Chương 14: Những Người Bí Ẩn

Làm ơn ! Đừng bỏ ta

Chương 14: Những Người Bí Ẩn

Trong kinh thành dù đêm vẫn đẹp và nhiều người đi lại, ánh đèn lồng treo rực rỡ trước cửa hàng và trang trí khắp nơi. Nhưng chẳng ai để ý tới sự có mặt bốn thân ảnh đang đứng nhón một chân khoanh tay trên mái lưu ly tráng lệ cao ngất. Mỗi người đứng một nơi, họ đều vận một màu áo choàng che hết khuân mặt với hình con rồng lấp lánh uốn lượn tinh tế sau lưng giao động theo hướng gió.

"Sao nữa đây, muốn beng nhau tiếp à?"_Người vận choàng xanh lam nói mỉa mai

"Hừ....tên kia ngươi lại ngứa mồm ngứa miệng rồi đấy?"_Người kia với chiếc áo choàng đỏ khẽ nhếch môi nói kẻ đứng bên mái hiên lưu ly, vì hắn đứng đối hiện ánh trăng nên có thể thấy được.

"Thế nào, thích làm trận hả tên lòe loẹt đỏ kia?"_Người áo choàng Lam chẳng chịu thua thách thức kẻ đứng bên mình.

Từ "Lòe loẹt đỏ" đủ đến hắn đập tên kia một trận nên thân rồi. Người vận xích y vận công, nhánh cây dưới đất lập tức bay vút chạm tay hắn, tên đứng bên dừng động tác phe phẩy quạt.

"Với ngươi, nhánh cây là đủ"

Hừ...ngươi tưởng mình là mà dám nói với ta vậy chứ. Người vận lam y nhếch môi xão quyệt gấp quạt lại đưa tay trái vài chiếc lá bay đến hắn chụp lấy.

"Còn với ngươi, vài chiếc lá là đủ"

Trong khi hai tên Xích y và Lam y tranh cãi nhau thì hai tên còn lại Lục y và Kim y vẫn đứng im xem xét. Chọc ghẹo nhau bằng cách một cái "que" nhỏ với chiếc "lá". Hay thật. Sắp có trò hay xem rồi.

Cả hai vận công đẩy chiếc que và lá cây bay về hướng nhau trong khi đối phương không hề chú ý đến đường đi chắc chắn bọn họ rất tự tin vào kĩ năng của mình. Cả hai luồng khí đỏ và lam giao nhau phát ra từ chiếc lá và chiếc que nhỏ, từ đâu luồng khí đen xuất hiện lao thẳng vào giữa hai luồng khí liền biến mất, chiếc que và lá rơi xuống.

Người thứ năm chủ chốt xuất hiện đứng quay người phía ánh trăng tròn.

"Lão Hoắc...cậu đến muộn đấy"_Xích y thở hắt nói

"Hai người gặp nhau là gây sự"_Hoắc y giọng điềm đạm.

"Chỉ là giết thời gian thôi mà"_Lam y cười cợt đúng chất giọng của mình.

"Cậu gọi chúng tôi tới có chuyện gì?"_Kim y vào thẳng vấn đề chính.

Hoắc y phi bốn tờ giấy ra bốn phía, cả bốn nhanh nhẹn bắt lấy mở ra xem.

"Có vấn đề gì không?"

"Không vấn đề"_Lục y và Lam y đồng thanh.

"Tôi có vài vấn đề, chắc chưa thể làm được đâu"_Xích y lắc đầu

"Tôi cũng thế, nhưng nếu vậy thì tôi sẽ cố"_Kim y lên tiếng

"Tên lòe loẹt như ngươi thì làm gì?"_Lam y đá đểu

Tên chết tiệt Lam y, ta mà có cơ hội ta xé xác ngươi. "Không liên quan đến ngươi....Xí Xớn"

"Ngươi...."

"Thôi được rồi, về việc Xích y có thể hoãn lại. Giải tán"

Nói xong không chần chừ gì tất cả đều mất hút. Tất cả bọn họ đều là những người trong tổ chức bí mật, không ai biết ai. Mỗi người họ đều được đào tạo từ nhỏ, mỗi người một nơi cho tới khi hoàn thành khóa huấn luyện và tập hợp lại. Họ nổi tiếng như huyền thoại, làm việc gọn lẹ không để lại dấu vết gì. Không một ai biết về sự tồn tại của bọn họ là có thật không hay chỉ là lời xì xào vô căn cứ.

"Giao việc cho họ xong chưa?"

"Xong rồi, thưa ngài"


Trong màn đêm tối mịt, chỉ vẻn vẹn 2 câu phát ra rồi lại chìm trong im lặng....

- - - - - - - - - -

"Chết tiệt, cái tên này bám dai như đĩa. Mình còn chưa kịp nói chuyện với mọi người"

Trên đường, mọi người gương mặt hoảng sợ vội tránh đường cho nữ nhi vận bạch y đang vận khinh công bán sống bán chết tiến về phía ngoại thành và tên đằng sau đuổi theo cũng bậ. Bạch y che kín người.

Nhân Mã liên tục quay đầu lại nhưng vẫn thấy hắn bám theo, trời ạ, nếu sư phụ không dạy khinh công cho mình thì kiểu gì cũng bị tóm rồi. Hắn không thấy mệt sao, đuổi theo mình từ trong hoàng cung đến ngoại thành rồi.

Vài canh trước

Khi thỏa thuận đã xong với phụ hoàng về hôn lễ, Nhân Mã cùng huynh tỷ muội bạn bè đi dạo Ngự Hoa Viên hàn huyên. Mã là người sau cùng tách xa đoàn vì la cà, đi đến cái cây to cô vô tình nhìn thấy góc áo trắng của ai từ phía sau cây đó. Bản tính tò mò chỗi dậy ngửa người ra coi thấy người vận bạch y đang đứng dựa vào gốc cây, Mã ngợ ngợ "Tên này quen quá à nha"

Chớp....chớp mắt....Mã "à" lên tiếng rồi thu người lại. Bước lên đi tiếp "HẢ" chợt Mã hét lên khiến mọi người quay lại nhìn thấy cô co chân vận khinh công chạy bán mạng mất hút.

"Mã muội đi vội vậy?"_Cự Giải tiếc nuối nhìn.

"Nó lúc nào cũng vậy"_Thiên Phong cười nhìn theo bóng Mã mất hút.

Còn Thiên Yết đang chú ý gì đó, Thiên Phong đi lên tiện tay vỗ vai Thiên Yết rồi thì thầm vào tai gì đó khiến hắn khẽ nhăn mặt nhìn Thiên Phong khuất dần với dáng vẻ tiêu soái, thật sự Thiên Yết muốn bót nát cái dáng vẻ đó.

Hành động của Thiên Phong với Thiên Yết khiến mọi người khó hiểu, nhưng ai cũng biết hai tên đó vốn giống nước với lửa gặp nhau là bốc hơi ngùn ngụt.

Ma Kết đuổi theo Nhân Mã chợt khựng lại khi cảm nhận được luồng sát khí từ khu hẽm khuất đang hướng về phía mình rồi dừng lại ở góc khuất.

"Ngươi làm gì ở đây?"_Giọng u ám như thần chết từ địa ngục. Nhưng Ma Kết không hề e sợ, giọng nói như tảng đá đóng băng ngàn năm tỏa ra.

"Lão Các chủ bị bệnh, ta đang mời cô ta về chữa bệnh cho Các chủ"

"Vèo"

Vật thể lạ bay tới, Ma Kết bắt lấy nhìn khó hiểu, đó là một tờ giấy nhỏ vuông gấp bình thường nhưng nó tỏa ra mùi thơm của hoa lan.

"Đưa cái này cho cô ta, khi nhìn thấy nó cô ta sẽ giúp ngươi

"Tại sao?"

"Cô ta là bạn cũ của ta"

"Cảm tạ"

"Mà ngươi đừng gây thêm náo loạn kinh thành nữa"

"Biết rồi"

Cả hai liền biến mất chẳng tăm hơi.

Quay trở lại thì Mã vẫn hì hục chạy thục mạng còn hắn ta dường như mấy kiên nhẫn. Vụt cái Mã đã không thấy hắn đâu, chắc có thể đã bỏ cuộc rồi, Mã dừng lại ghé vào quán trà. Chạy từ nảy đến giờ mồ hôi chảy dòng dòng, họng khô rát.

Tu một hơi đặt chén xuống thấy thân ảnh bạch y đang bình thản cầm chén chà uống.

Khực...khực...khực

Mã bất ngời thấy hắn không thể nuốt nổi miếng nước. Bà nó, sao vẫn còn đuổi đến đây được chứ...

"Ya....Ngươi bám dai hơn đĩa đói đấy"