Chương 20: Vi Sư Mới

Làm ơn ! Đừng bỏ ta

Chương 20: Vi Sư Mới

Reng....reng....reng

Tiếng chuông đầu tuần vang lên, tất cả các học sinh trường Đông Ha đều có mặt. Bảo Bình mới đến đã gặp Song Tử ở cổng bị hắn kẹp cổ lôi vào trong_"Bảo Bối à...hôm qua cậu không nói lời đã bỏ bọn này đi đâu vậy?".

Ở đó mà chết à. Bảo Bình cười xòa biện minh_"À..hôm qua đột nhiên bụng tôi không tốt nên phải về"

"Vậy sao?"_Song Tử ghé sát xuống mặt Bảo Bình, cô giật mình mặt ửng hồng.

"Bảo Bối, cậu bị sao thế? Mặt đỏ rồi kìa"_Song Tử ngây ngô chọc quê Bảo Bình.

Mặt Bảo Bình xầm lại nghiến răng dùng hết lực dậm mạnh vào chân Song Tử quay mặt đi_"Đáng ghét".

Song Tử "A" lên tiếng lặc_"Cậu bị sao thế, tôi chỉ trêu thôi mà"_Mặt hắn cau lại vì đau.

Từ xa Bạch Dương và Thiên Bình đi lại chỗ Song Tử_"Yo...Song Tử Bảo Bình"

Song Tử chẳng lạ gì với vết bầm đang còn xót lại ít trên gương mặt thư sinh tuấn tú, còn Bảo Bình ngây ra nhìn Thiên Bình với khuân mặt nghệch ra. Như hiểu ra vấn đề Bảo Bình thu lại biểu cảm khó hiểu ấy, có kẽ hôm qua được Song Ngư cho bài học nhớ đời đây mà.

Từ xa hai nữ nhi vận y phục trường mới đến nhìn chằm chằm vào nhóm Bạch Dương. Nữ nhi tỏa ra đầy sát khí kéo tay người bên cạnh đến tốp kia.

Mỗi người một biểu cảm khác nhau nha, Thiên Bình vẫn ngại chuyện hôm qua nên khẽ quay đi, Bạch Dương nuốt nước miếng nhìn Song Ngư, Song Tử vẫn khuân mặt méo mó cười, Bảo Bình chui lủi quay mặt đi, Kim Ngưu thờ ơ chẳng quan tâm.

"À ờm...chúng ta vào trong trước đi" Song Tử cười kéo Bảo Bình với Bạch Dương. Tốt nhất để họ tự giải quyết với nhau nha.

Cả hai người gật đầu lia lịa "phải rồi phải rồi, chúng ta vào trong trước ha"

Thiên Bình thầm rủa mấy đứa huynh đệ, liếc mắt chất chứa đầy phẫn nộ nhìn ba người họ nhưng nhận lại cái giả lơ không biết gì. Thật là tức ói mà.

"Hai người giải quyết đi, tớ vào trước" Song Ngư để hai người họ ở lại để tự giải quyết. Coi tin Kim Ngưu chẳng vừa mà để yên cho Thiên Bình xúc phạm mình.

Làm sao đây? Thiên Bình ậm ờ không giám nhìn thẳng Kim Ngưu, còn Kim Ngưu hoàn toàn ngược lại cô nhìn thẳng vào Thiên Bình thờ ơ "Ngươi có chuyện gì nói nhanh lên"

Lặng thinh trước câu nói của cô, thật ra đối với hắn mà nói trực tiếp đối diện với nữ nhi còn áp lực hơn với đối tác khó tính nha. "Tôi...xin lỗi chuyện hôm trước"

Xin lỗi!! Hắn tưởng dễ dàng cô tha vậy sao?

"Vậy chuộc đi"

Thiên Bình thất thần nhìn Kim Ngưu, hỏi hắn ta chuộc lỗi á. Nữ nhi này không thể nhìn bên ngoài mà phán xét được.

"Cô muốn ta chuộc lỗi như thế nào?"

Rất thẳng thắn "Ta muốn ngươi.."

Không xong rồi, chỉ cần nghe ba từ đó hắn có thể đoán điều kiện này không chấp thuận không được.

Ta muốn ngươi..."bưng bê một tháng ở quán nhà ta"

Tròng mắt Thiên Bình như rớt ra ngoài. Bưng...bưng....bê. Đùa hắn à, từ nhỏ đến lớn toàn được kẻ hầu người hạ, ngay cả rửa mặt cũng có người làm thay chứ nói gì bưng bê cho kẻ khác.

Kim Ngưu nhận biểu hiện gương mặt Thiên Bình không nhịn được cười hắt khinh thường, bản chất con người chỉ được thế.

"Nếu ngươi không...."

"Ta làm" Nếu không giữ lời ắt mất thanh danh nha.

Kim Ngưu khóe mắt ngạc nhiên rồi thu lại trở về bình thường gương mặt thỏa mãn "Được, vậy đi"

Nói còn Kim Ngưu hất tay quay về hướng Nam với bộ dạng đắc thắng, dám chọc giận cô chỉ nước chuốc họa. Cô phải sinh tồn quản lý Nhân Mã và Song Ngư từ nhỏ nên biện pháp trừng trị cô không thiếu, đối với hắn, nên cản ơn trời khi cô đang còn nhẹ tay chán.

Nhìn bóng dáng Kim Ngưu dần khuất, Thiên Bình vỗ tay lên chán. Chu Thiên Bình ơi là Chu Thiên Bình, ngươi cũng có ngày.

Buổi đầu đi học tất nhiên với cái bản tính không an phận của Song Tử miệng mép lại hoạt động.

Vi sư giàđang thuyết giáo về văn học, đối với dãy bên phải mà nói thì bọn họ chẳng quan tâm, vì với họ chỉ có võ học.

"Các trò nên biết, với một đất nước, cần phải có hai thế lực văn-võ cùng nhau trụ cột để chống đỡ giang san này"

"Thưa thầy, theo trò nếu có tri thức mà không có võ cũng chẳng làm nên trò gì" Một học viên bên võ học lên tiếng với giọng đầy thách thức.

Điều này khiến phái văn học thập phần chướng tai và tất nhkệ gã Song Tử kia không bỏ lỡ phần thú vị này.

"Hình như có chó sủa bậy ở đây thì phải" Song Tử co một chân đang xếp ngay ngắn lên, tay cầm quạt phe phẩy, hắn nói như bâng quâ khiến người khái võ học mặt từ đắc trí biến dạng.

"Ngươi nói cái gì?" Tên vừa nói quát "Ngươi đừng cậy con trai của thừa tướng đại nhân mà lêm giọng ở đây"

Thiên Bình thì chẳng để tâm vì đang còn tự kỉ vụ Kim Ngưu, Bạch Dương thì đang gục ngủ, Bảo Bình ngồi cạnh bàn hắn khẽ liếc sang bên Song Tử quan sát.

"A...ta đang nói có chó sủa vậy chứ ta có nói ngươi sao?" Song Tử nhếch môi mọng khiêu khích hắn "Phái võ học các ngươi lúc nào cũng dùng bạo lực giải quyết vấn đề, chẳng bao giờ..." Song Tử gấp quạt lại rồi gõ lên đầu "dùng cái này"

Hít tiếp hơi sâu rồi thở dài "chả trách năm xưa Hạm Tướng Quân thất bại nặng nề dưới tay quân Liêm"

Vi sư già thở dài bất lực với đám học trò phía dưới, thật sự sao ông phải dậy cái lớp toàn vương hầu quý tộc chứ. Nhưng nghe có người bênh phái văn học ông cũng thầm mát lòng mát dạ.

Bên phía Võ học mặt mày hậm hực tức giận đứng dậy dẫm nát cái bàn tiếp sau đó các học sinh đứng lên.

"Ngươi muốn gì?"

Bảo Bình nníu mày, bọn này đúng là chỉ có hở chút là đánh nhau chẳng chịu động não. Tên Song Tử mới đả kích chút mà đòi dơ nắm đấm ra giải quyết. Ngu ngốc. Rồi cô quay sang bên nhìn Song Tử kẻ chuyên gia...gây rắc rối đầu mối gây tai họa.

Song Tử vẫn giữ gương mặt cà chớn như thế, Bạch Dương bị tiếng ồn đả động, mắt nhắm mắt mở nhìn lên "Có chuyện gì ồn ào thế?"

"Hừ, còn chưa tính ngươi" hắn chỉ vào mặt Bạch Dương mới ngái ngủ dậy, Bạch Dương mở mắt đã bị chỉ thẳng vào mặt chằng hiểu gì?

"Rõ ràng ngươi thủ khoa võ học, lại vác mặt sang văn học. Đúng là sĩ nhục mà" Hướng mắt khinh bỉ cùng lời nói châm biếm kết hợp gương mặt khó coi của người võ học. Còn phía văn học có suy nghĩ phóng hơn, chẳng hề kị lị khi sang văn học, chỉ cần trong phái họ là người của họ. Đó là điểm khác biệt của văn - võ.

Thiên Bình thở dài cho số phận của bọn hắn, đã biết hắn ta là thủ khoa võ còn đụng vào. Và hắn khi hắn điên lên sẽ.....

"Ngươi nói cái gì?" Kẻ làm phiền giấc ngủ của hắn lại còn chỉ chọc châm biếm hắn những lời lẽ đó. Có chút khó chịu nha.

"Ta nói ngươi đấy. Ngươi rõ ràng con trai thiếu úy chỉ huy cấm quân, một trong quan võ trong triều mà lại chui rúc vào văn học" Tên đó được giọng lên

Bạch Dương gương mặt khó coi hơn ngồi dậy hẳn, mặt trở nên lạnh lùng với đường môi nhếch lên. Dảo mắt nhìn thấy chiếc bàn bị hắn dẫm nát mới đây. Tay Bạch Dương cầm viên đá mài mực cùng kệ mài trên tay dơ lên trước mặt bao nhiêu con mắt nhìn vào.

"Bộp" cả hai đều nát vụn rượt xuống bàn tạo ra những âm nhanh như nhảy múa.

Khi hắn điên lên hắn sẽ...giết nếu cần.

Khắp người trong phòng học đều tái mép, vi sư già cũng bất động theo không nói nên lời nói đúng hơn là ông thể lên tiếng ngay lúc này. Linh tính mách bảo ông, không nên lên tiếng, nếu không dù ông có là học giám cũng sẽ bị hắn....giết.

Bảo Bình hoảng loạn, lần đầu tiên cô thấy Bạch Dương đáng sợ như vậy. Đây liệu là gương mặt đáng sợ nhất của hắn.....không...hắn còn có gương mặt đáng sợ gấp ngàn vạn lần thế này nữa. Đây mới chỉ là đang...khoan nhượng.

Song Tử chẳng vì thế mà dọa giống mấy người kia. Hắn vẫn ung dung trưng khuân mặt đó để xem tiếp. Phía người kia tái mét chuyển từ màu này sang màu kia để thích ứng với hoàn cảnh hiện tại. Khẽ nuốt khan, kẻ này không nên đụng...tuyệt đối không nên.

"Cuộc sống của ta...do ta chọn" Bạch Dương ngần con ngươi lên cảnh cáo khiến mấy người kia vô thức mà lùi bước "Đừng xen vào"

Không gian bỗng nên ngột ngạt đến khó tả, bây giờ họ chỉ muốn một người nào đó cứu vớt lấy không gian đến cả thở cũng thấy khó nhọc này.

Như nguyện ước được đến tai thượng đế. Bên ngoài cửa học giám bước vào nhận thấy sự khác lạ trong lớp.

"Có chuyện gì vậy?".

Ông dảo mắt nhìn đụng ngay nhưng khuân mặt đủ cảm xúc phía cuối lớp, có thể ví như những chiếc mặt nạ đủ biểu cảm bán ngoài chợ vậy. Chợt lòng khẽ run lên dè chừng, khuân mặt tái nhợt thì nhiều.

Người nam nhi chững trạc bước vào nhìn, chà, mới hôm đầu mà lớp có bầu không khí....u ám.

"Các trò" Học giám hắng giọng cất tiếng để cố dịu đi bầu không khí chết người này. Ông đã thành công trong việc đó, tất cả hướng về người phát ra tiếng nói. Và đặc biệt hơn chú ý tới người phía sau lưng ông.

"Hôm nay người trực tiếp quản lý các trò là" nói đến đây ông ngẩng cao đầu uy nghiêm "học trò từng đứng đầu bảng vàng toàn diện văn - võ của nước ta, Sư Tử"

Cả lớp nhìn Sư Tử thập phần cung kính, còn Bạch Dương thì chẳng để tâm đến. Song Tử thích thú nhìn, Bảo Bình lập tức lấy sách che mặt mình lại. Quái gì đây? Tại sao ca ấy lại làm vi sư ở đây? Xong rồi, chẳng nhẽ mình phải bỏ cuộc giữa chừng? Không đời nào. Đã đến nước này cô không thể rút.

Nhanh chóng tin tức Sư Tử làm vi sư lan rộng khắp nơi, nữ nhi phía Nam thi nhau đến ngắm ngớ lòng ngưỡng mộ. Song Tử khẽ cười hắt thích thú tách lưỡi "Tsk lượng nữ nhi của mình tụt đáng kể đấy"

Kết thúc buổi ra mắt chỉ riêng Bải Bình chánh né khuân mặt mình từ đầu đến cuối cho đến khi vào tan học.

Trên đường đi về kí túc dành cho vi sư, Sư Tử thấy thân nữ nhi phía xa đang đi lại. Khóe môi khẽ co lên thành đường cong tuyệt mỹ để đón người nữ nhân đó.

"Sư Tử, ngài cũng làm vi sư ở trường này sao?"

Khẽ gật đầu ánh mắt trìu mến nhìn người đó "Cô có thể dạy ở đây đây, tôi không thể sao?"

Giọng chút đùa cợt khiến Xữ Nữ khẽ cau mày lại tỏ vẻ chẳng quan tâm mà bước đi lên, Sư Tử đi cạnh cô như chàng vệ sĩ. Tất cả ánh mắt hướng về đôi tiên đồng ngọc nữ này mà thầm ngưỡng mộ.

Hình ảnh đó đương nhiên lọt vào đôi mắt của nhóm Thiên-Dương-Song-Bình rồi.

"Ta nghe nói Sư vi sư đó có tình ý với Xữ vi sư đấy. Nhưng có điều ta thắc mắc là cả hai người đó đều là hoàng cung, sao lại..." Bạch Dương bây giờ tâm trạng đã ổn hơn trở lại bình thường. Không chỉ mình Bạch Dương thắc mắc mà cả 2 người kia cũng vậy.

Bảo Bình cũng mấy lạ khi họ không biết vì sao.

"Mẫu thân Sư vi sư là em gái hoàng thượng, còn Xữ vi sư là con của anh trai Mỹ quý phi. Nên hai người không hề cùng huyết thống" hay nói đúng hơn, Xữ Nữ là con gái của bá bá, anh trai của mẫu thân cô.

Đột nhiên cô hơi rùng mình khi ba cặp mặt nhìn chằm chằm vào mình như muốn lời giải thích "Tại sao ngươi lại biết nhiều như vậy?"

"Bảo Bối, sao chuyện gì cậu cũng biết thế?" Song Tử ngờ vực nhìn cô chăm chăm, Bảo Bình quay sang trái thấy hắn áp chấn cô lại.

Bảo Bình quảng bên phải bị Thiên Bình chặn lại "Phải, nhất là chuyện hoàng cung. Dường như cậu quen hết mọi người vậy, ai cậu cũng biết"

Cô trốn tránh đi lên nhưng bị Bạch Dương chấn phía trước "Cứ hễ đụng vào người hoàng cung cậu lại nhảy dựng lên"

Hiện giờ Bảo Bình lùi một bước, ba người kia tiến một bước. Cô lùi hai bước họ tiến hai bước. Bảo Bình bất chợt run lên nhận thấy điều chẳng lành. Làm sao đây?

Bảo Bình xua tay loạn hết lên "Không....không có gì đâu"

"Thật"

"Thật mà. Thật ra người cùng khoa nói cho ta ta mới biết đấy chứ"

Cả ba mới đỡ nghi nới lỏng vòng vây cho Bảo Bình, khẽ thở hắt ra. Liên tục vuốt ngực, chắc sau này cô nên cẩn thận hơn.

****
Phủ Tịnh Vương

Đoàn 12 người đang tiến lại cổng, hai kẻ đi đầu và hai kẻ phía sau vận đồ thương buôn đi phía sau là nô lệ đang bị còng tay.

"Ta mang người vào vương phủ"_Tên kia dơ lệnh bài lên bọn binh lính liền mở cửa.

Nếu ai đó vào Tịnh Vương phủ này sẽ có khả năng nhầm lẫn với Hậu Cung. Khắp vương phủ được trang hoàng lộng lẫy, đâu đâu cũng thấy nữ nô tỳ đi lại khắp nơi đi lại. Lính gác cạn tứ phía, Nhân Mã và Ma Kết đang núp mình trong bộ thương buôn, chỉ riêng Ma Kết đội mũ lút nữa khuân mặt nên đi đâu ai cùng chú nhưng rồi lại thôi. Dù sao cũng chỉ là đoàn buôn nô lệ.

Nhân Mã xiết chặt tay lòng phẫn nộ, răng nghiến lại "Bọn chúng dám".

"Phủ Tịnh Vương khá giống với Hậu Cung đấy"_Ma Kết thản nhiên nói như chẳng quan tâm.

Hừ....khéo Hậu Cung chẳng bằng như thế này chứ. Thiếu nữ xinh đẹp đều bị bắt làm nô tỳ và nô lệ ở đây, còn bị bọn bán nô lệ mang đi bán đấu giá.

Hôm trước lúc đang lẩn trốn binh lính cả hai vô tình lẩn trên tầng quán trọ nghe được cuộc hội thoại của 2 tên buôn nô lệ.

"Hôm nay ta bắt được 2 mỹ nữ trên kinh thành đến đây. Quả này ta lại ăn hời với tên thiếu gia háo sắc phủ Tịnh Vương rồi"

Tên kia có vẻ khoái trí mặt đê tiện_"Haha.....không ngờ hoàng đế lại ban lại lệnh cho phép buôn bán nô lệ ở tỉnh này".

"Kệ đi. Miễn chúng ta có thể kiếm món hời từ mấy việc này"_Tên kia xua tay chẳng quan tâm.

Hai tên kia khoái trí cười bỗng mặt méo lệch mô hôi liên tục với sự xuất hiện đột ngột của nữ nhi ngồi trên bàn và tên bạch y đứng dựa lưng vào cửa.

"Các...các ngươi muốn...muốn gì?"

"Bọn ta muốn đi nhờ"_Nhân Mã ngồi trên bàn tự nhiên rót cho mình chén nước.

Đến giờ hai bọn chúng vẫn run lắp bắp không ra từ, Nhân Mã uống cạn chén nước quay sang cười tà mị với đôi mắt sắc bén_"Được không?"

Theo phản xạ bảo toàn tính mạng hai tên đó liền gật đầu lia lịa chân tay không ngừng run.

"Đ...đư...ợc"