Chương 65: Phạm Ngũ Lão

Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 65: Phạm Ngũ Lão

Chương 65: Phạm Ngũ Lão

Hai người đứng tại bờ sông, cùng nhau lấy nước.

A Ngưu một bên vươn vai, lại quay sang hỏi: " A Chu huynh, huynh thật sự là nông dân sao?"

A Ngưu gọi Vĩ Phàm ra đây, mục đích cũng là để hỏi chuyện. Một người bần nông như hắn, sáng tối lam lũ, đội nắng dầm mưa, sống một cuộc đời khổ cực, nhận thức về một con người là rất rõ ràng. Khi lần đầu gặp Vĩ Phàm, hắn biết rõ Vĩ Phàm không phải thuộc tầng lớp nông dân bình thường, làn da trắng không cháy qua nắng, phong thái khoan khoái, chính là thứ hắn nhận thức từ lần đầu gặp mặt. Từ đó, hắn đã tự kết luận, Vĩ Phàm có lẻ là đang che dấu về thân phận thật của mình.

Thấy Vĩ Phàm khựng lại, A Ngưu lại cười, nói: " Huynh không cần phải lo lắng, mỗi người mỗi cảnh, huynh che dấu chắc là có nguyên do, yên tâm đi!"

Vĩ Phàm nghe thấy, hắn trầm tư một hồi lâu, liền lên tiếng: " A Ngưu huynh đoán đúng rồi, tôi thật không phải nông dân... Nhưng huynh yên tâm, tôi thật không muốn che dấu..."

Hắn lại thở dài một hơi, lại nói: " Tôi từ nhỏ đã một mình cô độc, sống không người thân, không nhận thức được nơi này và lưu lạc đến đây..."

Vĩ Phàm lại bắt đầu bày ra khả năng diễn xuất đỉnh cao của mình, hắn chọn tiếp tục che dấu. Tự nhận mình mất trí nhớ, lưu lạc đến Đại Việt.

Cũng đúng mà, mình từ nơi khác đến, không biết một thứ gì ở nơi này... Coi như là mất trí nhớ, cũng hợp lý!

Hắn lại nói: " Tôi che dấu, cũng là vì lo lắng mà thôi... Huynh biết đấy, không biết một thứ gì, tốt hơn đừng nên nói ra!"

A Ngưu liền thở dài cảm thán, liền vỗ nhẹ vai Vĩ Phàm, nhẹ giọng: " Chuyện là vậy sao? Khó khăn cho huynh... Tôi gọi huynh ra đây, cũng là hiếu kì muốn biết, huynh yên tâm, tôi sẽ giúp huynh giữ bí mật..."

" Cám ơn!"

Ngay sau, cả hai lại không nói gì thêm, liền quay lại chỗ đám người.

Một canh giờ sau, đám người lại tiếp tục lên đường đi tới. Với tốc độ của đám người hiện tại, chỉ mất khoảng vài canh giờ đã đến được địa điểm cần tới.

Trước mắt đám người, hiện ra là một doanh trại, trải dài khoảng 40ha diện tích, bao bọc xung quanh là một lớp hàng rào cọc nhọn bằng gỗ, khoảng 5 mét cao, che dấu doanh trại ở bên trong.

Đám người nhanh chân tiến đến, đứng nhìn trước cổng, vẫn không có ai.

Ngay sau, một tên lính gác phía trên tháp canh, quan sát đám người, vội quát lớn:

" Người nơi nào? Không phận sự mau cút!"

Đám người nghe thấy tiếng, liền ngước mắt lên nhìn cái tháp canh gần cổng. A Ngưu phía dưới, lớn tiếng hô hào:

" Bẩm đại nhân, chúng tôi đây là người đi ứng tuyển nhập ngũ..."

Nói đến đây, hắn vội từ người lấy ra một mảnh giấy vuông vức, đưa lên cao phía tháp canh, lại nói:

" Đại nhân có thể nhìn rõ, đây là giấy xác nhận, đại nhân minh chứng cho"

Tên lính canh chăm chú nhìn xuống, lại nói: " Được rồi! Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi bẩm báo..."

" Cám ơn đại nhân..."

A Ngưu lại quay sang đám người Vĩ Phàm, bình thản nói: " Mọi người yên tâm, có giấy xác nhận, chúng ta sẽ vào vô sự... Yên tâm!"

Đám người xì xào gật đầu.

Một lúc sau, cánh cổng doanh trại từ từ khai mở, đám người trông thấy, liền vội tiến đến.

Trước mặt đám người là tên lính canh lúc nãy, hắn nghiêm nghị, đưa mắt nhìn lấy đám người:

" Từng người giao ra..."

A Ngưu đến trước, đưa mảnh giấy vuông vức cho tên lính canh. Hắn liền gật đầu, liền cho qua. Đám người phía sau thấy vậy xếp thành hàng, từng người đưa giấy.

Mọi chuyện diễn ra một cách suôn sẻ, lại được một tên lính dẫn đội đưa vào bên trong.

Đám người được đưa đến một bãi đất trống trãi, là nơi được dùng làm thao trường bên trong. Phía trước cũng là một hàng người ứng tuyển đến trước, đang đứng nghiêm trang và nhìn về phía trước. Đám người thấy vậy, cũng liền tiến vào hàng ngũ, chỉnh đốn lại đội hình.

" Mọi người không việc gì phải lo, xong việc sẽ biết nên làm gì tiếp, hiện tại cứ đứng nơi này..."

A Ngưu nhẹ giọng, trấn an đám người Vĩ Phàm.

Vĩ Phàm tâm thần kinh ngạc, đảo mắt xung quanh nhìn.

Không ngờ đây là doanh trại, là nơi tập trung quân đội của Đại Việt đây sao?

Bất chợt, một tiếng trống đồng, ầm vang bên tai đám người, từng nhịp dồn dập.

" Tất cả... Nghiêm..."

Phía trước đám người, một tên lính vạm vỡ thân hình, lớn tiếng vang vọng.

Đám người nghiêm trang đứng thẳng, không một tiếng động.

Khi đám người đã vào hàng ngũ, tên lính vạm vỡ thân hình nhìn lại, lại nói: " Các ngươi nghe rõ, đại tướng quân một lát sau sẽ đến nơi này, các ngươi liệu hồn mà giữ lấy ý tứ, rõ chưa?"

" Đã rõ...". Đám người đồng thanh hô lớn.

Ngay sau, phía trên bầu trời, mây đen dần hội tụ, gió bắt đầu gào thét. Đám người phía dưới mặc dù lo lắng, nhưng vì đã được lệnh, nên cũng cố gắng giữ lấy đội hình.

" Cẩn thận, một tên cực mạnh, sắp đến..."

Thần Khải truyền âm, Vĩ Phàm tâm thần phòng bị.

Bầu trời bắt đầu lặng gió, mây đen tán loạn, một vầng hào quang liền xuất hiện rõ. Ngay sau, từ phía bên trong, một bóng người bất chợt xuất hiện, từ từ hạ thấp xuống dưới đám người.

Một vị nam tử thân hình khôi ngô, thân mặc khải giáp bạch kim, tiêu sái đáp xuống. Nam tử đưa mắt nhìn một lượt qua đám người, từ tốn lên tiếng:

" Hừm... Đây là tất cả sao?"

Tên lính vạm vỡ bên cạnh, chắp tay gật đầu, liền đáp: " Bẫm Phạm tướng quân, đây là tất cả, tổng số bốn trăm tắm mươi người, gồm một trăm Trúc Cơ... Còn lại là Luyện Khí!"

Vị nam tử nghe thấy, gật nhẹ đầu, thấy vậy, tên lính liền lớn tiếng xuống đám người:

" Các ngươi nghe rõ, vị tướng quân trước mắt các ngươi, là Phạm Ngũ Lão đại tướng, còn không mau cúi chào..."

Đám người nghe danh đến, liền đồng loạt cúi chào, theo sau đó là những tiếng xì xào bàn luận...

" Người đó... Thật sự là Phạm Ngũ Lão đại tướng sao? Lần đầu ta gặp... Vị tướng quân thanh danh hiển hách, đi lên từ tầng lớp bần nông đây sao..."

Nhận thấy tiếng bàn luận, tên lính liền quát lớn: " Giữ ý tứ, im lặng cho ta..."

Từ phía cuối hàng, Vĩ Phàm cúi đầu, đôi lần lại đưa mắt nhìn về hướng của vị tướng quân.

Không thể tin được, Nguyên Anh sơ kỳ... Lần đầu thấy qua, thật sự khủng bố!

Vĩ Phàm ngoài việc có thể che dấu cảnh giới bản thân, hắn còn có thể cảm nhận rõ được cảnh giới của người khác. Khi vị tướng quân gọi Phạm Ngũ Lão này vừa xuất hiện, vô tình khiến hắn khó thở, khi tự mình cảm nhận rõ cảnh giới.

Vị tướng quân vội đưa tay, ra hiệu cho tên lính ngừng lại. Đám người phía dưới cũng nghiêm trang, không còn phát ra tiếng.

" Các vị đã biết tên ta, ta gọi Phạm Ngũ Lão, sau này, ta sẽ là tướng quân của các ngươi... Trong thời gian tới, nơi này sẽ là nhà của các ngươi, các ngươi sẽ huấn luyện tại nơi này, một lòng vì Đại Việt, vì bệ hạ mà hiến dâng... Đã rõ chưa?"

Phạm Ngũ Lão từ tốn nói, gương mặt như là một thanh niên cường tráng, nhưng cách nói chuyện lại giống như một lão già quá tuổi.

" Đã rõ..."

Nghe thấy, đám người đều đồng thanh, một lòng hướng về đất nước, chỉ trừ mỗi Vĩ Phàm.

Đã xong, vị tướng quân Phạm Ngũ Lão độn không mà lên, nhanh như thiểm điện mà biến mất giữa không trung.

Phía dưới, ai ai cũng đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn.

Sau đó, theo hướng dẫn và phân chia bên trong, bốn trăm tám ngươi người liền được chia ra, thành hai đại đội rời đi thao trường.

Đám người chia làm hai, một nhóm chỉ toàn Trúc Cơ, đều được phân thành một nhóm, đi về khu doanh trại phía đông. Còn lại Luyện Khí, cũng được phân ra một nhóm tương tự, tất cả hướng khu doanh trại phía tây mà đi.

Hà Đông doanh trại được chia làm bốn khu vực, lần lượt là đông - tây và nam - bắc. Khu vực đông - tây, lần lượt phân chia cho binh lính Trúc Cơ - Luyện khí, mỗi khu vực đều sẽ có thao trường và khu tập trung riêng. Tiếp theo là khu vực phía bắc là địa điểm chỉ dành cho binh lính tinh nhuệ đã đạt đến Kết Đan kỳ. Phía nam là kho chứa vũ khí, nơi ở của các chỉ huy phía trên.

Người cai quản doanh trại Hà Đông này là tướng quân Phạm Ngũ Lão. Được biết, trước đây ông cũng từng thuộc tầng lớp bần nông, nhưng một lần nhà vua đi khảo sát, nhận thấy rõ tài năng của con người này, liền nhận vào quân đội. Từ đó, ông bôn ba chin chiến tứ phương, trở nên cường đại, lập nhiều đại công không tưởng, được vua ưu ái ban thưởng cho một cái họ Phạm, trở thành một đại tướng quân, khiến tầng lớp thấp kém của Đại Việt, đều ngưỡng mộ và muốn được như ông, giúp sức vì nước nhà.

Vĩ Phàm chưa định thần lại được, hắn cứ như mơ hồ, ban đầu đến Hà Vân Thành ba tháng thời gian, liền rời khỏi lại đến Hà Đông doanh trại làm lính, vừa nghĩ tới, hắn đã tản thán chính mình.

Hài... Thật sự quá nhanh, cứ như là mơ vậy!

" A Chu huynh, huynh đang nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy?"

A Ngưu một bên ngồi, tay cầm cán dao thái thịt, liền hỏi.

Vĩ Phàm liền giật mình một cái, vội cười nhẹ, lại nói: " À... Tôi chỉ thấy thời gian quả thực mơ hồ, vẫn không dám tin..."

Hắn nói xong, lại thở dài một tiếng, nhìn xuống một đống bắp thảo thái mỏng, đang nổi lành bành trên mặt nước, nhẹ giọng:

" Hài... Huấn luyện chưa thấy đâu, suốt ngày đi rửa rau, chuẩn bị bữa tối!"

A Xuân một bên nghe thấy, lại cười nói: " A Chu huynh vẫn chưa quen sao? An tâm đừng vội, sau này sẽ được huấn luyện thôi..."

Vĩ Phàm gật đầu, lại thở dài một tiếng, khiến nhóm người A Ngưu cũng phá lên cười.

Hắn thật sự không hiểu, ban đầu là nhập ngũ, nghĩ sẽ ra chiến trường, huấn luyện và đánh giặc. Nhưng mọi thứ lại không như hắn nghĩ, nhóm của hắn mới vào đây ngày đầu tiên, đã được cử đi làm chân sai vặt, ngủ nghĩ huấn luyện không được bao nhiêu, lại phải toàn đi làm cơm cho cả khu trại này.

Phía sau, A Huy ôm một mớ bắp thảo tiến đến, bật cười nói: " A Chu huynh cố chịu, tôi nghĩ tròn một tuần chúng ta sẽ được huấn luyện thôi... Nhưng hiện tại, chịu khó rửa thêm rau nhé!"

A Huy ôm thả xuống chậu nước, Vĩ Phàm lắc đầu ngao ngán.

" Hài... Không cường đại bằng người, sẽ là chân sai vặt, bị người ức hiếp! Nên là, phải cường đại..."

" Mọi người nhanh tay lên, trễ giờ cơm, lại bị phạt đi dọn nhà xí bây giờ!"

A Cửu từ trong bếp lửa, mò đầu đi ra, lên tiếng với đám người.

Cả tuần thời gian, nhóm người gồm Vĩ Phàm, A Ngưu, A Huy, A Xuân và A Cữu, không biết có phải là đã có duyên tiền định từ trước, đều được phân làm một nhóm riêng, cùng sinh hoạt, cùng nhau làm chân sai vặt, đều bị nhóm người đày đọa. Tối ngày chỉ cắm mặt dưới nhà bếp, vẫn chưa biết bao giờ mới có thể đến biên ải, thực hiện mục đích.