Chương 16: Đàm Phán Thất Bại

Làm ơn ! Đừng bỏ ta

Chương 16: Đàm Phán Thất Bại

Tiếng hét vang ra từ chủ quán ăn khiến mọi người chú ý đến ông lão đang chạy, tuy già nhưng ông khá dai sức. Lão già tóc đã gần bạc hết đầu, ăn mặc loại vải thường dân, khoắc áo choàng đen vải chiếc mũ sau lưng. Gương mặt vẫn toát ra trẻ trung, phúc hậu miệng luôn cười

"Đứng lại...lão kia, sao dám ăn quỵt tiền hả"_Tên chủ quán cùng vài người khác đuổi theo.

Ông lão đang chạy chợt nhớ mình quên gì đó rất quan trọng. Hazz....già rồi nên lẫm cẩm mà...Ông lão bỗng dưng dừng lại quay về phía đám đuổi mình, đám đuổi sau tưởng ông chịu dừng lại rồi liền đứng lại. Ông đột nhiên hơi cuối đầu xuống khiến mọi người thắc mắc.

"Cảm ơn vì bữa ăn...rất ngon"_Lão còn dơ ngón tay cái lên, sau đó lại co cẳng chạy mất khiến đám chủ quán ăn lùng sục máu lên, điên cuồng hét nhém đồ.

"LÃO GIÀ CHẾT TIỆT, ĐÃ ĂN QUỴT CÒN GIỞ GIỌNG ĐÓ NỮA HẢ AAAAAA....."

Các dân chúng cũng nghe qua về ông lão tầm 65-70 ăn cơm quán không bao giờ trả tiền, sau khi ăn quỵt còn "cảm ơn" "rất tử tế". Mọi người không biết danh tính của ông nên hay gọi ông ấy là "Lão Lão". Binh lính nhiều lần đuổi theo nhưng đều mất dấu nên đành chịu bỏ tiền túi của mình trả cho chủ quán.

- - - - - - - - - - -
"Thiên Bình ca ca"

Tiếng reo nhí nhảnh của nam nhi tầm 14 tuổi. Khác với người a diện mạo tuấn tú thư sinh Trung Nguyên từ cha, người em thừa hưởng nét đẹp từ mẫu thân phương Tây. Mẫu thân Thiên Bình nguyên là công nương người phương Tây, năm xưa đến Trung Nguyên thăm quan liền phải lòng cha Thiên Bình.

"Nhóc, cha với mẫu thân đâu?"_Thiên Bình mới từ trường về vì hôm nay ngày lễ được nghỉ. Cậu nhìn Thiên Tinh âu yếm xoa đầu.

"Cha đi gặp quan Ngự Thiện Phòng trong hoàng cung rồi, cha bảo nếu ca ca về đợi cha trong phòng đọc sách. Còn mẫu thân nhập cung trò chuyện với Kha Quý Phi rồi"_Thiên Tinh kể không dứt.

"Thiếu gia đã về, sao không bảo bọn thuộc hạ"_Người hầu trong nhà toán loạn chạy ra.

Thiên Bình hơi cười gật đầu_"Có gì đâu, mọi người cứ làm việc của mình đi"

"Ca ca, em đã đọc xong Ngũ Thiên Kinh rồi nhưng chương cuối đệ học mãi không thuộc"_Gương mặt cậu bé liền ỉu xìu xuống.

"Nhóc như thế là giỏi rồi"_Thiên Bình xoa đầu cậu cười khích lệ.

"Ứ đâu, cha nói ca ca 10 tuổi đã đọc thuộc làu Ngũ Thiên Kinh, 12 tuổi đọc thuộc Thiên Bá Học Giả với Song Hành Chí Tôn. Mà để đã 14 tuổi rồi còn chưa đọc thuộc Ngũ Thiên Kinh"_Thiên Tinh dậm chân, môi chư ra đáng yêu.

Thiên Bình bật cười nhìn đệ đệ của mình_"Ngũ Thiên Kinh thuộc trung bình cấp, đến người 16-17 tuổi vẫn chưa học thuộc nhóc học như thế là khá lắm"

Thiên Tinh cười tít mắt. Thiên Bình cầm tay cậu bé dắt vào trong.

"À Bình ca ca, hôm nay có tỷ tỷ đến tìm ca đấy"_Thiên Tinh chợt nhớ ra gì đó nói với Thiên Bình.

Thiên Bình hơi khựng lại rồi đi tiếp_"Tỷ tỷ đó có nói là ai không?"

Thiên Tinh lắc đầu_"Có, tỷ ấy bảo nếu ca thì nói với ca có tỷ tỷ Nhạc Lệ Hân tìm ca"

Thiên Bình hơi siết chặt tay "nhóc", cậu hơi nhíu mày nhìn ca ca của mình, cậu nhận thấy có điều gì bất thường. Ánh mắt ca ca lúc nào cũng tĩnh khi nhắc đến tỷ tỷ đó trong mắt ca ca dấy lên cái gì đó rất "đau".

"Ca ca, ca có sao không?"_Thiên Tinh giựt vạt áo Thiên Bình

"À, ca không sao đâu?"_Thiên Bình cười xòa cho qua đi tiếp.

"Cô ta đến đây làm gì?"

- - - - - - - - -

Bên ngoại thành rừng cây, hai người đi với nhau một nam một nữ vận bạch y nhưng nhìn nam nhi có vẻ huyền bí hơn vì che kín hết người, còn nữ nhi kia đi trước.

"Tại sao ta phải đeo mấy thứ rườm rà đó chứ?"_Nhân Mã lầm bầm khó chịu với mấy chiếc lục lạc nhỏ như chân châu trên người mình.

Suốt chặng đường cô nói rơi cả hàm mà tên kia như các xác ướp đi lè kè cạng cô chẳng hé răng. Hừ...đáng ghét, không phải do mảnh giấy thì đừng hòng cô theo.

Cách vài ngày trước

"Ngươi không biết từ "mệt" viết làm sao hả"_Nhân Mã nàm dài xuống bàn mệt nhọc nói.

"Không"

Hừ, sao từ đó nó nói ra nhẹ nhàng thế không biết.

"Ngươi thì "không" nhưng từ đó não của ta chai từ khi gặp tên chết bầm nhà ngươi đó"_Cô dùng ngón tay trỏ chỉ vào thái dương của mình.

Ma Kết lấy trong người tòe giấy gấp vuông nhỏ đặt lên bàn. Nhân Mã nhìn nhíu mày vớ lấy tờ giấy đó lên khẽ phất tờ giấy qua mũi.

"Ngươi quen người đó à?"_Nhân Mã nhìn Ma Kết đầy nghi ngờ.

Nhân Mã chỉ nhận lại cái gật đầu của Ma Kết. Máu điên trong người Nhân Mã sôi lên.

"Tên kia, lời nói chả mất xu hào nào sao ngươi tiết kiệm từng ly từng tý thế hả"

"Đeo cái này vào"_Ma Kết đặt lên bàn chuỗi chuông lục lạc và lông vũ đính kèm.

Nhân Mã cầm lên nhìn thâc mắc_"Cái gì đây?"

"Lục Lạc Hồn"

À "lục lạc hồn" nghe quen quen à nha. Sao cô ta không nhớ nghe ở đâu ta.

"Mất gì ta phải đeo mấy thứ này? Với lại ta không thích đeo có thể nói cách khác ta không biết đeo"_Nhân Mã đẩy chuỗi chuông lục lạc về phía Ma Kết.

"Ba lý do trên đủ thuyết phục "Ta không đeo"_Nhân Mã quay phắt mặt đi.

Ma Kết đứng lên, hai ngón tay khẽ nâng lên người Nhân Mã cũng đứng lên. Nhân Mã cố chống cự nhưng không được.

"Ngươi...ngươi làm gì đấy?"_Mã hét toáng lên.

Ma Kết đi lại chẳng nói gì cầm hai chuỗi chuông buộc vào hai bên bím tóc hình quả cam. Bây giờ Nhân Mã mới để ý chuỗi chuông lông vũ đó có thể tách rời a. Tiếp hai chuỗi chuông vào cổ tay và cổ chân, còn chuỗi cuối dài bên trái có ba tầng chuông bên phải là chốt buộc vào hông. [Các bạn dáng tưởng tượng nha:))....]

Nhưng hình như còn vài chiếc dời trên bàn. Hắn gỡ bông tay Nhân Mã ra đeo hai chiếc bông tai dài bằng ngón tay chỏ, còn cái cuối không giống như những cái kia đều là chuỗi chuông hay 1 cái như bông tai đính với lông vũ. Đó là dây bạc ở giữa hình ngọc thạch trắng nhỏ hình thoi, Ma Kết gắn hai bên đầu dây bạc lên búi tóc, hình thoi thạch ngọc lấp lánh giữa chán Nhân Mã.

"Cô cấm gỡ ra"_Ma Kết nói xong xoay gót đi.

Quay lại, cô lầm bầm đi trước chợt khựng lại. Quái, cô có biết đường đến Các Duyên Hồng đâu.

"Tảng băng kia, ngươi không chỉ đường sao ta biết đường đến đó"

"Ai mượn cô đi trước"

Cô thề có thượng đế, có ngày cô đậo tên này tơi tả. Sống không bằng chết mới thôi. Hừ......

- - - - - - - - - - -

Trong kinh thành, quán ăn thiết kế đẹp mắt lớn nhất kinh thành. Hai lão ngoài tứ tuần đang ngồi trong phòng riêng bên trong nhìn nhau với ánh mắt hận không thể xé xác người đối diện ra hàng ngàn mảnh.

"Trần đại nhân, chẳng hay "ngài" tìm ta có chuyện gì?"_Chu La Quân nghiến răng nghiến lợi nhấn mạng từ "ngài".

"Aha...Hoàng Thượng cử ta đến đây bàn chuyện về ngân sách và về hai vị hoàng tử cai quản với ngài đấy "Chu đại nhân"_Trần Kim Bồng không kém phần diễu cợt.

"Ồ vậy hả....ta nghĩ hôm trời có biến gì nên ông mới kêu tôi đến đây chứ?"_Chu La Quân xiết chén trà ánh mắt thách thức.

"Không vì hoàng thượng ra lệnh thì ông có đóng hòm ta cũng không thương tiếc đến thắp nén nhang đâu a"_Trần Kim Bồng tay cũng siết cốc trà miệng cười diễu cợt.

"Nếu không phải chiếu chỉ hoàng thượng thì ông nghĩ ta đang rảnh hơi ngồi đây phiến chuyện với ông chắc"_Chu La Quân không vừa đáp lại.

"Nếu ông không thích thì ta đi về"_Chu La Quân ngoảnh mặt tỏ vẻ không quan tâm.

"Ông cứ việc về, việc bàn luận không-thành-công"_Trần Kim Bồng đứng lên chống hai tay xuống bàn ghé gần mặt Chu La Quân.

Chu La Quân cũng đứng bật dậy chống hai tay ghé mặt Trần Kim Bồng_"Vậy việc bàn luận thất bại"

"Hừ"

Cả hai tách ra phất ống tay vào chắp ra sau. Nghuých mặt đi ra, cả hai nhìn nhau té lửa rồi đường ai nấy đi. Người đi ra cửa người đi vào trong. Chuyện này cũng quá đỗi bình thường vì đây là cuộc bàn luận lần thứ 638 và thành công số 0 thất bại 600 lần suýt đánh nhau 38 lần.

Kì tích do hoàng thượng ban xuống.

Hazz...già còn xung, chẳng biết hồi trẻ bọn họ xích mích kiểu gì đến tận bây giờ.

- - - - - - - -

Hoàng Cung - Thư Phòng

"Hoàng thượng, người biết phú hộ Chu La Quân với Quan Ngự Thiện Phòng Trần Kim Bồng có xích mích với nhau từ lâu. Sao lần nào người cũng cử hai người họ đàm phán thế....Đây là lầm thứ 638 rồi đấy, không biết có đánh nhau không nữa"

Dương công công đứng bên mài mực cho Thiên Long, gương mặt e dè hỏi.

"Ta cũng chỉ muốn cho họ làm lành thôi mà, hazz....già rồi vẫn tính trẻ con"_Thiên Long hạ bút xuống thở dài.

"Ta đoán lần này...Thất Bại..."