Chương 4: Hắc ám ma long

Lạc Thần

Chương 4: Hắc ám ma long

Hạ Thiên Từ tập trung đưa tâm niệm mình tới gần bức họa xem sao, bỗng nhiên dị biến phát sinh, xuất hiện một sức hút mạnh mẽ đưa cả linh hồn Hạ Thiên Từ vào trong bức tranh.

Chưa biết chuyện gì xảy ra thì trước mặt Hạ Thiên Từ đã xuất hiện một cái không gian khác.
Giật mình ngó nhìn một vòng xung quanh, Hạ Thiên Từ liền đánh giá không gian này một hồi.

Bên trong này rộng khoảng hai mươi mét vuông khoảng chừng, được bao bọc bằng những bức tường có khắc những hình thù kì lạ mà Hạ Thiên Từ thấy không hiểu.

Ở trung tâm không gian, Hạ Thiên Từ nhìn thấy một cái bóng mờ giống như là trong suốt vậy. Dưới thân nó là một quả cầu màu đen to bằng nắm tay đang tỏa ánh sáng nhạt nhạt trông khá đẹp mắt. Hạ Thiên Từ lúc này vẫn không biết đó chính là long châu, chí bảo của long tộc a.

Bốn con mắt yên lặng nhìn nhau, hai bên không khỏi xem xét lẫn nhau một hồi.


Nhìn kĩ cái bóng này, Hạ Thiên Từ chợt nhớ tới mấy cái hình con rồng trên bức tranh, thầm suy đoán:" Nhìn cái vật này trông giống những con rồng trên bức tranh vậy nhỉ, không lẽ nó cũng là rồng sao, mà sao nó lại ở đây." Hạ Thiên Từ thắc mắc không giải thích được.

Một bên Hắc ám Ma long cũng nhìn Hạ Thiên Từ, thấy hắn nhìn mình như vậy trong lòng khó chịu thầm mắng:" Con mịa nhà ngươi nhìn cái gì ghê vậy, bộ chưa bao giờ thấy rồng hay sao, sao ánh mắt ngươi giống như đang nhìn sinh vật lạ vậy, đồ bịnh."

Nhớ lúc trước khi còn sống ở thần giới, hắn đường đường là Hắc ám ma long trưởng lão long tộc a, sống mấy ngàn năm chưa có con hàng nào dám nhìn chằm vào mình với cái ánh mắt thô thiệt như vậy bao giờ.

Nếu như mà có thì cũng là chết hết rồi. Một tên nhân loại tép riu mà cũng dám nhìn như vậy, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, bực bội.

"Ê ê, ngươi là thứ đã nói trong đầu ta có phải không?" Hạ Thiên Từ sợ hãi, giọng nói có chút ấp úng.

" Thứ cái đầu nhà ngươi, thằng mất dậy, ta là rồng, rồng đó ngươi có hiểu không? Gọi ta là ma long đại nhân nghe chưa hả." Ma long tàn hồn đen mặt, gồng cổ lên chửi.


Vô cớ bị ăn chửi, Hạ Thiên Từ xạm mặt lại trong lòng thầm mắng" Con em nhà ngươi chứ, là rồng thì ngon lắm sao, rồng thì to còi lắm hả."

Mặc dù là khó chịu trong lòng đấy, nhưng mà hắn cũng không có lỗ mãng mà mắng lại, bộ mặt nhẹ nhàng cung kính nói ra:" Ma long đại nhân,ngươi hẳn là ở là chỗ này lâu rồi nhỉ, đối với mấy chuyện xảy ra hẳn là có biết chút ít phải không, ngươi có thể giải thích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không thế, ta xin biết ơn và méo hậu tạ."

Nhìn thấy trước mặt Hạ Thiên Từ, ma long tàn hồn đắc ý, cảm thấy thú vị, muốn gây khó dễ hắn một chút, lâu rồi hắn mới có dịp tiếp xúc với nhân loại bên ngoài.

" Ừ, cũng được thôi, muốn nge ta giải thích cũng không khó, kêu ba tiếng long gia gia nghe chơi coi."Ma long tàn hồn hớn hở, vừa cười vừa nói.

" Á đù, con giun này thế mà được voi đòi hai bà trưng nha, ta dù sao cũng đang chán đời, đang muốn chết đây này, chẳng qua xảy ra mấy chuyện phi khoa học nên muốn biết rõ sự thật mà sự thiệt một chút mà thôi" Tức giận sôi máu, Hạ Thiên Từ cũng chẳng quản cái gì rồng cái gì phượng nữa, trong lòng kiên cường hét to:"bổn đại gia thà chết chứ không chịu hy sinh".

Nhìn hắc ám ma long, Hạ Thiên Từ bao nhiêu tức giận tuôn ra hết, hừ lạnh nói" Gia cái mụ nội nhà ngươi, Từ ca ta đây chẳng thèm quản chuyện gì xảy ra nữa, muốn ta kêu gia gia à, đừng có mơ."

Tuy mắng cho hả giận như vậy, nhưng Hạ Thiên Từ cũng thấy nao nao trong lòng, không biết mình mắng như vậy thì con hàng này thì nó có làm gì với mình bây giờ không.


Nghe thấy trước mặt mình con tép riu mắng chửi khí thế, tâm tình hắc ám ma long chuyển biến một trăm tám mươi độ, khuôn mặt khó coi thay đổi liên tục, trợn mắt chửi ầm lên:" Đậu xanh rau má, ngươi con hàng này dám bất kính long gia, có tin long gia chém ngươi mẻ dao không hả?"

"Tin con khỉ, ta không quản ngươi là thứ chó gì, muốn ta kêu long gia? Ngươi còn chưa đủ cân lượng đâu bé con, có ngon tới đây cắn ta đi, ahihi đồ chó" Hạ Thiên Từ chế giễu.

" Được, ngươi được, được lắm, ta không biết ngươi có cái thứ gì tốt để cái đồ chơi này nhận chủ, nhưng mà dám hỗn láo với long gia thì ngươi là người đâu tiên đó, đất nước cần những người dũng cảm như ngươi, để xem ta long gia làm sao trị đầu ngươi" Dứt lời, ma long tàn hồn gầm thét hướng linh hồn của Hạ Thiên Từ lao tới.

Không biết tại sao cái vật nhỏ này thu nạp linh hồn hắn vào, nhưng là đối phó với cái linh hồn này của Hạ Thiên Từ thì hắn mười phần tự tin.
Thấy con hàng này vậy mà nói là làm, Hạ Thiên Từ không khỏi nghĩ đây là cũng quá là Việt Nam đi.

Trong đầu thầm hô:" Bỏ mịa, đúng là một phút bốc đồng cả đời bốc mắm mà"

Tâm lý Hạ Thiên Từ đã sẵn sàng chuẩn bị chịu chết rồi thì bỗng nhiên bên ngoài mộ đạo sấm sét to như cái cột điện đánh xuống, hướng về thân hình đang nằm yên trên mặt đất là Hạ Thiên Từ.

Cùng lúc đó, bên trong bức tranh, hắc ám ma long cũng thầm kêu chuyến này xong rồi. Hắn không nghĩ tới Hạ Thiên Từ được cái bức tranh này nhận làm chủ xong, lại dẫn động đến thiên kiếp giáng xuống.
"Thế này thì xong rồi, xong thật rồi, con mẹ nó thằng bệnh này đúng là xúi quẩy mà". Hắc ám ma long tàn hồn gầm lên điên cuồng.

Đạo lôi kiếp mãnh liệt đánh xuống một đạo rồi một đạo tiếp diễn liên hoàn, từng đạo lôi điện tiếp xúc bức tranh đều bị ngăn cản, thế nhưng vẫn có 1 phần nhỏ lôi điện chi lực thẩm thấu vào nhắm thẳng 2 cái linh hồn trong bức tranh bổ xuống.

Hạ Thiên Từ bây giờ chỉ cảm thấy linh hồn của mình như bị xé rách, ngàn dao đâm vào vậy, đau đớn không chịu nổi. Chịu đựng không nổi hắn trực tiếp mất đi ý thức.
Bên cạnh, hắc ám ma long tàn hồn gào rú" Trời ơi, ta không cam lòng, không cam lòng a"

Bất chợt, dị biến lại phát sinh, đạo linh hồn của hắc ám ma long dần dần dung hợp vào linh hồn Hạ Từ Thiên đang lơ lửng trong không gian.

Còn bên ngoài, thân xác Hạ Từ Thiên đang nằm trên mặt đất cũng đã hóa thành tro luôn mất rồi. Chỉ thấy có một tia sáng lóe lên, sau đó bay thật nhanh ra cái hạp cốc này, tiến vào tinh không vô tận biến mất.