Chương 46: Rời đi.
Bởi vì hấp thu Hỗn Linh Châu, thế nên Huyền nhanh chóng tỉnh lại, mà Tang Thanh cũng thành công đột phá Ngưng Linh cảnh, đem thực lực của hắn và Ám Vũ kéo lên, mà tinh thần lực cũng đột phá lên Dẫn Linh trung giai. Về phần Mặc Duy Phong, từ Sơ Linh thất tinh đã đột phá lên Sơ Linh bát tinh, nhưng mà chuyến đi lần này, hắn quyết định không dẫn y theo, bởi vì y hiện tại còn chưa có kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa nơi hắn đi đối với một thái điểu là cực kỳ nguy hiểm, thế nên chuyện này chỉ có để hắn cùng Ám Vũ đi. Tuy nhiên, bởi vì khoảng thời gian đi khá lâu, thế nên hắn lại suy nghĩ về vấn đề tiến hoá linh căn của y.
May mắn thay rằng Kiều Ngọc Linh bởi vì một số việc khác nên thời gian ở đây kéo dài thêm nửa năm, thế nên hắn liền không ngần ngại mà nhờ nàng giúp đỡ, đồng thời đưa cho nàng một lọ Phần Diệt đan và dặn dò, sau đó mới rời đi.
Nếu là trước đây, khi Tang Thanh muốn rời đi, vậy thì cả Tang gia cũng mặc kệ, bởi vì căn bản là không ai rảnh để chú ý đến một phế vật cả. Tuy nhiên, phế vật này có luyện dược sư chống lưng, nên hiện tại hắn coi như là được cả gia tộc bảo vệ từ đầu chí chân, lần này nếu không phải là có Minh Quyết đi chung thì đừng nghĩ rằng có thể nhẹ nhàng rời khỏi Tang gia.
Tang Thanh hiện tại là Ngưng Linh cảnh tứ tinh, còn Ám Vũ đã là lục tinh, về phần tại sao lại tu luyện nhanh như vậy, thứ nhất là nhờ Hỗn Linh Châu giúp hắn đột phá lên Ngưng Linh nhị tinh, thứ hai là vì linh lực của hắn căn bản đã ở thể rắn, thế nên so với người khác phải chậm rãi biến thành thể lỏng, hắn chỉ đơn giản tu luyện như lúc Sơ Linh cảnh, thế nên nhanh là bình thường. Lúc này, cùng với Minh Quyết lên xe ngựa, Tang Thanh hướng thẳng về phía bắc, nơi mà Bách Niên hoa sinh trưởng - Bách Vũ sâm lâm.
Bách Vũ sâm lâm, cái tên này có là vì nơi đây ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có ba trăm sáu mươi sáu ngày là trời mưa, mưa không bao giờ dứt, tại nơi đây vĩnh viễn không có ánh mặt trời. Cho dù rằng đã có người có tâm tìm hiểu, nhưng mà rốt cuộc cũng không tìm được gì, lại còn chuốc hoạ vào thân. Tang Thanh cũng có tìm hiểu và biết ở nơi đó có gì, bất quá hắn chưa có bị điên mà vọng động ra tay, bởi vì hắn hiện tại chưa đủ thực lực.
Tang Thanh hiện tại có thời gian, có trí tuệ siêu việt, nhưng thực lực không đủ, thế nên rất nhiều thứ hắn muốn làm, lại phải nhẫn nại chờ đợi. Dù vậy, hắn vẫn bình tĩnh mà vượt qua, vì hắn biết, còn sống là còn có hi vọng, chết rồi thì mọi thứ đều không có, thế nên hắn nhẫn, nhưng không có nghĩa hắn chịu đựng nhục nhã.
Rồng có nghịch lân của rồng, con người cũng có giới hạn của con người, mà điểm mấu chốt của Tang Thanh, chính là thân nhân của hắn. Đây là lý do tại sao mà khi Tang Nhược lên tiếng, hắn liền không ngần ngại cho nàng ta một cái tát, mà hai vị trưởng lão kia cũng được hắn dùng Dẫn Xà phấn để cho bọn họ một bài học nhớ đời.
Lúc này, ngồi trên xe ngựa, Tang Thanh nhàm chán nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi. Nếu không phải là do trong đây còn phạm vi Tang gia dò xét, hắn thật muốn dùng Ảnh Bộ đi cho nhanh, chứ ngồi xe ngựa như thế này thì một tháng sau mới tới nơi! Ở một bên Minh Quyết nhìn thấy hắn im lặng thì lên tiếng hỏi:
- Công tử, có nên đi nhanh hơn?
- Đợi đến Vạn Minh trấn, chúng ta đi bộ.
Tang Thanh nhàn nhạt nói, với cái tốc độ rùa bò này mà đi đến Bách Vũ sâm lâm, e là Bách Niên hoa lúc đó đã trở thành hạt giống, thế thì hắn tay không đi về à? Hơn nữa đây cũng là thời điểm thích hợp để luyện tập Thiên Ảnh thân pháp, hắn cũng muốn thử xem chênh lệch cao như vậy, có bao nhiêu phần bắt kịp được Minh Quyết. Lúc này, khi nghe được lời hắn nói thì ông định ngăn cản, nhưng nhìn thấy hắn trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần thì ông đành phải im lặng, không nói thêm gì nữa. Dù sao thì ông cũng biết tính cách của hắn, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, thế nên ông đành phải nghe theo vậy, may mắn rằng hắn cũng không phải là hoàn khố thiếu gia, nếu không thì mọi chuyện lại càng phiền toái.
Tang Thanh hiện tại nhắm mắt dưỡng thần, nhưng kỳ thật là đang cùng Huyền và Ám Vũ nói chuyện, xua bớt đi buồn chán, cũng như ngồi bàn về một số thứ khác:
"Huyền, hiện tại cảm thấy thế nào?"
"Ổn hơn rất nhiều, chẳng qua là cảm thấy bản thân so với lúc trước yếu hơn không ít, thực lực chỉ mới là Ngưng Linh tứ tinh."
Huyền lên tiếng, không thiếu một chút buồn bực, thế là Ám Vũ ở một bên liền nói, nhanh chóng an ủi y:
"Huyền thúc, chúng ta rất nhanh sẽ quay về thực lực đỉnh phong mà."
"Cái chúng ta có bây giờ là kinh nghiệm và thời gian."
Tang Thanh giọng nói bình tĩnh, hắn biết tâm trạng của Huyền như thế nào, nhưng mà tu luyện tối kỵ nhất là nóng lòng cầu thành, dễ dẫn đến tẩu hoả nhập ma. Lúc này, nghe hắn nói xong thì Huyền cũng im lặng, sau đó thì nói:
"Nghe qua những gì ngươi kể, ta nghĩ rằng lần này Phong gia sẽ ra tay với ngươi."
"Ta biết, thế nên ta không hi vọng lúc đó ta cùng Quyết gia gia phải tách ra."
Tang Thanh biết Phong Hàn Thiên thể nào cũng sẽ ra tay, nếu không phải là bắt hắn về để uy hiếp "Tiếu" thì hắn liền đập đầu tự sát cho xem. Bất quá, hắn vẫn có cảm giác bất an, nên hắn vẫn nên cẩn thận hơn nữa, nếu không đến lúc đó chạy không được thì sẽ là cực kỳ không ổn.
Một đoạn đường này rất yên tĩnh, thẳng cho đến Vạn Minh trấn thì mọi thứ vẫn như trước, chẳng qua rằng tất cả đều chỉ là sự bình yên trước cơn bão mà thôi./.