Chương 48: Bách Vũ sâm lâm.
- Địa chấn tại Bách Vũ sâm lâm?
- Nghĩa phụ, chuyện này phải chăng là quá kỳ quái?
Ám Vũ lên tiếng, nó thừa biết rằng cái nơi mà mưa quanh năm suốt tháng thế này, đất mềm hẳn ra, còn chưa có trôi đi đã là may, hơn nữa còn một đống cổ thụ cắm rễ ở đó, động đất mà có được, có quỷ mới tin. Bất quá, đó là địa chấn tự nhiên, còn nếu là do một cái gì đó tạo thành, thì điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Mà Tang Thanh đồng dạng cũng nghĩ đến điều này, thế nên hắn liền nói:
- Bách Vũ sâm lâm từ trước đến nay là hung địa, nhưng nếu biết rõ quy tắc bên trong thì hoàn toàn có thể dùng để lẩn trốn.
- Nghĩa phụ nghĩ có thể là gì?
Ám Vũ hỏi, lúc này Tang Thanh suy nghĩ, nhưng mà Huyền, hiện tại là một tán ô màu đen ở sau lưng hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp:
- Trở mình, thương thế còn tại.
- Thương thế như vậy, dưỡng thời gian đơn vị phải tính bằng vạn năm.
Tang Thanh biết bên dưới Bách Vũ sâm lâm là gì mới khiến nơi này mưa mãi không dứt, hơn nữa lại biết tại sao nó lại lựa chọn ở đây. Dù vậy, hắn lần này đến đây là vì Bách Niên hoa, thực lực cũng chưa đủ để giúp nó, thế nên hắn đành mặc kệ. Lúc này, Ám Vũ yên vị ở trên vai hắn, sau đó thì nói:
- Vào nơi đó thật sự rất đáng ghét, lông đều ướt hết.
- Sao con không dùng lửa hong khô đi?
Tang Thanh xoa đầu Ám Vũ và nói, lúc này nó liền oán hận mà kể lể, đồng thời dùng lửa hong khô bộ lông:
- Vấn đề là bước vào trong, thần hoả không tính, thần thú không bàn, còn lại cứ hễ là hoả hệ, liền bị suy yếu đi phân nửa, mà thuỷ hệ uy lực đại tăng.
- Đương nhiên rồi, bởi vì bên dưới cũng là...
Tang Thanh chỉ nói phân nửa, nhưng Ám Vũ bây giờ đã rõ tại sao, thế nên nó không nói nữa, chẳng qua là làu bàu vì bộ lông lại phải ướt thêm lần nữa. Về phần hắn thì thu Huyền vào lại đan điền, đồng thời suy nghĩ về địa chấn một chuyến.
Ở bên dưới Bách Vũ sâm lâm có một chỉ thuộc về thần cấp, nhưng là cái gì thì không ai rõ. Là thần thú, hay là thần khí, lại nói là thảo dược trong truyền thuyết? Tuy nhiên, Tang Thanh biết rõ nó là gì, chán ghét nhất cái gì, hơn nữa lại biết lộ tuyến an toàn để đạt được mục đích, đồng thời tránh làm kinh động nó, nên hắn liền bỏ qua vấn đề này mà bắt đầu tu luyện, củng cố tu vi thật vững để sau này không phải gặp rắc rối vì gốc không vững, ngọn héo úa.
Tu luyện như vậy ba ngày, đem tu vi củng cố vững vàng, sau đó thì Tang Thanh cùng với Minh Quyết mới tiến vào Bách Vũ sâm lâm, tìm kiếm Bách Niên hoa.
- Công tử, lần này chúng ta đến đây để làm gì?
Minh Quyết đi theo Tang Thanh đến Bách Vũ sâm lâm, trong lòng có chút tò mò về mục đích của hắn. Lúc này, hắn cũng chỉ cười nhạt, sau đó thì nói:
- Hái một loại thảo dược đặc thù.
Minh Quyết nghe xong thì đã rõ, thế nên ông không nói gì nữa mà chỉ đơn giản là đi theo hắn đến Bách Vũ sâm lâm mà thôi. Tuy nhiên, ông cảm nhận được đằng sau lưng có vài người đang theo dõi, thế nên ông liền âm thầm nói cho Tang Thanh:
- Công tử, có người theo dõi chúng ta.
- Là bọn ngày hôm trước.
Tang Thanh ánh mắt loé lên tia sáng sắc lạnh, hắn biết rằng bọn côn đồ hôm trước vẫn chưa từ bỏ việc trả thù hắn, thế nên lần này, hắn quyết định cho bọn chúng một bài học nhớ đời. Nghĩ đến đây, hắn trực tiếp vận dụng Ảnh Bộ, cùng với Minh Quyết tăng tốc, khiến cho khoảng cách của bọn họ gia tăng.
Ở đằng sau lưng họ bọn côn đồ, nhìn thấy hai người chớp mắt một cái liền biến mất, thế là chúng liền há hốc mồm, sau đó thì nhanh chóng đuổi theo.
- Kiên trì đặt sai chỗ, rồi sẽ phải hối hận.
Tang Thanh cười lạnh nói, lúc này đã bước vào phạm vi của Bách Vũ sâm lâm, mưa ngay lập tức xối lên bọn hắn, nhưng hai người họ đã dùng linh lực ngăn cách, thế nên liền không dính mưa, hơn nữa hắn dùng là thuỷ nguyên tố linh lực, thế nên linh lực bị mất liền nhanh chóng được cơn mưa bù vào.
Thần cấp chi vật tạo ra mưa, bên trong đương nhiên là không thiếu linh lực, thế nên Tang Thanh mới có thể lợi dụng đặc tính của thuỷ là dễ dàng dung hoà lại mà dùng cách này bổ sung linh lực. Đổi lại là mặt khác nguyên tố cùng khu vực, muốn dễ dàng như vậy thì chỉ có quang minh cùng mộc là làm được, thổ hệ bởi vì cứng rắn quá mức nên so ra lại khó hơn.
Lúc này, tiến vào sâu bên trong sâm lâm, Tang Thanh cùng Minh Quyết liền cảm nhận được hàn khí gia tăng, hơn nữa nước đã biến thành tuyết, một số lạnh hơn nữa biến thành băng, nhưng mà họ cũng không nao núng gì mà đi vào trong, mà hắn trên người thuỷ linh lực cũng biến thành băng linh lực, đem hàn khí đều hấp thu vào, bổ sung thêm linh lực cho hắn.
Lộ tuyến mà Tang Thanh lựa chọn là hướng đông bắc, khác với mọi người hay đi hướng tây, hơn nữa những đoạn đường mà hắn chọn đều là đường tắt không ai biết, mà có biết cũng chắc gì dám đi? Lại nói, Bách Vũ sâm lâm bởi vì luôn luôn mưa, bên trong trộn lẫn linh khí, thế nên cây cối so với bình thường phát triển lại càng nhanh, lại thêm môi trường như vầy là cực kỳ thích hợp với thuỷ linh thú, thế nên có những lúc thấy thuỷ giao gì đó trườn trên bờ là chuyện bình thường, thế nên nếu có sẵn lộ tuyến an toàn, không có ai lại muốn đi những con đường khác cả. Tuy nhiên, hắn rõ ràng rằng đi hướng đó sẽ đụng chạm đến nó, thế nên số người chết mới nhiều như vậy.
Lúc này, đi theo lộ tuyến của Tang Thanh, hai người liền nhanh chóng thoát ra vùng mưa băng bão tuyết mà đến với cơn mưa nhiệt đới bình thường, cũng là gần đến chỗ của Bách Niên hoa. Chẳng qua rằng, dị biến lại phát sinh, đem họ tách ra hai nơi.../.