Chương 21: Chúng Thần Sẽ Luôn Bên Người

Làm ơn ! Đừng bỏ ta

Chương 21: Chúng Thần Sẽ Luôn Bên Người

Phủ Tịnh Vương

Đoàn gia buôn nô lệ được dẫn vào phòng phía sau hoa viên, hai tên buôn ngồi ngoan ngoãn trong lòng cố chấn an nếu xảy ra sơ xuất nhỏ thì tính mạng khó bảo toàn nha. Ma Kết và Nhân Mã đứng cúi đầu phía sau hai tên buôn, còn đoàn nô lệ đứng một góc sợ hãi gương mặt xinh đẹp đẫm lệ.

Từ bên ngoài tên công tử với bộ dang phong lưu hống hách, Nhân Mã thầm quan sát nhận xét "dung mạo không đến nổi mà toàn làm chuyện bỉ ổi hạ lưu". Hắn an tọa trên ghế chủ nhìn xuống phía đám nữ nô lệ đang e dè sợ hãi chỉ biết ôm lấy nhau giảm sự căng thẳng một cách thích thú rồi tia qua chỗ kẻ buôn nô lệ.

"Lần này có vẻ khá hơn lần trước đấy?"

Hai tên buôn cười ngượng "Dạ dạ" ánh mắt tia ra sau, trong đầu văng vẳng lại tiếng dặn dò trước khi đi của Nhân Mã "Trong khi nói chuyện, các ngươi thăm dò trên dưới vương phủ bao nhiêu nô lệ"

Tên đó ngập ngừng nhìn tên vương gia "Mạn phép hỏi công tử, chúng ta đã làm ăn lâu như vậy, giao dịch không ít mỹ nữ, hiện trong phủ ngài đã có bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp trải khắp vương phủ của ngài vậy?"

Tịnh Thiên Cơ ngã người chống cằm ngẫm một lúc "nô gia hơn 200 người, mỹ nữ gần 300 người còn chưa tính binh lính"

Nhân Mã trợn tròn mắt nhìn Tịnh Thiên Cơ lập tức bị Ma Kết đưa tay dí đầu xuống, may lúc đó tên Thiên Cơ không chú ý nếu không Nhân Mã chỉ nước chết oan nơi đây. Hai tên buôn khẽ hắng giọng nhìn nhau, tên vừa hỏi khẽ hất mặt ra hàm ý tên kia.

"Vậy...cả nước này chỉ có mình tỉnh này được phép buôn bán nô lệ, tại sao vậy?"

Tịnh Thiên Cơ nhìn hai bọn họ ra vẻ nghi ngờ, tại sao hôm nay hai tên này nhiều chuyện vậy? Biết là tên công tử nghi ngờ liền cười xòa "Chỗ buôn bán quen chỉ là thắc mắc nhỏ bọn ta hỏi thôi"

Khẽ gật đầu cho qua, Tịnh Thiên Cơ thầm nghĩ vì chỗ buôn lâu năm nói chút không sao?

"Cách đây hai năm phụ vương ta lâm bệnh đến chùa Túc Lâm tĩnh dưỡng, chẳng lâu có chỉ đưa đến cho phép buôn bán nô lệ khắp tỉnh Ki Phùng"

Hừ, thì ra cha ngươi không có đây để tên nghịch tử nhà ngươi lộng hành. Nhưng rốt cục kẻ nào đứng sau chống lưng mà dám truyền chiếu chỉ giả đến tỉnh này? Để làm ấn triện giả không đơn giản, lại gan trời đưa đến tỉnh này? Tại sao? Hắn không sợ sẽ bại lộ kế hoạch?

Giao người xong đi ra khỏi phủ, hai tên buôn vẫn còn run đứng trước Nhân Mã và Ma Kết. Mã đưa tay trước mặt hai tên kia, cả hai ngớ người không hiểu rồi ríu rít lôi túi bạc ra đặt lên tay cô, Mã khẽ hất ra "Không phải, cái khác"

"Cái khác?" hai tên tỏ vẻ không hiểu nhìn Nhân Mã

"Lệnh bài ra vào phủ này" Nhân Mã ngoắc ngoắc tay, hai tên kia tỏ ý không đưa, đưa lệnh bài rồi khác gì cắt hết mối làm ăn của bọn chúng. Cô trợn mắt nhìn "Đáng lẽ phải giết 2 tên các ngươi đấy, còn không biết điều đưa đây"

Nhanh chóng đặt lệnh bài lên tay Nhân Mã "đây đây"

"Cút" Hai kẻ vội bán mặt chạy đi nếu không cô ta đổi ý lại khổ.

Trên đường đi Nhân Mã vừa ngẫm vừa phân tích "Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không làm việc này, mấy tên quán trọ nói việc này chỉ người trong tỉnh và giới buôn nô lệ biết, chiếu chỉ đến đúng lúc Tịnh Vương Gia lâm bệnh đến Túc Lâm. Rốt cục kẻ nào to gan đến nổi làm giả cả ấn triện hoàng thượng truyền ý chỉ giả"

Nhân Mã phẫn nộ siết chặt lệnh bài cắn móng tay

"Trong triều ai quyền lực nhất?" Ma Kết đột nhiên hỏi

Nhân Mã ngẩn người "tất nhiên là hoàng thượng"

"Sau hoàng thượng?"

"Lão già Giang quốc sư" Nhân Mã hồn nhiên trả lời

Cả hai ghé vào quán nước gần đó ngồi dừng chân. Tiểu nhị nhanh chóng chạy ra đặt khay trà xuống "Quan khách dùng gì?"

"Cho đĩa bánh bao" Nhân Mã quay sang

"Có ngay"

"Ai hay đối kháng với ý kiến hoàng thượng nhất" Ma Kết tiếp tục hỏi

"Về phe ủng hộ Hoàng Thượng cũng chỉ 4 đại thần Đại tướng quân Lương Chi Vương, Tể tướng Vương Song Khang, Thiếu Uý Nhã Bạch Yên, Ngự sử Trần Kim Bồng bên ngoài còn có Chu La Quân viện trợ triều đình và trường học Đông Ha và một số người. Còn đâu toàn loạn thần nghịch tử cả"

"Còn các vương gia thì sao?"

Nhân Mã chống tay xuống bàn "Ta nghe nói có 10 vương gia và hai công chúa. Mỗi vương gia đều được chia vùng để cai quản riêng chỉ hai vương gia xin về quê mẹ đẻ để ẩn cư. Còn một công chúa lấy hoàng tử nước Bảo Hà, một người lấy cố đại tướng quân Hướng"

Đột nhiên Nhân Mã giật mình nhớ ra gì đó "Phải rồi, sao cô không nghĩ ra sớm"

Ma Kết uống ngụm trà đặt xuống "Biết gì rồi sao?"

Nhưng kẻ nào dám chứ, trong triều kẻ nào dám ăn gan hùm vậy? không ngay cả ăn gan hùm cũng không giám giả thánh chỉ dấu triện hoàng thượng.

"Ta phải tìm được chiếu chỉ của Hoàng Thượng đưa xuống tỉnh Ki Phùng" Nhân Mã cắn môi, cô phải kiểm chứng lại rồi gửi cho hai hoàng huynh biết. Trong triều bắt phản tặc bắt đầu hành động rồi.

- - - - - - - - - -

Kinh Thành - Ngự Thư Phòng

Thiên Long đang đau đầu cầm tấu sớ của quan đại thần dâng lên, gương mặt của ông nhăn lại mỗi lần cầm bản tấu sớ khác nhau lên. Dương công công đứng bên cạnh không khỏi lo lắng thở dài nhìn chồng tấu sớ vẫn chấp chồng chờ đến phiên duyệt, cầm chiếc quạt đuôi công khẽ phe phẩy.

"Hoàng Thượng, người nghỉ ngơi chút đi. Đống tấu sớ này nô tài sẽ mang chúng qua phòng của Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử"

Thiên Long mắt vẫn không dời khỏi bản tấu sớ cẩn thận xem lại chi tiết, giọng khàn khàn vì thời tiết bất thường "Ta biết rồi, đọc nốt hai bản này ta sẽ nghỉ"

Gương mặt già nua của Dương công công lo lắng nhăn lại, miệng khẽ thốt lên "Hoàng Thượng, người...."

Câu nói của Dương công công chưa dứt người bên ngoài cắt ngang "Hoàng Thượng, Vương Tể Tướng, Lương tướng quân, Nhã Thiếu Úy và Kim Ngự Sử xin cầu kiến"

Thiên Long khẽ gật đầu mắt không dời bản tấu như muốn tranh thủ nốt bản này "Cho vào"

Hai vị quan thần bước chân vào khẽ cúi đầu hành lễ, gương mặt nghiêm nghị "Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."

"Miễn miễn, nơi không có người ngoài các khanh không cần đa lễ" Thiên Long bỏ bản sớ xuống nhìn ba người họ.

Cả bốn nghe vậy lập tức đứng thẳng không còn bộ dạng mới đây khom nom của bề tôi tớ thay vào đó là bộ dạng khá tự nhiên. Cả bốn người tự ý ngồi xuống, gương mặt giãn ra như thân hữu. May bên ngoài Ngự Thư Phòng chỉ hai lính canh cận vệ và Dương công công quá quen với cảnh này rồi. Người bình thường nhìn đoán chắc hẳn họ là huynh đệ chứ chẳng phải thiên tử và đại thần đâu a.

"Hôm nay bốn người đến chỗ ta làm gì thế?" Thiên Long khẽ đưa mắt lên nhìn

Vương Song Khang khẽ nhíu mày nhìn Thiên Long "Chẳng lẽ người không bỏ được quyển tấu sớ trên tay xuống một ngày thì người không yên hả?"

"Bây giờ hai vị hoàng tử đã lên triều giúp rồi, thì người giao cho chúng nó bớt công việc đi " Nhã Bạch Yên đi lên bàn làm việc kéo quyển tấu ra khỏi tay Thiên Long tiện tay lia sang bên.

Lương Chi Vương xoay người ngã người ra ghế gác chân lên bàn "Mà tôi có điều thắc mắc? Tại sao người không để Nhị hoàng tử Thiên Phong phụ trách chức vụ Thái Sư còn Tam hoàng tử Thiên Yết phụ trách chức vụ Thái Úy"

Ba người kia đều gật đầu hưởng ứng, theo Lương Chi Vương thì ông là một trong các bậc thầy đã dạy võ nghệ và chiến lược nhà binh cho các vị hoàng tử. Ít nhiều ông cũng hiểu tính cách và kỹ năng mỗi người, ông từ tốn nói

"Nhị hoàng tử một người không thích việc đụng chân đụng tay hay dùng ngôn ngữ tấn công người khác, giao đấu không hề nghiêm túc khiến đối phương tức giận mất kiểm soát. Tam hoàng tử có vẻ bề binh gia và kỹ năng võ thuật cao hơn tất cả các vị hoàng tử đều một chiêu hạ gục đối phương" Nói đến đây gương mặt Lương Chi Vương nhăn lại khó hiểu "Nhưng hai người này chưa từng giao chiến với nhau"

"Phải đấy" Trần Kim Bồng gật đầu, ông cũng là một trong bậc thầy dạy phép tắc cho các vị hoàng tử công chúa "Nhị hoàng tử sử dụng đầu óc linh hoạt, từ ngữ sắc bén khó ai sánh bằng. Còn Tam hoàng tử ít nói nhưng về bài làm thì người chỉ trả lời các câu hỏi thuộc lòng không bao giờ hoàn thành bài viết kể cả Nhị hoàng tử"

Thiên Long thở dài "Đây chính là điểm mấu chốt ta muốn cho cả hai hoàn thiện về bản thân. Người thì lãnh đạm không để ý xung quanh, người quá vô lo vô tư lười hoạt động"

"Vấn đề chính là ông thư giãn được hôm nào hay hôm ấy đi" Vương Song Khang nói với gương mặt nghiêm túc, cùng với ba gương mặt nghiêm trọng.

Thiên Phong theo đó khẽ nhíu đôi mày rậm đen, đôi mắt ánh đen thẫm với muôn vàn đau khổ bi ai chất chứa nhìn bốn người "Chẳng lẽ...?"

"Phải, chúng ta phải chạy đua từ đây thôi" Nhã Bạch Dương đi xuống bậc, Dương công công đứng bên cạnh khẽ siết chặt cây phất trần, ánh mắt thập phần sợ hãi trổi lên. Bọn chúng đã có động tĩnh rồi ư? Lúc nào bọn chúng hành động? Trong lòng Dương công công không khỏi khiếp sợ nghĩ lại cảnh tượng 13 năm trước. Miệng không khỏi run lên nhìn Thiên Long "Hoàng Thượng"

Hai bàn tay Thiên Long xiết chặt hơn, ông không hề muốn cảnh tượng 13 năm trước diễn ra thêm một lần nào nữa. Bốn người nhanh chóng xếp thành phía dưới khụy một chân xuống

"Hoàng Thượng, chúng thần sẽ luôn bên người"

Thiên Long bất chợt chạnh lòng nhìn bốn người phía dưới, trong đầu xuất hiện lời 13 năm trước đây ông đã từng nghe "Chúng thần thiếp sẽ bên người" Trong lòng dâng lên niềm cảm xúc không thể tả thành lời, ông đang dần dần hình thành 'sợ hãi'

"Cả ta nữa" Tiếng nói kéo ánh nhìn lại phía người phát ra âm thanh đó, ngoài cửa nam nhân dùng quạt giấy che cả mặt dần dần bỏ xuống "Chu La Quân"

Trên nóc lưu ly Ngự Thư Phòng, người vận xích y nhạt kê tay nằm xuôi mái trước mắt khẽ nhắm, người vận hoắc y phía bên đầu kia kê tay nằm xuôi xuống mai sau mắt khẽ nhắm. Môi hai người họ khẽ cong lên hình bán nguyệt, trong đầu cả hai đều vang lên "Phụ hoàng"

- - - - - - - -

Bảo Bình không thể tập chung vào bài học lòng nôn nào khó tả, Nhân Mã đứng trên ngọn cây hướng nhìn về phía kinh thành trong lòng bất an. Cả hai người tuy không ở cùng nơi, miệng vô thức lẩm bẩm "Phụ hoàng"