Chương18: Chốn Thoát

Làm ơn ! Đừng bỏ ta

Chương18: Chốn Thoát

Không gian tĩnh lặng, ánh trăng tròn chiếu rọi qua khe nhà nứa giữa hồ sen. Ánh nến mập mờ góc bàn tĩnh lặng đủ soi sáng quyển sách đang mở và ngón tay đang giữ trang sách.

*Vụt*

Làn gió đâu vụt đến khiến ngọn nến tắt, không gian tối om chỉ vài ánh sáng của ánh trăng len lỏi qua khe nứa. Người vận choàng đen bí ẩn chùm kín người xuất hiện. Dường như chủ nhân ngôi nhà chẳng hề chút đề phòng, vẫn an nhàn ngồi im.

"Người bình thường không phá được kết giới của ta mà không tiếng động vậy đâu"_Giọng khàn trầm của người có tuổi.

"Aha...ta chỉ tiện đường ghé qua đây thôi mà"_Người bí ẩn giọng trầm, cả hai tuổi tác khá cao.

"Đơn giản vậy sao? Nó đi rồi"_Ông thừa biết "người kia" đến tìm ai.

"À,vậy sao? Lâu rồi ta chưa gặp nó"

"Ông vẫn đang đi tìm người à?"

"Hừm...phải. Chẳng dễ dàng tìm người đáng tin cậy"

"Thế hệ trẻ này không hẳn không có nhân tài. Ta không tin người như ông dễ nản vậy đâu"

"Haha....ta cũng có vài đối tượng rồi. Hắn cũng hành động rồi, tôi cũng phải nhanh chóng ngăn cản trước khi có biến loạn xảy ra"

"Sớm hơn dự định....Nếu có chuyện gì giúp được tôi sẽ giúp"

"À tôi có việc này"

.....

"Hmm.....được rồi"

- - - - - - - - -

Bầu trời trong tranh gió dịu nhẹ của mùa thu. Thành thị đông đúc, dòng người không ngừng đi lại hơn ngày thường. Nhưng đối với ai đó vẻ hôm nay vẫn u ám như mọi ngày.

"Này....ta mệt rồi nha"

Tiếng kêu la của người nữ nhi vận bạch y gắn lục lạc, còn người đi trước cô chẳng thèm để ý dù một cái cứ thế đi.

"Nàyyyyyyy......."

Cô mệt lã người vẩy Ma Kết lại nhưng hắn vẫn như thế. Từ đây đến Duyên Hồng Các khá xa, nếu vận khinh công nhanh mất tháng chậm mất 2 tháng. Thế mà hắn bắt cô đi không ngừng nghỉ đã 7 ngày rồi.

Vài ngày trước

"Ngươi làm gì thế?"

Nhân Mã nhíu mày thấy Ma Kết điểm một số huyệt trên người mình.

"Tôi không rảnh đi tóm cô đâu, đề phòng"_Nói xong hắn quay đi kệ cô la eo éo đằng sau.

"Này....ngươi đã kiểm soát ta bằng Lục Lạc Hồn rồi mà. Sao còn khóa huyệt chân khí của ta, quá đáng vừa thôi nha"

Dù Nhân Mã tức giận dẫm chân mặt phụng phịu những chẳng tác dụng gì và cứ thế đên hôm nay cô đã lã người.

"Này....nếu ngươi giải huyệt cho ta thì chúng ta có thể vận khinh công đến Duyên Hồng Các nhanh hơn mà"_Mã mè nheo đi lên chặn đường hắn_"Ngươi không lo cho bệnh tình của Các chủ của ngươi sao?"

Ma Kết nghe xong "bệnh tình" khẽ khựng lại, có vẻ chiêu này hiệu quả. Vốn bổn cô nương sẽ suy nghĩ lại sẽ giúp ngươi do lời đề nghị của y nhưng ngươi ép ta như thế ta không thèm giúp nữa, ta mà chốn được thì đừng hòng bắt được ta nha.

Ma Kết ghé vào tai Nhân Mã_"Cô định chạy sao?"

Nhân Mã giật thót mình như chúng tim đen lùi lại xua tay loạn xị bào chữa_"Đâu, bậy nha bậy nha"

Hắn không thể lượn lung tung để tìm cô được, sự xuất hiện của hắn đã bị kinh thành phát hiện. Sẽ không lâu tin đồn sẽ lan ra bọn trong giang hồ sẽ tìm đến hắn sẽ phiền lắm, nên cố gắng càng kín đáo càng tốt. Với lại cô ta hay nhảy nhót lung tung thời gian đi tìm cô ta còn sẽ kéo dài hơn việc đến Duyên Hồng Các. Tốt nhất kéo dài thêm 1 tháng còn hơn kéo dài 2 tháng đi tìm cô ta.

"Vậy đi tiếp"

Hắn bỏ cô lại phía sau đi tiếp, Nhân Mã ủ rũ hung hăng nhìn hắn nhưng chẳng làm gì được.

"Sức hắn trâu bò thế không biết, bày đặt che hết người"_Nhân Mã lẩm bẩm rồi ngẩn lên trời_"Trời hôm nay đâu có nắng"

Hắn đi được ba bước rồi khựng lại_"Tiền của cô tôi lấy rồi, không muốn chết đói đi nhanh chân lên"

Bây giờ khói đầu của cô nghi ngút răng nghiến kèn kẹt. Tên chết tiệt hắn lấy tiền của mình lúc nào vậy.

"Quỷ tha ma bắt ngươi"

"Cô nói gì? Không muốn ăn cơm à?"_Ma Kết nghe thấy tiếng lẩm bẩm quay lại.

Nhân Mã nhanh chóng tuốt lại khuân mặt cười_"Đ-đâu......đi ta đi nào"

Cô không để ý trên khóe môi hắn khẽ nhếch lên rồi vụt đi.

Cả hai ghé vào quán ăn gần đó, Nhân Mã nằm thượt ra bàn kêu la mỏi mệt còn Ma Kết gọi đồ ăn.

"Các ngươi nghe gì chưa?"

"Gì?"

Tên du khách ngó ngang ngó dọc nói khẽ_"Càng ngày nô lệ càng gia tăng đấy, nghe bảo do Tịnh Vương Gia ra đấy"

"Chuyện đấy ta có nghe qua rồi, Vương Gia này lộng hành dưới sự bảo hộ của Hoàng Thượng"_Tên kia gật gật thì thầm.

Nhân Mã nghe được giật mình quay sang, quay người lại phía sau vì hai tên đó ngồi sát phía sau cô.

"Này hai người kia, ăn nói phải có chứng cứ. Đừng nghe lời đồn rồi đổ cho Hoàng Thượng"_Nhân Mã dúm áo hắn kéo ngược lại nói, bao nhiêu người xung quanh nhìn.

Tên kia phần vì sợ chuyện mình nói sẽ đến tai vương gia phần vì sợ cô là người của quan phủ. Nếu đến tai hai phía này mạng nhà hắn chẳng thể dữ nổi.

"Tôi....tôi chỉ là nghe người ta nói. Xin đừng báo với quan phủ"_Tên đó giọng nài nỉ van xin Nhân Mã.

Nhân Mã thả ra ngồi cạnh hắn, tên ngồi đối diện sợ toát mồ hôi. Điều này đã được phụ hoàng gỡ bỏ từ khi lên ngôi, tại sao Tịnh Vương Gia dám làm việc này sau lưng phụ hoàng.

"Này, tại sao nô lệ không báo quan phủ hay tấu thẳng lên hoàng thượng"_Nhân Mã

"Bỏ đi, cô nghĩ Tịnh Vương Gia là ai chứ? Hắn ta thao túng cả quan tỉnh và huyện, chỉ cần lời bàn tán đến tai quan trong vùng này thì chỉ có chém đầu cả nhà chứ nói gì tấu lên Hoàng Thượng"_Hắn cô bình tĩnh thì thầm sợ ai nghe thấy.

Nhân Mã nhíu mày, Tịnh Vương gia là con thứ 4 của Tiên Hoàng trước đây là một trong ứng cử của chức Thái Tử, sau khi phụ hoàng lên ngôi Tịnh vương gia được phong tước cai quản toàn tỉnh Ki Phùng.

"Lộng hành quá mức mà, vậy Tịnh Vương Gia bắt nô lệ làm gì?"_Nhân Mã quay sang

"Tịnh Vương Gia bóc lột sức lao động thuế người dân"_Như nhớ ra hắn quay lại nhìn cô_"Có phải cô định đến tỉnh Ki Phùng không?"

"Phải, sao không?"

"Người đi đến tỉnh Ki Phùng phải nộp thuế 5 lượng bạc mới được qua"

"Rầm"

"Hắn ta quá coi thường phép nước rồi, còn lũ tham quan ô lại ăn bổng lộc của dân còn bóc lột?"_Nhân Mã giận dữ đập tay xuống bàn khiến mọi người quay lại nhìn, hình như cô quên sự hiện diện của ai đó.

"*Suỵt suỵt* bà cô ơi, đừng hét như thế. Chẳng nhẽ cô nương không muốn sống nữa sao?"_Tên đối diện đưa tay lên ngăn Nhân Mã hét, mặt họ tái mét khi thấy cô hét lên.

"Đi thôi"

Hai tên ngồi cùng Nhân Mã dựng tóc gáy miệng nuốt khan, toát mồ hôi lạnh. Nhân Mã quay lại cau mày.

"Ngươi không nói nhẹ nhàng được à?"

Nói đi nói lại họ cũng là con dân thiên tử, đường đường là công chúa một nước cô không thể làm ngơ như vậy được. Tuy nhị huynh và tam huynh đều đang giúp phụ hoàng nhưng không thể lo hết việc cả trung nguyên như vậy.

"Vèo"

Ma Kết cầm gói bánh bao nhém vào Nhân Mã, cô nhanh chóng chụp lấy gương mặt khó chịu nhìn Ma Kết đi ra khỏi quán. Nhân Mã vội chạy theo.

"Này, ta muốn ghé qua phủ Tịnh Vương. Ngươi có thể chờ ta vài hôm không?"_Nhân Mã lưỡng lự hỏi dè dè.

*im lặng*

"Này"

*im lặng*

Bà điên rồi nha, bộ không nghe thấy hả_"N..."

"3 ngày"

Nhân Mã đơ người_"Hả"

"Ở lại Ki Phùng 3 ngày"_Ma Kết nói chân vẫn bước đều đều.

"Được"

Nhân Mã nhảy lên đi theo Ma Kết, cô phải cố gắng giải quyết trong 3 ngày. Phải tìm ra chứng cứ và liên lạc với Phong ca và Yết ca.

Cổng lớn tỉnh Ki Phùng

Trước cổng lớn lính đứng canh thành hàng tầm 20 người. Người dân đứng thành hàng nộp thuế để được vào, Nhân Mã đội mũ áo choàng lên quay sang người dưới.

"Bá bá, luật nộp thuế qua cổng do ai ban ra vậy?"

"Cô là người mới đến hả? Luật này do hoàng thượng ban ra đấy. Hazz....luật này có cách đây 3 năm rồi"_Người trạc tứ tuần thở dài nói.

Tịnh Vương Gia ngài to gan lắm rồi, hết bắt nô lệ rồi đến giả truyền thánh chỉ. Ngài ngại thở thì nói một câu chứ.

"Mọi người có được nhìn thấy thánh chỉ không? Sao mọi người không đi lên kinh thành báo oan"

Ông lắc đầu, gương mặt buồn rầu_"Con gái tôi bị bắt vào vương phủ được 2 năm rồi. Tôi đã lặn lội lên kinh thành nhưng không kiện được còn ngược lại bị giam 3 tháng cảnh cáo"

Hai bàn tay Nhân Mã trong lớp áo choàng xiết chặt. Dưới chân thiên tử hắn dám làm vậy?

"Người tiếp theo"_Tiếng của tên lính làm Nhân Mã để ý, đã đến lượt Ma Kết rồi đến cô.

Nhân Mã định đi lên nhưng bị Ma Kết kéo lại, hắn đưa tiền cho bọn lính lôi cô vào trong thành. Nếu Ma Kết không kéo cô lại không biết cô làm gì với bọ lính gác.

"Có vẻ cô quan tâm đến việc triều chính vậy?"

"Hừ....dưới chân thiên tử mà dám lộng hành, không coi ai ra gì"_Nhân Mã bực tức đá ngang đá dọc.

"Mà đó cũng đâu phải chuyện của cô?"_Ma Kết

"Có chứ. Đường đường Vương gia phải tuân thủ quy tắc, làm gương muôn dân. Đằng này hắn cả gan dám mạo thánh chỉ, bóc lột sức lao động người dân"_Nhân Mã tuân tràng hết bực dọc.

"Sao cô biết hắn mạo hay không?"

"Thì...."_Hắn hỏi câu khó đỡ thật_"...hoàng thượng không bao giờ làm thế? Ngài là một đấng minh quân yêu nước thương dân. Không đời nào Hoàng Thượng làm thế"

Nhân Mã một mực khẳng định chắc nịch.

"Vua Thiên Cung đời thứ 10 được nhân dân tôn sùng một đấng minh quân thông minh sáng xuốt nhưng chẳng bao lâu thì bị quân thần thao túng chỉ biết trăng hoa hại bách tính vào cảnh lầm than, chẳng bao lâu mất quyền. Con trai thứ 5 Thái Thượng Hoàng Thiên Đạo tinh thông văn võ đã đứng lên đấu tranh lấy lại vương vị, dẹp bỏ thời kì kinh hoàng của phụ hoàng mình thay hết bộ máy chính trị cải cách lại đất nước. Sau đó ông trở thành vua đời thứ 11, đời vua thứ 12 hiện đang ngồi ngai vàng là Thiên Long. Ông tuy là một minh quân tài giỏi nhưng chẳng ai biết ông ta liệu có đi theo bước chân của Vua Thiên Cung không?"

Ma Kết nói một tràng khiến Nhân Mã không nói gì được, gã này am hiểu nhiều phết. Nhưng không đời nào phụ hoàng cô lại đi theo bước chân của Tiên Hoàng. Theo như cô biết thì Tịnh Vương gia không phải hạng người muốn tạo phản. Việc này cô phải tra cho đến nơi.

"Tránh ra tránh ra, các ngươi mù hết rồi hả?"

Tiếng hách dịch của binh lính đuổi người dân đi đường sang bên để chiếc kiệu xa hoa đi. Còn người dân gương mặt sợ hãi chạy sang hai bên khép nép cúi người sợ hãi trước top binh lính cùng cái kiệu.

Nhân Mã định đi đến thì bị Ma Kết kéo lại sang một bên, cô dằng ra định phi lên nhưng bị tiếng Ma Kết làm khựng lại.

"Cô chỉ là thường dân còn hắn là con của Vương Gia cháu Hoàng Thượng, bây giờ cô lao ra đó chẳng được gì còn bị kéo lao tù đấy"

Có vẻ Ma Kết suy nghĩ thấu đáo hơn Nhân Mã. Suy cho cùng bây giờ cô cũng chỉ là thường dân, chẳng có gì chứng minh cô là một công chúa nước Hoàng Đạo cả. Kìm nén cơn giận dữ lại nhìn đoàn kiệu đi qua.

"Dừng lại"

Tiếng ra lệnh của chủ nhân bọn chúng lập tức hiệu quả, đoàn dừng lại chỗ dừng của Nhân Mã. Hắn ngó mặt nhìn Nhân Mã gương mặt đê tiện nhìn cô.

"Cả cái tỉnh này ta đã tìm hết những cô nương xinh đẹp, tại sao còn xót cô ta"_Hắn chỉ vào Nhân Mã khiến người dân thầm thương cho cô, đám lính vội vả chạy đến.

"Thưa công tử, vị cô nương này dung mạo bình thường không gì nổi bật giống đứa con nít. Ngài không nê....."

"Câm miệng....dù là bình thường ưa nhìn cũng mang về"_Hắn quát đám thuộc hạ, Nhân Mã đứng tay xiết chặt còn Ma Kết vẫn đứng im.

"Dạ"

Lúc binh chạy lại phía Nhân Mã bắt dữ cô lại, Mã ra sức vùng vẫy_"Bỏ ta ra, bọn khốn này"

"Mời cô nương theo chúng tôi về phủ"_Lính

"Đây là mời sao?"_Mã cố vùng ra nhưng bọn lĩnh vẫn kéo cô đi. Còn Ma Kết vẫn đứng im nhìn, khốn nạn hắn làm cái gì không cứu mình chứ.

"Vèo"

Chớp nhoáng bọn họ không thấy cô nương vận bạch y đâu cả, khi nhìn lên thấy 2 bóng người vận bạch y đang chạy thoát trên nóc lưu ly.

Tên công tử hét lên tức giận, chưa bao giờ có kẻ nào cả gan dám bỏ chạy trước mặt hắn_"Lũ ăn hại, nhanh đuổi theo"