Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 2

Chương 2


Nhưng đối với bọn Goblin, chỉ số nhiệt tình đã đẩy lên một ngàn phần trăm thì lại khác. Ở trạng thái tiềm lực bùng nổ chúng tay không được thì răng, răng không được thì lại tay. Rồi chỉ một hồi, một trăm rưỡi ký thịt thành một đống tùy ý đặt trên một cái bàn gỗ.

Nói thực thì Nam trông mà thèm đám con buôn đồ gỗ vầy. Cũng đồng dạng là sinh vật hình người, đám buôn lái thành hàng mỹ nghệ, còn Goblin thì thành rác rưởi.

Tuy cái may trong cái rủi là giá hàng không đến mức không thể chấp nhận. Dù sao, đầu cơ trục lợi đồ dùng gỗ không phải mối lâu dài, trái lại, thịt tươi cùng nguyên vật liệu mới là thứ chính.

Vì nếu như có bản vẽ, lại xây dựng đến một mức nhất định thì sẽ thăng cấp được pho tượng. Đối với mấy thứ đó thì thân làm một tên lãnh chúa cấp thấp nhất, hắn không mơ hão.

Nhưng mà, vị 'Đại tỷ' của hắn chắc có hàng. Hơn nữa lấy cường độ của người khổng lồ cùng con mồi săn được chắc chắn không chỉ một.

Nam không ghen tỵ. Cuộc đời đã khiến một chàng trai hai mươi sáu tuổi như hắn ta sống đơn giản mà thuần túy. Lúc như chó tuy hèn mọn nhưng không sa ngã, khi lên voi không khinh lấy thiên hạ.

Đời hắn ít có thiện nên Nam khắc sâu thiện là gì?.

Nam bỏ một con sâu vào trong miệng, khi chợt nhớ về một chút ký ức tương đối đẹp trong đời hắn.

Trong khi đó, đám goblin đã lọc xong thịt. Một số con đã xách nước về, đổ lên nồi đá liền tùy ý đun. Một số lại vác mấy miếng thịt, miệng vừa chảy nước bọt vừa để khói hun thịt.

Mọi thứ cứ thế tiếp diễn hài hòa. Nam sau khi ăn một ít côn trùng liền trở về ngôi nhà gỗ, mở khu giao dịch lên nhìn chằm chằm.

Đó không thể nghi ngờ là rất khô khan nhàm chán, lại thêm khu giao dịch chỉ có đánh số, không có phần mềm lọc tinh vi nên muốn nhặt của hời không dễ.

Ít nhất, chỉ có những lãnh chúa không phải chỉ huy đám thuộc hạ đi săn, đào bảo tìm bản vẽ, xây dựng thành trì các thứ các thứ thì mới có thì giờ mà đi kiếm tí lợi.

Tuy tí lợi này nếu dụng tốt thì giảm mười, hai mươi phần trăm lượng thịt bỏ ra cho một công trình. Mà thịt thì ở điều kiện không chất bảo quản như vầy được tính theo ngày, tức săn nhiêu bán được nhiêu, để hôm sau là hàng thối chỉ dân liều mới dám rớ.

Vậy nên, giá trị công việc của Nam còn cao dài dài, miễn là thời gian nông nghiệp vẫn chưa bắt đầu. Dù cho Nam giờ đã thử nghiệm gieo một ít hạt từ trái cây mà hắn thu thập được rồi.

Và, chuyện bây giờ là sống tới thời đại nông nghiệp, còn thời nguyên thủy thì chăm làm chút tốt hơn.

"Một." Nam mỉm cười.

Một ngàn đơn vị gỗ đổi một trăm đơn vị thịt. Giá thị trường gốc là sáu so một. Đoán chừng vị huynh đài này trữ hàng lâu nên quyết định xuất kho. Từ đó, mượn tế lễ cho pho tượng thu buff hay chữa trị gì đó.

Phải biết là mười hai giờ trưa sẽ cho chiêu mộ thuộc hạ. Nam mộ được năm con goblin trong ba ngày, lại dùng thịt cử hành tế lễ nhận cái buff xua muỗi mới sống được.

Mà tăng thêm thịt để đốt tế thần thì lại càng dữ dội, coi như đứt tay, đứt chân cũng liền lại được.

Mà, cũng đừng quên, thiên nhiên ẩn chứa cái gì ngoài dã thú. Thế nên vụ một vết thương nhỏ cũng đủ làm người lên bàn thờ ăn nhan chưa bao giờ là chuyện đùa.

Nhưng nói chung là hời, thế nên, Nam sao chép mã số, lại gửi qua cho 'Đại tỷ'.

Đến ngày thứ ba. Kẻ bị đào thải nên đào thải, kẻ chưa đào thải liền đã thích nghi một phần với chế độ xã hội này.

Khi ấy, Nam ngược lại trong cơn sóng triều 'Thức tỉnh' này điên cuồng thu gặt đơn hàng. Về phía ' Đại tỷ', hàng ở kho tầm hai tấn, đấy là thuần dự trữ, tức hai trăm đơn vị thịt nên ăn không tiêu là chắc chắn.

Nhưng gỗ, đá, cỏ khác thịt ở chỗ trữ hàng hôm nay, mai vẫn có thể bán nên hắn hóa thân nhân viên đa cấp đến thương lượng.

Đối với việc này, Nam là người từng trải. Thế nên hắn ngược lại thương lượng cũng nhuận, chủ yếu là thịt giờ trở thành đồng tiền mạnh nên kẻ có thịt trời sinh chiếm quyền chủ động trong giao dịch.

Điểm mấu chốt ở đây là đánh vào cái giá thấp nhất của đối phương, khiến họ cảm thấy mua một lời một.

Dĩ nhiên, đó điều mà một nhân viên đa cấp phải nhuần nhuyễn.

Nam làm được điều đó, thế nên, công tác của hắn đổi về được một trăm năm mươi ký thịt tươi. Đừng coi đó là không nhiều, dù sao, người khổng lồ săn được con mồi dùng đơn vị là tấn, ấy thế mà lại chỉ thu hoạch thuần hai trăm đơn vị.

Trong khi đó, một người lãnh chúa bình thường như lôi ra trăm đơn vị thịt mỗi ngày cũng coi là cao thủ rồi.....

Bức tượng Goblin vẫn đứng im lìm trong khi đám goblin đang tất bật làm việc xung quanh.

Thịt hun khói, thịt chín, súp xương cốt.

Có nhiều thứ chúng phải xử lý trước khi tới bữa trưa, bao gồm cả việc mài những cục xương thích hợp thành những thứ vũ khí thô sơ.

Goblin không có năng khiếu về thủ công.

Nhưng suy cho cùng, thân làm sinh vật sát với hình người như chúng vẫn có nhất định quyền uy trong vấn đề vũ trang bằng giáo mác, áo giáp lẫn khiên thuẫn.

Trên thực tế, đừng suy nghĩ về chuyện kiếm cục đá sắc, rồi buộc vài cái dây là có vũ khí. Thậm chí, Goblin cùng một số ít chủng tộc mới có thể chế tạo vũ khí được hệ thống thừa nhận.

Mà điều đó thì những sinh vật cũng hình người, nhưng quen dùng răng nanh lẫn vuốt sắc chính là nguồn tiêu thụ tốt. Điển hình như thú nhân.

Mà vào lúc này, một con Goblin cắm cúi gọt vũ khí bỗng giật mình. Nó gãi gãi cái đầu trọc lốc. Cuối cùng, nó nâng lên cây giáo bằng xương, nhẹ nhàng đâm vào cái hũ gỗ của một con Goblin nào đấy bỏ lung tung.

Và điều đáng lý của một món vũ khí chả thể tin vào độ sắc bén đã không xảy ra. Thớ gỗ rừng vốn nên cứng rắn bị thọt ra một cái lỗ ngọt xớt.

Con goblin nghiêng đầu. Nó dường như không tin. Vậy nên nó lại thọc, hơn nữa còn hung hăng đâm vào chục lỗ lên trên cái hũ tội nghiệp.

Mà khi cái hũ đã tan nát, nó ngửa đầu lên trời gào lên:

"Gob gob!."

Mà tiếng gào này làm cho đám goblin đang tất bật đều dừng lại. Ánh mắt của chúng đổ dồn vào con Goblin kia.

"Gob gob gob." Một con lên tiếng.

"Gobbb!." Con goblin cầm giáo đáp lại.

Nói rồi, nó còn chỉ vào cái hũ bị chọc thành cái sàng, tự hào ưỡn ngực lên.

Nghe vậy, lũ goblin như lũ khỉ nhảy dựng lên kêu gào hú hét:

"Gob! Gob!."

Chính tiếng động này làm Nam đang ở trong nhà gỗ ló đầu ra, nhất thời làm cho cả đám chúng nó rụt đầu lại, câm miệng.

Chỉ là, con Goblin cầm giáo vẫn như cũ hò hét. Sau đó, nó chạy đến trước cửa của căn nhà gỗ quỳ xuống, hai tay nâng lên cây giáo thần kỳ đó trước mắt Nam.

Nói thật, Trần Văn Nam trở thành lãnh chúa Goblin nên hắn có phiên dịch tự động tiếng Goblin. Mà lũ này nãy giờ chính là gào thét mấy chữ như thần, mạnh, ân, các thứ các thứ.

Vậy nên, Nam không vội trách tội lũ ồn ào này. Hắn ta nắm cây giáo lên, mượn hệ thống giao dịch bắt đầu kiểm tra.

[Giáo]

Chế tác đánh giá: E-

Bền bỉ đánh giá: D+

Sắc bén đánh giá: C-

Mạnh...

Đây là đánh giá của Nam. Phải biết, chất lượng thị trường của một món vũ khí bây giờ còn dừng lại ở E.

Trong khi đó, Nam từng thấy video về món vũ khí được đánh giá là D nó như nào. Hoặc chính xác hơn, một hòn đá lạ mài thành lưỡi búa để một tên người lùn hạ được một cái cây cổ thụ năm người ôm chưa hết với chưa đầy mười lăm phát búa.

Trong khi đó, cây giáo trong tay Nam lại đạt đến C-.

Nghĩ vậy, hắn lại nhìn về đám goblin. Đám goblin yếu nhớt lại nhìn ngược lại hắn.

Thôi được rồi, dã tâm gì tầm này.

Hắn chán nản lắc đầu.

Thế là Nam lại suy nghĩ về chuyện tối đa hóa lợi ích của cây giáo này.

Mà không thể nghi ngờ, một item như vầy giá cả tuyệt đối không thấp. Nhất là thời đại thịt tươi trở thành đồng tiền mạnh thì hiệu suất săn mồi chính là then chốt biến nó trở thành một cái cần câu mà tất cả lãnh chúa đều muốn mua về câu cá.

Nhưng vấn đề ở đây là Nam ăn không tiêu, thị trường cũng khó mà chịu nổi giá thịt cho thứ này.

Theo hắn, sáu trăm đến bảy trăm đơn vị là giá cả hợp lý. Mà quy đổi cũng đến sáu ngàn bảy ngàn đơn vị nguyên vật liệu.

Thịt không mơ, thế nên, nguyên vật liệu là khẳng định.

Chỉ là vấn đề nằm ở nguyên vật liệu chỉ có giá trị bởi bản vẽ cần nó. Nam không có bản vẽ nên hắn đối với nguyên vật liệu cực kỳ thấp.

Cũng may, ngay khi Nam rối rắm với vấn đề về cây giáo. Bức tượng im lìm bỗng sáng lên, đại biểu cho một vòng tế lễ cùng chiêu mộ mới bắt đầu.