Chương 10: Nhân Tính Bi Ai.

Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 10: Nhân Tính Bi Ai.

Chương 10: Nhân Tính Bi Ai.

Nam treo mười cái sừng nai lên, gửi một tin nhắn giao dịch cho vị lãnh chúa người lùn.

Mà cũng không biết là do nguồn cung hàng của đối phương gấp, hay vốn là Nam gửi tin ngay lúc nên bên kia liền gửi tin về ngay.

"Bốn sừng không hợp cách, tính nửa giá."

Nam có hơi thán phục con mắt của đối phương, hay đúng hơn là mắt của tay người lùn vừa kiểm hàng. Nếu như đổi thành goblin kiểm, hắn ta hoài nghi chúng chả nhận ra được cái gì cả.

Thế nên, lũ ấy thủ công là để gia công nguyên vật liệu chứ chả được như người lùn. Mặc dù, lợi quá lớn dẫn tới sự cạnh tranh hình thành từ rất sớm.

Mà người lùn dùng nghề này ăn cơm thì phải hiểu được tranh đấu. Không thì cái gì cũng không thuận.

Nam gửi thêm một tin nhắn:

"Mua một đơn vị sắt đen, dùng làm mẫu."

Ghi xong, Nam ấn gửi mà lòng thì quặn thắt lại. Giá hàng mẫu đã sớm bị thị trường người lùn cho hàn chết. Đó không phải là cắt cổ nữa mà chính là ăn tươi nuốt sống.

Nhưng nguồn cung duy nhất chính là có ưu thế như vậy. Và ở cái thuở ban sơ cũng có lãnh chúa treo một đơn vị đá, sắt đặc biệt thu lấy trăm đơn vị thịt cũng chả có gì hiếm lạ.

Rồi cũng như Nam đoán, tay lãnh chúa kia ngay lập tức gửi lại một cái tin:

"Một đơn vị thịt đổi một. Không trả giá."

Nam nhún vai, tay ấn vào mục giao dịch.

Thế là xong một cuộc giao dịch gọn gàng. Trong tay của Nam lúc này cũng có thêm hai cục than đen sì, to cỡ nắm tay.

Nhưng hai cục than ấy kỳ thực nặng tới mười ký lô. Cũng may, Nam có sáu cái múi dồn thành một cục cùng một thân thể tương đối có nội tình nên hắn mới dễ dàng nắm nó như vậy được. Dù mấy nay hắn có tí hư thân.

Nhưng nói chung, hắn chỉ cần giao hàng và chờ kết quả.

Được thì chờ lĩnh thưởng. Không được thì lại tiếp tục đi mò kim đáy biển.

Dẫu sao, cuộc đời khắc sâu kiên nhẫn lên người hắn bằng những vết bầm và sẹo. Từ đó, Nam chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn trong bất kỳ việc gì trước khi nó hoàn thành cả....

Mà vào lúc Nam ấn gửi tin cùng hàng giao dịch.

Ở một nơi xa thật xa khu rừng nơi hắn cùng bầy goblin sinh sống. Bên trên một cao nguyên chứa đầy những sinh vật khổng lồ và những dãy núi khổng lồ hơn nữa.

Tại một thành lũy được xây dựng bằng gỗ và đá. Chừng mười người khổng lồ khoác áo da thú cùng những thứ giáo xương, chùy xương thô sơ lạc hậu đang ngồi vây quần bên đống lửa.

Mà ở cái đống lửa cho cả cái cây vào để đốt ấy là một con thằn lằn khổng lồ đang bị nướng chín. Trên thân thể của nó bóp méo lạ thường, phần da cũng bị lột một cách vụng về nên nó trông chả có gì ngon miệng cả.

Nhưng trải qua bốn ngày dài ròng rã, cô gái nhỏ bé đang cầm một miếng thịt tùy ý nhấm nuốt, cũng không để ý đến hình tượng thục nữ mà mình đã khổ công gây dựng suốt mười tám năm qua.

Tuy nói, nàng ta sở hữu binh chủng là người khổng lồ nên điều kiện không như Nam. Ít nhất là về khoản sinh hoạt cá nhân thì chỉ có mái tóc uốn kỹ càng trước kia giờ đã bù xù. Còn lại, một mỹ nhân với nước da trắng trẻo cùng một thân xác căng tràn sức sống vẫn còn tại.

Mà khi ăn, nàng ta không quên mở bảng chụp một pô hình, gửi tới người em gái ở đâu đó của mình.

Đối phương cũng đáp trả lại bằng một pô hình khác, nhưng là một bữa thịt ngâm trong một thứ nước sốt màu đỏ ối. Mà trong đấy, Vy còn thấy được một đám sinh vật trông khá lạ kỳ.

Và nếu như phải mô tả, lũ này trông như một con thú ăn kiến nhưng cái mũi và miệng của nó lại là kim tiêm và thân thể thì lại khá thấp bé, tay chân gầy gò giống như goblin.

Đánh nhau là không chờ mong ở bọn này rồi. Thế nhưng, đống cống phẩm của Nam và nhiều nguồn cung trái cây khác đều bị tiêu thụ ở đây. Và chúng được chế biến thành những thứ sốt màu đỏ, tốt hơn là dung dịch.

Công dụng của đống đấy thì nhiều. Nhưng mà tốt nhất vẫn là chữa thương, hoặc sang thì ngâm thịt vào nướng lên ăn là lên tiên với cái vị ngọt ngào của cả trăm loại trái cây hòa quyện vào nhau.

Tuy bây giờ chỉ có hai chị em là hưởng phúc này thôi. Còn những lãnh chúa khác thì hàng không đủ bán, cũng không định bán.

Trên thực tế, nàng ta mỗi khi đi săn về còn dùng thứ này chữa thương đều hết sạch. Và còn phải chịu thêm một khoản cắt cổ khác của pho tượng người khổng lồ.

Cái giá đó nói thực cũng đủ Nam quặn ruột chết đi mười tám lần chưa hết.

Nhưng đối với Trần Thanh Vy bây giờ ngược lại trông thấy cô em gái cười toe toét trong pô ảnh là hạnh phúc.

Gia đình mỹ mãn của nàng ta mất rồi.

Ngay từ ngày đầu tiên, nếu như không phải hai chị em từ nhỏ nhà đã quản nghiêm nên chơi một bộ mật ngữ thì chưa hẳn nhận ra được nhau.

Đối với việc này, nàng ta cũng có chút cảm kích chút kiến thức về văn học mạng của mình.

Tuy giờ, Vy cũng thực hâm mộ đám nhân vật chính trong đấy có thể thích nghi tốc độ chớp mắt với hoàn cảnh xung quanh.

Nàng ta cũng không thể hiểu nổi, chẳng hay vì bản thân tác giả cố ý làm lu mờ đi những ký ức về cuộc đời của nhân vật hay bản thân họ do hai chữ xuyên không đã quên hết sạch mọi thứ.

Nhưng bây giờ, đêm giật mình tỉnh giấc thấy bóng đem u tịch bao vây. Rồi nghĩ tới người cha chưa sáu mươi tóc đã bạc màu, hay người mẹ tuy nghiêm khắc nhưng vẫn cố tỏ ra ôn nhu vào những buổi đi chơi đều đặn mỗi buổi chiều chủ nhật.

Những con đường công viên rợp lá vào bốn mùa. Cô bảy bán bún riêu cùng cái tủ lạnh chứa đầy kem đậu lạnh. Ven sông, thuyền trôi lềnh bềnh ngày cho tới đêm không dứt, có khi vào hội, người ta cho thuê thuyền ra sông hóng một vùng trời Cửu Long sáng chói cả đêm dài.

Vy nhẹ nhàng cắn một miếng thịt.

Cái vị kinh tởm của một món ăn chưa rửa sạch máu và nướng nửa chín nửa sống ngập tràn trong khoang miệng nàng. Nhưng hai hàm của nàng ta vẫn chuyển động, nhanh chóng mà gọn gàng xé nát chúng trước khi để nó trôi tuột qua cổ họng.

Mỗi lần ăn như thế, nàng ta lại có tí buồn rầu. Dẫu sao, mẹ của nàng có chút bệnh về đường ruột, ăn vầy tuyệt đối sẽ nôn. Nhưng không ăn, địa thế có thể lấy trái cây như Nam chưa hẳn là nhiều.

Còn cha, ông ấy bị mắc cận thị rất nặng. Mà ở cái chốn không rừng thiêng nước độc thì cũng cao nguyên lạnh lẽo sao sống được mà không có cái kính.

Nói không chừng...

Thiếu nữ bóp tắt ý nghĩ vừa nảy sinh của mình. Có lẽ, họ giờ đây đang sống tốt chứ. Dẫu sao, tên thần bảo rằng sẽ có những đền bù nhất định cho người già và trẻ nhỏ mà...

Trần Thanh Vy bóp chặt miếng thịt, trong suy nghĩ chính là như thế.

Ai không tin chứ nàng tin, ai dám nói là sai thì đừng trách tại sao ăn một chùy của người khổng lồ.

Mà ngay sau đó, một tin nhắn xuất hiện khiến Vy hơi buông lỏng tay.

Là của Trần Văn Nam gửi tới.

Lúc này, trên gương mặt của mỹ nữ mới trở nên hơi tươi tắn hơn một chút.

Người này, miệng đủ dẻo.

Đó là ấn tượng đầu tiên của nàng khi nhận đơn xin nhận việc của đối phương. Lúc đầu thì Vy tính từ chối, nhưng đối phương nài nỉ mãi cũng xiêu lòng cho một cơ hội.

Nhớ khi đó nàng ta tính tùy tiện thôi. Nhưng đối phương không biết làm sao dựa vào mục giao dịch mò được tin rằng nàng có người thân, cũng xung phong tìm được một bộ công cụ tăng gấp đôi hiệu suất chế thuốc mới khiến Vy nhìn thẳng.

Mà nhìn thẳng rồi thì nàng không thể không thán phục người này. Dù sao, hắn ta có thể từ trong mấy chục triệu đơn giao dịch mỗi ngày tìm ra cái nào giá rẻ, rồi xử lý quan hệ thương lái, rồi thành lập mạng giao dịch ngầm.

Nói thực thì đổi lại Trần Thanh Vy đại học kinh tế quốc dân năm thứ nhất đoán chừng sớm đã tan vỡ. Mà chưa kinh lịch xã hội hiểm ác như nàng thực tế cũng không tưởng tượng nổi sự cố gắng điên cuồng của đám dân liều như Nam.

Mà điều đó càng thể hiện rõ khi thứ mà nàng ta vốn ôm tâm lý may mắn giờ nằm gọn trong khung giao dịch.

Vy lúc đấy còn không tin tưởng được ấn vào giao dịch, rồi lấy ra một cuộn da, từ từ nhét cục than vào.

Rồi mãi cho đến khi nó trôi vào hẳn luôn. Miếng thịt trên tay nàng ta rơi xuống, trong khi đó, khuôn mặt bất ngờ của Vy chuyển biến thành phi thường vui sướng.

Có thứ này...Nàng ta có thể tăng gấp năm, không, gấp mười lần phí thưởng cho ai tìm được cha mẹ của nàng ta rồi.