Chương 5: Xuyên qua

Lạc Thần

Chương 5: Xuyên qua

Đông Nam đại lục, phía đông Lạc Thần quốc, một trong 4 quốc gia nằm trên đại lục.Ngưu Thủy trấn, Hạ gia, một trong ba gia tộc tồn tại lớn nhất trấn, biệt viện phía bắc, trong một căn phòng.

" A" trên giường một thanh niên đang nằm bất tỉnh bỗng nhiên hét lên.

Nhìn con trai mình trên mặt lộ rõ vẻ thống khổ, ngồi bên cạnh người phụ nữ tràn ngập nước mắt lo lắng hỏi: " Từ nhi, Từ nhi, ngươi làm sao, đừng làm mẹ ngươi sợ.

" Mẹ? Mẹ nào?" Hạ Thiên Từ nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy đầu óc đau đớn dữ dội, hai cỗ trí nhớ mơ hồ hướng về não hải của hắn trùng kích.
Cảm giác thống khổ vô cùng, Hạ Thiên Từ vừa tỉnh lại ngất đi tiếp.

Hai canh giờ sau, mở mắt ra, Hạ Thiên Từ nhin bên cạnh mình người phụ nữ đang khóc thút thít lo lắng. Tự nhiên trong lòng một cỗ cảm giác ấm áp dâng lên. Khóe mắt bỗng thấy cay cay không nói nên lời.

Sau hai canh giờ, sắp xếp lại trí nhớ hỗn độn, hắn mới biết mình đã xuyên việt rồi. Chuyện mà chỉ có trong tưởng tượng mà thôi, dĩ nhiên đã xuất hiện trên thân hắn.

Nhìn người mẹ này, Hạ Thiên Từ trong lòng chua xót nói:" Không, mẹ, ta không sao rồi, mẹ ngươi đừng khóc nữa."

Con mẹ nó, cư nhiên là xuyên việt, lão tử bây giờ cũng là có mẹ rồi nha.

Hắn bây giờ mới ý thức được đây không phải là địa cầu nữa, mà là đang ở một nơi có tên Đông Nam đại lục, thuộc về Thần võ thế giới.

Hắn bị thiên kiếp giáng xuống, không nghĩ tới linh hồn xuyên qua trùng sinh mà sống lại, mà trước mặt hắn là mẫu thân của thân thể này Ngô Bích Hoa.

Đau lòng nhìn Hạ Thiên Từ, Ngô Bích Hoa nói:" Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, sau này đừng có đi diễn võ trường tu luyện nữa, đỡ phải chịu cảnh khi dễ như thế này.
Nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ mẫu thân rất thương tâm đó có biết không hả."

" Vâng ạ, ta nghe mẹ ngươi mà, sau này ta sẽ không làm người lo lắng vì ta nữa đâu." Hạ Thiên Từ nhanh chóng an ủi Ngô Bích Hoa.

" Ừ, đứa nhỏ ngươi biết nghĩ như vậy là tốt, không muốn cố chấp tu luyện gì hết, sống bình thường với cha cùng nương ngươi là được rồi." Ngô Bích Hoa nở nụ cười.

" Ừm, ta sẽ, nương cũng mệt rồi bây giờ nương đi nghĩ ngơi đi, ta bây giờ vừa tỉnh lại trong người cũng cần nghĩ ngơi một lát". Hắn nói.

" Thôi được rồi, ta không làm phiền ngươi nữa, ngươi nghĩ ngơi cho tốt đi, ta đi nấu thuốc cho ngươi" Ngô Bích Hoa lau nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu căn dặn mấy câu rồi đi ra ngoài, cũng không quên đóng cửa cẩn thận lại.

Hạ Thiên Từ cố ý muốn Ngô Bích Hoa ra ngoài, là vì hắn muốn sắp xếp lại một chút trí nhớ hỗn tạp trong đầu mình.

Sau một canh giờ, Hạ Thiên Từ mở mắt ra nặng nề thở dài" Haiz, Tên này vậy mà cũng là Hạ Thiên Từ, cháu trai trưởng của chủ nhà, năm nay mười bốn tuổi, trời sinh tuyệt mạch nên không thể tu luyện, vì thế mà thường xuyên bị ức hiếp bởi người khác trong gia tộc."

Trong trí nhớ, ngoài một phần đã dung hợp hắc ám ma long đã hoàn toàn thì hắn biết được cỗ thân thể này cùng tên với hắn. Ở Hạ gia, một trong ba gia tộc tồn tại ở Ngưu Thủy trấn.

Về phần tại sao lại xuyên qua trên thân thể này thì hắn cũng không giải thích được.

Nguyên lai ở đây là một thế giới lấy võ vi tôn, dùng nắm đấm làm đạo lý. Ai nắm đấm lớn thì người đó là đạo lý. Trong trí nhớ, Hạ Thiên Từ còn biết được khi tu luyện tới đỉnh phong con người có thể phá sông phá núi, tuổi thọ tăng cao.

Nhưng tiếc cỗ thân thể này không thể tu luyện suốt đời cũng chỉ làm một phàm nhân mà thôi.
Nhưng trong trí nhớ của hắn, tên này vậy mà có một tính cách cố chấp, kiên cường.

Vì không muốn người đời khi dễ, nên thường xuyên ra diễn võ trường tu luyện cảm nhận linh khí rèn luyện thân thể. Nhưng dù thế nào đi nữa hắn cũng không cản nhận được, vì thế mà nhiều năm qua hắn vẫn chưa tiếp cận với con đường võ đạo được.

Ở một ngày trước, trong lúc tu luyện ở diễn võ trường, hai anh em Hạ Độc cùng Hạ Dược cũng là con của đại bá Hạ Lưu anh em ruột của phụ thân mình. Nhìn thấy Hạ Thiên Từ ngồi đó, hai tên này cũng nãy sinh ý định gây chuyện với hắn.

Đối với hai anh em nhà này, Hạ Thiên Từ cũng là không xa lạ gì nữa, nhưng mà lúc đó hắn nghe thấy bọn chúng không chỉ nhục mạ mình mà còn sỉ nhục luôn cha hắn Hạ Phong.

Nhất thời tức giận, hắn liền vung quyền đấm thẳng cái bản mặt Hạ Độc.

Tuy ăn một đấm trực diện, nhưng với thân thể yếu nhược không cách nào tu luyện này, Hạ Độc chỉ cảm thấy như vỗ nhẹ vào mặt mà thôi.

Vì hắn cũng là một thân tu vi tới luyện cốt kỳ trung kì đỉnh phong rồi, một chút nữa là có thể đột phá luyện cốt đỉnh phong để trùng kích luyện tạng kỳ rồi. Làm sao cảm thấy bị đau đớn gì cho được.

Thấy Hạ Thiên Từ vậy mà dám phản kháng, Hạ Độc đôi mắt cay độc lóe lên, một quyền vung ra đấm thẳng vào ngực Hạ Thiên Từ, tuy chỉ là một phần mười lực đạo nhưng cũng là năm mươi cân sức mạnh a.

Tới luyện cốt kỳ trung kỳ thì toàn thân Hạ Độc cũng mạnh mẽ năm trăm cân có thừa rồi đó.

Ăn một quyền vào ngực, thân thể Hạ Thiên Từ không chịu nổi liền văng xa hai mét, ôm ngực phun ra một búng máu tươi, ngẩng mặt nhìn lên hai anh em nhà kia nghiến răng, sau đó ngất đi.
Lúc này vì vậy mà có hắn xuyên qua đây.

" Thế giới tu võ sao, có thể dùng võ thông thần sao, nhưng ông trời để ta xuyên qua lại là tuyệt mạch à, cũng biết đùa đó chứ." Hắn không cam, quả thật như thế, một thế giới lấy võ vi tôn mà không tu luyện được thì đúng là một bi kịch, nghĩ đến đây hắn không khỏi cảm thán tên " Hạ Thiên Từ" này ý chí.

Đúng rồi, ta căn bản cũng là dung hợp một phần trí nhớ của con hàng kia, nghe bộ dạng hắn chắc là lúc còn sống cũng là một sinh vật mạnh mẽ nha. Chắc là có cách để cho ta tu luyện chứ nhỉ. Nghĩ vậy, trong đầu hắn không khỏi nhấc lên một tia hi vọng.

Nhìn xung quanh gian phòng, thiết kế có phần đơn giản, trong nha ngoài cái giường hắn đang nằm thì còn có một cái bàn tròn, trên bàn còn có mấy cái ly sứ. Trông cũng giống như trong phim kiếm hiệp tàu khựa.

Cót két, cửa phòng mở ra, Hạ Thiên Từ thấy một trung niên dáng vẻ hào sảng đi vào, nhìn ước chừng khoảng ba mươi tám tuổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, cặp mắt vô thần, có vài nét giống Hạ Thiên Từ hắn. Trên người mặc một bộ đồ màu lam, trên tay còn bưng lấy một tô bay mùi thuốc.

Người trung niên này chính là phụ thân Hạ Phong của hắn. Hạ gia con trai thứ hai, mười mấy năm trước cũng từng là thiên tài hiếm gặp ở Ngưu Thủy trấn.

Nhưng là ba năm trước, trong một lần ra ngoài tìm linh dược hi vọn có thể chửa khỏi cho Hạ Thiên Từ kinh mạch. Mà bị người lạ mặt ám toán, tuy là giữ được mạng sống nhưng một thân tu vi cũng bị mất hết.

Từ địa vị thiên tài liền trở thành phế nhân, từ đó trở thành bị mọi người xem thường. Đúng là tình huống thê thảm mà.


Nhìn Hạ Thiên Từ, Hạ Phong hỏi:" Cảm giác bây giờ thế nào?"

" Cha, ta không có sao đâu mà, vẫn còn tốt lắm đây." Hạ Thiên Từ nở nụ cười đáp.


" Ừ không sao thì tốt, đỡ làm mẹ ngươi lo lắng. Đây là canh sâm mẹ ngươi vừa nấu, mau uống đi, tuy chỉ là sam thường nhưng bồi bổ cơ thể vẫn còn tốt." Hạ Phong thở dài, hắn bây giờ địa vị không còn, Hạ gia lão tổ cũng không ngó ngàng tới, có sâm thường đã là tốt lắm rồi.

Nghe vậy, hắn cũng không nói nhiều, ngồi dậy đem bát canh uống sạch, một cảm giác mát lạnh cả cổ họng, trong người liền thấy thư thái.
Liền nghĩ cái gia tộc này quá không có tình người đi. Lúc làm thiên tài thì xem trọng, bây giờ trở thành phế nhân thì vứt bỏ không quan tâm.

Vốn đã không có hảo cảm với gia tộc này, Hạ Thiên Từ bây giờ càng cảm thấy chán gét.

Thầm nghĩ nếu như hắn có thực lực mạnh mẽ, chắc chắn sẽ tìm cách chữa trị cho người cha này khôi phục tu vi, đem cha mẹ rời đến Hỏa Vân thành Hạ gia dòng chính. Vì trong trí nhớ của hắn, nơi đây chẳng qua chỉ là Hạ gia một chi thứ mà thôi.