Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 11

Chương 11

"Cám ơn."

Nam chờ một hồi lâu liền nhận được một dòng tin nhắn như thế.

Nói thực thì cái vụ chờ lâu đã khiến cho hắn ta biết được mình mò trúng kim dưới đáy biển rồi. Mà như vậy xem như củng cố mối quan hệ của hắn với lãnh chúa người khổng lồ một đoạn dài.

Ích lợi thì khỏi phải nói.

Dù sao thì dã tâm của đối phương kỳ thực không có. Mà đó cũng là tâm lý chung của đại đa số người nên Nam cũng không phải mệt óc làm gì.

Điều mà hắn ta cần làm là chân thành. Còn đối phương sẽ cho hắn thứ mà hắn nên nhận được một cách công bằng.

Dĩ nhiên, công bằng của kẻ mạnh. Thứ vốn là một đặc quyền riêng biệt mà kẻ yếu thường tưởng mình đã nắm thật chặt nó trong tay.

Nam cũng từng ảo tưởng như thế. Nhưng đến khi hắn ta biết cái tin nhà của mình đã bị thân thích xẻ, còn mình không có tiền để kiện tụng thì hắn ta đối với công bằng sâu thật sâu thất vọng.

Nhiều khi đời trái ngang buồn cười như thế. Có lẽ, với vị lãnh chúa người khổng lồ đây sẵn sàng bỏ hai trăm đơn vị thịt để cầu manh mối cho cha mẹ thì Nam lại khác. Hắn nếu như thấy thân thích của hắn ta chắc chắn sẽ tận hưởng cảm giác tự do khi pháp luật sụp đổ.

Ôi trời...Ai xem cái thời đại chết tiệt này là tốt nhất thì đúng là điên khùng.

Phải, cha mẹ ruột chết do tai nạn, cha mẹ nuôi tới. Rồi cuộc đời hắn tối sầm luôn kể từ thời khắc đó. Nhưng mà, nếu như được chọn thì ở thế giới cũ vẫn là hay hơn, dù bản thân Nam chỉ là một nhân viên đa cấp.

Nam chán nản thở dài. Một lần nữa, cơn thèm thuốc lá của hắn ta lại tái phát. Nhưng chuyện đến đây dĩ nhiên chưa kết thúc. Hắn ta bây giờ còn chút hậu sự phải làm.

Tuy rằng, Nam chưa kịp nhắn tin với tay lãnh chúa người lùn thì 'Đại tỷ' đã nhắn tới:

"Ngươi muốn ta trả bao nhiêu."

Nam phì cười.

Đoán chừng là đối phương chờ hắn đòi thịt. Nhưng không biết rằng Nam chơi chân thành. Mà cho dù đối phương không trả thì cũng không sao vì cây giáo của con Hogoblin đã gán nợ.

"Ta có thể hỏi là đống đá đó để làm gì không?." Nam hỏi.

Bên kia yên lặng một chút. Rồi một dòng tin nhắn xuất hiện trước mắt Nam.

"Ta thu được một bản vẽ dạng lò rèn. Mà mượn sắt này có thể xây dựng một cái lò nung, thậm chí, người khổng lồ có thể mở được 'Warrr!'.

Mà, đối với 'Warrr!' ta cũng không rõ cho lắm. Lũ khổng lồ bảo là giáp có thể càng nhẹ, búa có thể càng nặng."

Nam xoa cằm. Rồi nhanh chóng gõ chữ:

"Thế thì về sau bán ta giá gốc được rồi. Nhưng nếu nó phụ thuộc vào sắt đen của người lùn thì tốt nhất là ngươi nên trữ hàng, đừng đem đi bán vội kẻo bên cung tăng giá."

"Không nhất định. Nhưng nếu như chỉ xài sắt đen thì ta sẽ lưu ý." Bên kia hồi đáp.

Mà Nam cũng nhẹ nhàng đi vào vấn đề chính:

"Việc đó xong. Giờ thì bảng giá như thế nào."

"Ngươi sẽ không khiến ta chịu thiệt, phải không? Còn nữa, ngươi gửi mô hình của quân đội qua đây, lần này ta miễn phí chế giáp cùng vũ khí cho."

Thế là cuộc trò chuyện kết thúc.

Nam hơi vươn vai khiến cho xương cốt toàn thân của hắn ta nổ lốp ba lốp bốp.

Mà công việc tiếp theo của hắn ta cũng nhàn. Chuyện thương thảo với lãnh chúa người lùn cũng không tốn quá nhiều thời gian khi hai bên thương thảo một hồi liền quyết định năm sắt đổi một thịt.

Đấy là chuyện thử hợp tác lần đầu. Mà lần sau còn nữa, hơn nữa dính tới trăm đơn vị thì sáu ăn một, tính tổng thì không lời mấy so với giá sắt và đá thông thường bên khu giao dịch.

Tuy nói, đối phương như biết được lãnh chúa người khổng lồ mở lò rèn thì lại là chuyện khác. Còn giờ, vị này lãnh chúa coi là để xây công trình hoặc chế ít đồ gia công.

Nam rất vui lòng khi đối phương nghĩ như vậy. Rồi khi định ngày giao tiền giao hàng, lại gửi mã cho lãnh chúa người khổng lồ xong thì một ngày sóng gió của Nam cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.

Trời giờ đã chiều. Nam cũng đã chuẩn bị cho mình một thùng nước nóng để giải quyết vấn đề vệ sinh.

Nói thực thì ở điểm này là địa bàn của người elf. Họ có bán vật phẩm thay thế xà phòng, kiêm luôn quần áo các thứ.

Tất nhiên, một nhà độc đại là không có khả năng. Nhưng mà Nam bán nguyên vật liệu ở bên đấy nên hắn ta sau khi mua một combo quần áo thì được tặng cục thảo dược ngâm xem như đỡ phiền.

Nhưng lũ goblin và Hogoblin thì...

"Hob! Gob! Gob!." Một con goblin gãi cái đầu trọc lốc của nó, kêu lên.

Còn con Hogoblin cầm giáo nếu như không phải ngại uy thế của Nam thì nó hẳn đã xông lên, hỏi rằng:

"Lãnh chúa, vỹ đại, tự luộc, vì sao?."

Thế là chúng nó bắt đầu rộn ràng lên. Những lời bàn tán xì xào vang lên không dứt. Trong đó, lũ Hogoblin có trí tưởng tượng phong phú nhất.

Con Hob đầu tiên cho rằng Nam đang tiến hành một nghi lễ huyết tế.

Lũ goblin nhao nhao tán đồng. Nhưng chúng lại có con làm mấy cái động tác, kêu gob gob.

Ý của chúng là nếu như vậy thì phải tuyển ra một đứa goblin đem đi làm thịt. Như vậy, vỹ đại thần sẽ trao nhiều ân hơn cho lãnh chúa vỹ đại của bọn chúng.

Nhưng con Hob phụ trách nấu nước lúc này tát đầu con Hob kia.

Nó hùng hồn chỉ ra rằng nước chỉ ấm. Vậy nên đây chắc chắn là một buổi lễ cầu ân.

Lời con Hob này vừa nói ra. Lũ goblin nhao nhao tán đồng. Nhưng chúng lại có con làm mấy cái động tác, kêu gob gob.

Ý của bọn chúng là vậy thì phải chuẩn bị tim của những con mồi ra để ăn sống, và máu của chúng phải sớm bôi lên tay và cổ của bọn Hob.

Nhưng kết quả này cũng bị phủ nhận. Con Hob vừa ngửi một hơi dài lúc này tát đầu con Hob vừa nói kia.

Nó hùng hồn chỉ ra rằng Nam dùng một thứ tỏa ra mùi hương lạ. Vậy nên nó to gan lớn mật đoán đây chắc chắn là một nghi lễ ma pháp.

Lần này, lũ goblin không nhao nhao tán đồng nữa mà chúng rít lên. Còn lũ Hogoblin lẫn trong đấy cũng kêu gào vinh quang, thần, các thứ các thứ.

"Lãnh chúa, vỹ đại, quyền uy, mở rộng." Một con Hogoblin nói.

Ý của nó là cái ghế mà Nam đang ngồi không xứng với một vỹ đại pháp sư. Theo thẩm mỹ của lũ này, chỉ có cái ghế nhuộm mùi máu tanh nồng, rồi treo đầy đầu lâu xương sọ mới là thứ chứng tỏ quyền uy của một bậc lãnh chúa vỹ đại nhất.

Nhưng lời này của nó bị bác bỏ. Không phải lũ Hob đang sắp sửa đồng ý mà là một con goblin theo Nam từ những ngày đầu.

"Gobbb!."

Phiên dịch đại khái là lãnh chúa không thích điều đó.

"Vỹ đại, lãnh chúa, không." Con Hob nghi ngờ hỏi lại.

"Hob Gobbb!."

Những con goblin còn lại đứng ra chứng thực.

Và câu chuyện này đáng lẽ còn đi xa xôi hơn nếu như Nam không đi tắm rất nhanh ra. Mà vào lúc này, bè lũ Hogoblin cùng goblin đều tự biết điều rút quân.

Lãnh chúa rất ghét ồn ào.

Đây là chuyện mà chúng đều đã được cảnh báo từ trước. Tuy lũ chúng nó không hiểu vì sao lại như thế.

Thế nhưng nếu chúng nó là một con người. Rồi có một nhà hàng xóm mở tiệc la ó suốt cả ngày thì sẽ hiểu cảm giác của Nam.

Hắn ta thực phát bệnh với điều này. Đặc biệt là khi thần kinh căng thẳng, thiếu ngủ, thực phẩm tồi tệ. Mà nếu lũ chúng nó còn tuân theo truyền thống chất xương với đổ máu lên ghế của hắn ta nữa thì Nam có tỷ lệ cao mở buổi huyết tế vài con goblin thật.