Chương 19: Vô Lễ - Thần Tiên Tỷ Tỷ

Làm ơn ! Đừng bỏ ta

Chương 19: Vô Lễ - Thần Tiên Tỷ Tỷ

Kinh thành náo nhiệt người đi lại hôm nay là ngày nghỉ lễ cuối tuần nên các học sinh trường Đông Ha đều tranh thủ dạo quanh. Hôm nay Thiên Bình dẫn Thiên Tinh đi dạo thu hút bao ánh nhìn của các thiếu nữ xinh đẹp, từ xa thiếu nữ xinh đẹp với ngoại hình kiều diễm gương mặt chẳng hề thua các mỹ nữ trong thành đang tiến lại gần Thiên Bình.

Thiên Tinh "a" lên tiếng chỉ tay về phía trước gây sự chú ý của Thiên Bình, hắn nhìn theo hướng tay của đệ đệ mình.

"Ca ca nhìn kìa, tỷ tỷ hôm nọ đến tìm huynh đấy"

Gương mặt Thiên Bình có vẻ bình thản nhưng đôi mắt cậu bắt đầu hoảng loạn, tâm trí rối tung lên với hàng ngàn câu hỏi trong đầu "Tìm ta làm gì?" "Sao đột nhiên tìm ta?" và vô vàn lý do nhảy trong đầu hắn_"Nhạc Lệ Hân".

Mãi lẫn lộn trong suy nghỉ trong đầu nên Thiên Bình không hề để ý nàng ta đã đến gần đến tiếng của nàng ta kéo hắn trở lại.

"Thiên Bình......công tử"

Hai từ "công tử" như xoáy vào tâm can của Thiên Bình. Chỉ hai từ mà khoảng cách của hai cách xa nhau vạn dặm. Tiếng nói cách đây 2 năm lại quanh quẩn trong đầu hắn: "Thiên Bình công tử, xin thận trọng. Ta là...."

Thiên Bình cô gắng lấy lại bình tĩnh khẽ nhìn xuống_"Lệ Hân tiểu thư, cô tìm ta có việc gì?".

Nàng ta nắm chặt chiếc khăn tay bặm môi. Chỉ riêng Thiên Tinh ngơ ngác nhìn cả hai không hiểu chuyện gì.

Thiên Bình quay sang Thiên Tinh xoa đầu mĩm cười_"Nhóc có thấy khu xiếc bên kia không?"_Thiên Tinh nhìn sang đó, đoàn xiếc đang biểu diễn và ít người xem, cậu gật đầu_"Ra đó đứng xem đợi ca lát, ca qua liền"

Thiên Tinh là đứa hiểu chuyện và nghe lời nên lập tức gật đầu chạy đến khu xiếc.

"Đệ đệ của huynh hả? Hai huynh đệ rất g...."

"Tìm tôi có chuyện gì?"_Thiên Bình thơ ơ hỏi vào chủ đề chính.

Lệ Hận cúi mặt mãi nói không thành tiếng, Thiên Bình gương mặt tỏ vẻ không thoải mái.

"Ta....ta.....xin lỗi"_Đôi mắt nàng ta khẽ rưng rưng, những người đi qua nhìn nàng với thân hình mỏng manh yếu đuối_"Đáng lẽ ngày đó ta không nên...."

"Gặp ta chỉ nói vậy thì xin lỗi ta có việc phải đi rồi. Tiểu thư cũng nên về phủ của mình đi"_Thiên Bình hững hờ quay người đi đột nhiên bàn tay thon trắng nắm cánh tay hắn lại, Thiên Bình khẽ nhìn khó hiểu._"Tiểu thư làm gì vậy?".

Phía không xa Song Ngư và Kim Ngưu cũng đang đi dạo xung quanh dừng chân tại quán bán túi thơm.

"Mặc đồ gọn gàng vẫn thoải mái nhất. Không rườm rà như mấy cái váy ở trường"_Song Ngư gương mặt hào hứng cầm túi thơm lên ngắm ngía. Quay sang bên thì không biết Kim Ngưu chạy đi đâu mất, bỏ túi thơm xuống ngó nghiêng tìm bóng dáng con trâu đâu.

Còn phía Kim Ngưu thấy bên đường hội xiếc mọi người đang xô lấn lẫn nhau, cậu bé bị chèn ra bên ngoài ngã giữa đường. Đúng lúc xe ngựa mất lái lao như điên về phía cậu, do hoảng sợ nên không di chuyển được, đầu cậu quay cuồng kêu la "Ca ca, cứu đệ với".

"Tránh đường....tránh đường...xe ngưa mất lái rồi"_Tiếng phu xe hét vang khẩn cấp mọi người đứng dẹp hết bên đường.

Dây phút xe ngựa gần đến nơi cậu bé chỉ biết mở mắt nhìn chiếc xe ngựa lao đến. Kim Ngưu chạy đến dẫm lên vai nam nhi gần đó đang ngồi kèm theo lời "xin lỗi", cô ôm cậu bé vận khinh công dẫm lên đầu con ngựa đáp xuống. Khoảng khắc cận kề cái chết khi nhìn thấy Kim Ngưu như tiên nữ giáng trần cứu cậu vậy. Cậu bé do hoảng sợ chỉ biết ôm gì lấy Kim Ngưu không buông.

Kim Ngưu ôm cậu an ủi vỗ nhẹ_"không sao rồi. Nhóc tên gì? Ở đâu?"

"Đệ tên Thiên Tinh, ca ca đệ đang gần đây"_Thiên Tinh hoàn hồn đến bây giờ vẫn đang hơi run.

"Được, ca ca của đệ ở đâu? Ta dẫn đến đó"

"Vâng, cảm ơn Thân Tiên Tỷ Tỷ"_Thiên Tinh cười tít mắt gật đầu.

Kim Ngưu giật mình quay lại mĩm cười_"Gọi ta là Kim Ngưu tỷ tỷ là được, không cần gọi ta là thần tiên gì đâu".

"Ựm...Kim Ngưu tỷ tỷ.."

"Nào đi, ta dẫn đệ đến chỗ ca ca"_Kim Ngưu cấm tay Thiên Tinh dẫn đi.

Còn về Song Ngư đi quanh không thấy Kim Ngưu đâu, cô tia thấy bóng của ba kẻ đang thập thò lén lút trông rất khả nghi và trong số đó có một người rất giống...hắn.

Song Ngư nhẹ nhàng đi lại phía ba người đang hiếng rình mò không để ý người đứng sau lưng. Cô nhìn theo hướng bọn họ nhìn thấy nữ nhi đang cầm cánh tay nam nhi kéo lại, Song Ngư tròn xoe mắt "ô" tiếng.

"Cô ta sao vẫn bám lấy Thiên Bình chứ?"_Bạch Dương bức xúc ngó nghiêng.

"Chà....tên ngu ngu chỉ biết sách vở như Bảo Bối (ý nói Bảo Bình) cũng có nữ nhi xinh đẹp bên cạnh á"_Song Ngư cố lấn để xem cảnh.

"Đó là chuyện 2 năm trước rồi"_Bạch Dương.

Còn khổ mỗi thân hình mãnh mai của Bảo Bình bị hai bên chèn, cô gắng đẩy hai người ra_"Nè hai cậu này, đừng ngó nghiêng nữa".

Quay lại cảnh Thiên Bình với Lệ Hân, hắn nhẹ hất tay nàng ta ra khỏi cánh tay mình_"Tiểu thư xin dữ lễ, người là tiểu thư danh giá không thể để người khác thấy tiểu thư có liên quan đến tiểu gia mọt sách được".

Lệ Hân sững người rồi hơi gượng cười_"Chúng ta có thể...."

"Ca ca...."_Đúng lúc Thiên Tinh chạy đến cắt ngang cuộc trò chuyện, Kim Ngưu thả tay cậu bé ra để cậu chạy đến bên Thiên Bình.

"Thiên Tinh"_Thiên Bình quay sang cậu gương mặt hơi bất ngờ khi tkều đệ của mình đột nhiên quay lại và với.....một nữ nhi khác xinh đẹp.

"Hả, Kim Ngưu sao lại ở đây?"_Song Ngư chui luôn vào chỗ ba người ngón tình hình. Cảm giác như ai chen bên cạnh Bạch Dương quay sang thấy Song Ngư. *Chớp chớp* tròn xoe mắt há miệng há rồi...."aaaaa....ựm". Bảo Bình với Song Tử bịt miệng cả hai lại "suỵt". Chỉ về phía Thiên Bình với Kim Ngưu.

Thiên Tinh hào hứng giới thiệu_"Ca ca, đây là Thần Tiên Tỷ Tỷ cư..."

Thiên Bình vòng tay qua eo Kim Ngưu xiết lại gần mình nắm tay Thiên Tinh miệng cười tươi_"Nàng đến trễ vậy, chắc lại gặp thằng nhóc nghịch dẫn nó đi chơi hả?".

Cả bốn người đang núp rớt quai hàm, đơ người. Thần linh ơi hãy nói bọn con đang nghe lầm đi.

"Nàng..."_Bảo Bình

"C...cười"_Bạch Dương

"Ôm eo"_Song Tử

"Thân mật"_Song Ngư

"HẢ......"_Cả bốn như sấm rền bên tai, hàng loạt ý nghĩ trong đầu.

Lệ Hân tim đập nhanh, người run lên khi nghe thấy Thiên Bình gọi Kim Ngưu là "nàng" còn cử chỉ thân mật. À cũng phải đã hai năm rồi chắc chàng ấy đã có ý chung nhân khác.

"X..xin lỗi, ta làm phiền hai người. Cáo từ"_Lệ Hân mắt rưng rưng chạy đi. Thiên Bình cũng bỏ tay ra khỏi người Kim Ngưu. Thiên Tinh cũng bất ngờ không kém.

Kim Ngưu bây giờ mới nuốt chôi những hành động từ ngữ của Thiên Bình gương mặt điềm tĩnh trở nên tức giận "Chát"_"Vô lễ". Tiếng tát vang lên giáng vào gương mặt khuân mặt tuấn mĩ khiến người đi đường không khỏi chú ý.

Bốn người kia đang nấp há miệng đưa tay lên má mình xoa xoa thầm nghĩ_"Chắc đau lắm".

"Xin lỗi ta...."

"Đường đường nam nhi làm nữ nhi rơi lệ còn tùy tiện đụng vào nữ nhi khuê các"_Tuy tức giận đôi mắt Kim Ngưu vẫn rất tĩnh lặng trong veo. Đến cô còn chẳng hiểu nổi tại sao, chính vì thế nên khi tức giận coi chẳng bao giờ đáng sợ nếu ai nhìn vào mắt cô. Kim Ngưu phất tay bỏ đi.

Thiên Tinh giật giật ống tay Thiên Bình_"Ca ca Thần Tiên Tỷ Tỷ ấy đã cứu đệ".

Sau khi nghe Thiên Bình kể lại trong lòng hắn càng cảm thấy có lỗi_"Được rồi, ta hứa sẽ đi xin lỗi tỷ tỷ ấy cho đệ".

"Ựm...à tỷ tỷ ấy tên Kim Ngưu...Tỷ ấy rất xinh đẹp phải không?"_Thiên Tinh.

"Thiên Bình cậu đứng lại"_Cả đám bốn người xông ra kêu Thiên Bình.

"Haaaaaaa.....bốp"_Song Ngư phi ra đạp thẳng vào bụng Thiên Bình, hắn xụp xuống ôm bụng.

Rồi rúm cổ áo Thiên Bình lên, Bạch Dương kéo Thiên Tinh lại che mắt_"Đệ đừng nhìn"_Bạch Dương khóc ròng, tốt nhất không nên để đệ đệ bé nhỏ này nhìn thấy cảnh ca ca mình bị bạo lực.

"Gì thế Dương ca"_Thiên Tinh ngây ngô hỏi.

"Không có gì đâu"_Bạch Dương che cảnh Song Ngư đang bạo hành ca ca thân yêu của cậu bé_"Đệ về phủ trước đi, tý nữa Thiên Bình về sau a. Nghe lời nào"

"Dạ"_Thiên Tinh quay lưng đi về phủ. Thiên Bình ngậm ngùi, có đứa đệ đệ ngoan quá cũng đâu có tốt.

"Sao ngươi dám làm thế với Kim Ngưu hả? Dám làm trâu của ta khóc"_Song Ngư lắc lư thân tàn ma dại sau khi ăn "hành" của cô.

Song Tử nguých tay Bạch Dương_"Cậu ra can đi"

"Xin lỗi hảo huynh đệ. Nạn này ta không thể giúp. Ta không muốn dính vào cô ta nữa đâu"_Bạch Dương thương tâm mím môi khóc không ra nước mắt.

"Bảo Bối cậu.....Ơ đâu rồi"_Song Tử quay lại tìm Bảo Bình không thấy đâu. Thật ra cô nhân cơ hội lẩn rồi, ở lại nếu bị Song Ngư với Kim Ngưu nhận ra thì rắc rối lắm.

Sau khi thấm mệt Song Ngư mới buông Thiên Bình ra. Cả bốn ghé vào quán nước gần đó và Thiên Bình là chung tâm với khuân mặt tuấn tú bị biến dạng nhiều vết bầm.

Cả bốn nhìn nhau không hé răng, chỉ có mặt Song Ngư hầm hầm sát khí_"Nói, nhanh"

Bạch Dương thấy tình hình căng thẳng quá_"Thật ra thì..."

"Tôi không hỏi cậu"_Song Ngư gườm sát khí khiến Bạch Dương im bặt.

"Thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi"_Thiên Bình.

"Chả nhẽ lỗi Kim Ngưu"_Không khí ngột ngạt bao chùm cả quán nước khiến quan khách cũng run theo.

"N...gươi ngươi ra đó, nếu mà có đánh nhau thì ngăn lại. Ta không còn tiền tu lại quán đâu"_Chủ quán nuốt khan lau mồ hôi bảo tiểu nhị đứng bên.

"Dạ"_Hai tên tiểu nhị run chẳng kém, lau mồ hôi tiến lại.

"Ý tôi không phải vậy"

"Rầm" "Chứ là gì? H-Ả"_Song Ngư đập mạnh tay xuống bàn đứng lên.

Tiểu nhị nhanh chóng dơ tay lên e dè_"Quan khách, nhẹ nhàng...nhè nhàng thôi"

"Thật ra tình thế nó..."_Thiên Bình ngập ngừng khiến máu nóng trong người Song Ngư nổi lên.

"Nói nhanh"_Lần này Song Ngư vác cả bàn dơ lên.

"Ấy ấy, quan khách.....đồ dễ vỡ xin nhẹ tay"_Tiểu Nhị phản ứng cười nhẹ.

"Vì.."_Thiên Bình mới nói lấp lửng từ đầu_"Quan khách hãy..."

"Rầm" nguyên cái bàn bay về phía hai tiểu nhị_"Các ngươi lắm chuyện".

"Bà cô ơi, ngồi xuống ta bình tĩnh nói...ha"_Song Tử nhẹ nhàng kéo tay Song Ngư.

Song Ngư nghiến răng quay sang_"Hả.."

"Dạ, không có gì? Cứ tiếp"_Song Tử quay đi mở quạt cho bớt mồ hôi.

Từ bên ngoài binh lính chạy vào quán_"có người báo ở đây xảy ra ẩu đả, tất cả về quan phủ nhanh".

Người dân toát mồ hôi khi nhìn thấy bốn người kia_"Này.."

"Thi hành mệnh lệnh nhanh"_Người xung quanh thầm khóc cho những chàng lính trẻ tuổi, cậu yên tâm chúng tôi sẽ hậu tán cho các cậu.

Cả bốn bị bắt về quy án. Chắc là lính bên tỉnh khác mới nhận chức ở trong thành. Bọn họ không biết đụng vào bốn nhân vật nào đâu. Con trai phú hộ, con trai tể tướng, con trai thiếu úy, con gái đại tướng quân. Amen.

"Uy...uy....u...u"

"Giải phạm nhân vào"_Quan huyện đập bàn.

"Phạm nhân kia thấy bản quan sao không quỳ xuố..."_Quan huyện nói giữa chừng toát mồ hôi lia lịa vội chạy xuống vấp thềm ngã, bò lại bốn người dập đầu.

"Song Tử công tử, Thiên Bình công tử, Bạch Dương công tử, Song Ngư tiểu thư. Sao...sao..."

"Bọn họ bắt bọn ta đến"_Song Tử chỉ vào đám lính bắt mình.

Cả đám ngây ngô không biết gì, tên quan huyện quát_"Các ngươi còn đứng ngây ra đó. Nhanh cúi chào các công tử tiểu thư mau"

Xong rồi xong rồi, cái mũ ô xa của ông à không, cái đầu của ông có giữ được trên đầu nữa không? Bọn hắn sao biết lựa người bắt thế? Lần này coi như xong.

"Hừ....ta về phủ đây. Kim Ngưu của ta có mệnh hệ gì nhà ngươi coi chừng ta đấy"_Song Ngư chỉ tay vào Thiên Bình nói xong quay về phủ.

"Thôi, chúng ta hộ tống Thiên Bình về"_Song Tử chọc.

"Bình huynh, về thôi"_Bạch Dương hùa theo.

Thiên Bình kẹp cổ hai đứa lại lôi về, còn hai bọn họ cười sặc lên.

Cả bốn người đi khuất lúc đó tên quan huyện mới thở phào, thêm vụ thế này chắc ông chết vì bệnh tim mất.
- - - - - - - -
Nhạc Lệ Hân

Con gái của quan tứ phẩm ngự sự, xinh đẹp kiều diễm tính tình đoan trang. Từng là ý trung nhân của Thiên Bình 2 năm trước.