Chương 12: Long quyền phát uy

Lạc Thần

Chương 12: Long quyền phát uy

Nhìn trước mặt gia đình mười hai con Lục nhãn yêu lang đang soi mói mình, tư thế chuẩn bị sẵn sàng như sắp combat tổng tới nơi.

Hạ Thiên Từ trong lòng không sợ hãi, hoảng hốt, nhưng không khỏi cảm thấy một sự khó chơi nhẹ.

" A há, xin chào các anh sói ca làm sao các anh lại tới thăm ta thế này, ta nhớ ta đâu có làm cái méo gì tới mấy ông anh đâu. Đừng hung dữ vậy mà, giang hồ động thủ không động khẩu, à nhầm, động khẩu không động thủ. Nếu đã tới chơi thì ta đây cũng không có gì ngoài mấy cái xương heo trong động cả, các anh đừng ngại cứ lấy hết về mà gặm." Đối mặt với bầy Lục nhãn yêu lang, sắc mặt không đổi, đầy nghĩa khí giang hồ nói ra.

Nghe Hạ Thiên Từ lảm nhảm một hồi, mấy con sói nước dãi chảy không ngừng, nghĩ chắc con hàng này đang mời nhanh nhanh xơi em đi đây mà.

" Grừ" " grừ" bầy Lục nhãn yêu lang chuẩn bị lao lên thì lại nghe Hạ Thiên Từ vừa cười vừa nói đểu.

"A haha, đã bảo đừng có ngại mà, người nhà, đều là người nhà cả thôi. Này anh kia, chậc chậc, bộ lông thật đẹp, giống hệt chó bẹc dê ở Việt Nam. Ô kìa, nhìn xem hàm răng chó của bác này, thật trắng và nhọn, lấy mà đớp phân thì thôi rồi".....
" Còn anh....."
"Chu cha......"

Nếu Đại Ngôn mà thấy Hạ Thiên Từ bây giờ chắc cũng phải kêu một tiếng sư phụ. Tới giờ hốt nhau rồi mà còn nói được mà.

Hạ Thiên Từ xổ thất thất bát bát, trên trời dưới biển một hồi,đàn Lục nhãn yêu lang lệ rơi đầy mặt không quản hắn nói cái méo gì nữa xông lên quất luôn.

Thấy đàn sói không một chút tình cảm xông lên, Hạ Thiên Từ biết hết câu giờ được nữa rồi.

Không nói nhảm nữa, không luống cuống tay chân, hắn hét to:" Mấy con sói nhỏ kia, đừng có thấy ta hiền mà ăn hiếp. Hổ không phát uy thì bọn mày tưởng ta là mèo bệnh sao. Tới đi, tới một con ta giết một con, tới hai con ta giết luôn một chùm."

" Bá Vương long thân mở, Long quyền thức thứ nhất" Tiềm long xuất hải".
Không do dự, Hạ Thiên Từ toàn lực ứng phó với bọn chúng.

Ra quyền đầu tiên, một con Lục nhãn yêu lang bị đấm vào đầu. Cái đầu liền nổ tung máu me be bét, trên người cũng ăn một trảo, trước ngực áo đã rách một đường rồi.

Nhìn xuống ngực mình đã có mấu đường bầm tím.

Hạ Thiên Từ thầm hô may mắn, may nhờ tu vi luyện cốt sơ kỳ đỉnh phong da thịt đã được đoán luyện kỹ càng cộng thêm Bá Vương long thân tầng một sơ kỳ đỉnh phong mạnh mẽ, làn da của hắn bây giờ đã cứng như đá.

Chống lại được sự sắc bén của những chiếc móng vuốt yêu lang. Nếu không bây giờ hắn đã đi nửa cái mạng rồi.

Hít sâu một hơi, nhìn bầy sói đang bao vây lấy mình Hạ Thiên Từ hừ lạnh:" Hừ, Long quyền của ta còn chưa tiểu thành, tiện thể bây giờ dùng bọn ngươi làm đá mài dao luôn đi.

Võ kỹ không thể tu luyện không được, cần phải trải qua chiến đấu sinh tử cùng thòi gian mài dũa mới có thể thành công được.

Bởi vậy Việt Nam có câu:" Học phải đi đôi với hành, mà hành thì phải đi đôi với tỏi."

" Kháng long hữu hối" bên trái một con Lục nhãn yêu lang chộp tới cổ họng, thấy thế Hạ Thiên Từ liền đánh ra Long quyền thức thứ hai" kháng long hữu hối".

Một đấm vào bụng, bảy phần sức mạnh tung ra. Thu lại tay, tiếp theo ba phần sưc mạnh lại một đấm nữa vào tim. "Ngao" trái tim vỡ nát, con Lục nhãn yêu langg liền kêu thảm một tiếng rồi lăn ra về với tổ tiên.

Sau lưng hai con yêu lang nhìn thấy Hạ Thiên Từ sơ hở liền vò tới, móng vuốt sắc bén cào thẳng lên lưng. "Hự" một tiếng, Hạ Thiên Từ ngã về phía trước phun ra một búng máu.

Tuy sau lưng chỉ mang vết bầm tím, nhưng lực vồ tới vẫn ảnh hưởng đối với Hạ Thiên Từ.
Nghĩ tới nếu không có Bá Vương long thân quyết luyện thể, bây giờ hắn đã chết mấy cái mạng rồi.

Đứng dậy cuồng tiếu:" Ha ha, bọn ngươi chỉ có như vậy thôi sao, da ta còn không phá nổi mà đòi mạng ta sao, tới đây bồi ta chơi hết đêm nay nào."
" Tiềm long xuất hải"
"Ngao" lại một con Lục nhãn yêu lang bị đánh chết.
" Kháng long hữu hối" đối mặt hai con vây công, Hạ Thiên Từ thi triển kháng long hữu hối ngăn cản.

Xuất toàn lực một quyền, bỗng nhiên có tiếng long gào thét, hai tay hai đấm chết liền hai em.
Nhận thấy điều này, Hạ Thiên Từ vui mừng khôn xiết, bất chợt trong chiến đấu đã đột phá tiến vào tiểu thành cảnh giới.

" Ha ha, Long quyền thức thứ nhất" Tiềm long xuất hải" bước vào tiểu thành, quyền ra dũng mãnh, thần long thét gào." Cười to, Hạ Thiên Từ cảm thấy vô cùng tốt, không nghĩ nhanh như vậy đã đột phá tiểu thành cảnh giới rồi.

Như vậy đối mặt với bầy Lục nhãn yêu lang có phần thoải mái hơn rồi.

Hạ Thiên Từ tràn đầy hưng phấn, càng đánh càng hăng, trông hắn bây giờ là đang săn sói chứ không phải sói săn hắn nữa rồi.
Sau một hồi đánh giết, trước mặt hắn chỉ còn lại một con.

Quan sát con Lục nhãn yêu lang trước mặt, Hạ Thiên Từ thấy bề ngoài cũng giống như mấy con khác nhưng lớn hơn, bộ lông hơi chuyển màu trắng, đôi mắt cũng là màu trắng, hắn đoán đây có lẽ là con đầu đàn rồi.

Thầm hô kỳ lạ, có lẽ đây là Lục nhãn yêu lang biến dị rồi.

Không biết sức mạnh ra sao, bởi vì nãy giờ nó đứng im quan sát Hạ Thiên Từ chứ không tham gia.

Thấy Hạ Thiên Từ nhìn chằm chằm, con sói nhe răng "gừ" một tiếng, sau đó phóng tới ngực của hắn.

" Quá nhanh"
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hạ Thiên Từ, chỉ kịp né qua một bên, nhưng vẫn không thoát khỏi một nhát.

Nhìn xuống ngực đã nhỏ máu, Hạ Thiên Từ thầm hô không ổn. Bá Vương long thân tầng một sơ kỳ đỉnh phong không ngăn nổi móng vuốt của nó.

Thực lực con hàng này xa hẳn những con trước.
Không nghĩ nhiều, lấy ra con dao phàm khí trung phẩm trong túi trữ vật.

Hạ Thiên Từ rống to:" Con mẹ ngươi, Từ gia ta liều mạng.

Con sói biến dị lại lao tới, một trảo hướng về trái tim Hạ Thiên Từ mà tới,.
Thấy vậy, cầm con dao trong tay, một chém toàn lực bổ tới.
" keng"
Chỉ thấy con dao đã gãy làm hai khúc. Mà hắn thì văng xa ba mét.

" Bỏ mợ, đậu xanh cái hàng madein tàu khựa, chưa xài đã hỏng rồi." Hạ Thiên Từ đắng lòng chửi một câu.

Đang lúc nguy cấp, hắn nhớ tới cái món đồ chơi mà mình tốn chín trăm kim tệ mua ở Điên đảo quán.

" Đúng rồi, chỉ còn nước thử nó xem sao thôi," nói rồi liền đem bao tay xích sắt lấy ra.

Nhìn bao tay xích sắt trong tay, Hạ Thiên Từ lại cảm thấy thân quen cảm giác tràn về. Cảm giác hưng phấn lại xuất hiện.

Bỏ qua suy nghĩ kì lạ, Hạ Thiên Từ đút tay phải vào.

Tuy nhìn rỉ sét hư hao, nhưng khi mang vào tay lại thấy dễ chịu không thôi.

Cử động một chút mấy ngón tay, thấy vẫn hoạt động bình thường, thầm hô" sao mà may mắn quá"

Lục nhãn lang biến dị nhìn thấy chiếc bao tay xích sắt, trong mắt xẹt qua một tia kỳ lạ.
Không quan tâm bao tay bao chân gì hết, con yêu lang biến dị tốc độ bàn thờ nhào tới.

Nắm trong tay cộng dây xích, trong đầu không hiểu sao xuất hiện sự tin tưởng. Tin rằng mình sẽ dùng món đồ chơi này solo thắng con sói biến dị này.

Không nghĩ nhiều, cầm dây xích quất ngang một phát.

Lưỡi dao có phần rỉ sét va chạm vào móng vuốt sắc bén Lục nhãn yêu lang biến dị.

"Keng"

Một ánh lửa tóe lên, sau đó là một dòng máu phun ra từ chân trước Yêu lang biến dị.
Những cái móng sắc bén cứng cáp đã bị gọt ngọt lịm.

" Ngaooo"

Lục nhãn yêu lang biến dị, đau đớn rống lên.
Nhìn cọng dây xích gắn con dao tám lưỡi, Lục nhãn yêu lang thấy hoảng sợ rồi, đúng vậy là chính thức hoảng sợ.

Bởi vì nó biết cái thú đồ chơi này không được bình thường, cho dù là bảo khí trung phẩm cũng không gọt nổi móng vuốt của nó.

Đây là móng vuốt nha, thử hỏi nếu đưa xác ra cho Hạ Thiên Từ chém không phải là nạp mạng à.

Vì vậy nó liền vận hết tốc lực, cong chân xách quần xì líp chạy thật nhanh.

Đang bất ngờ về sự khủng khiếp của món đồ chơi trong tay, nhìn thấy Lục nhãn yêu lang biến dị muốn chạy, Hạ Thiên Từ liền vung dây xích lên cao quất mạnh lưỡi dao vào đầu của nó.

Con dao mang theo một sự bá đạo lạnh lùng cắt xuống. Cái đầu của Lục nhãn yêu lang liền rơi ra khỏi cổ, máu phun ba thước.

•●•
Hết chương 12.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Nhớ thank cuối chương và để lại bình luận nhé mn.