Chương 3: Tự tìm chết

Lạc Thần

Chương 3: Tự tìm chết

Về tới phòng trọ, trong đầu Hạ Thiên Từ bây giờ cứ nghĩ đó là một giấc mộng, một giấc mộng đau lòng. Khi đối vặt với sự thật, hắn biết mình đúng là chẳng có gì cả.

"Đúng như Như Yên nàng nói, mình bằng người ta sao? Haiz," Hạ Thiên Từ thở dài, bộ dáng bất cần đời nằm sấp xuống giường. Bây giờ hắn muốn ngủ cũng chẳng ngủ được, trong đầu cứ luôn quanh quẩn những hình ảnh lúc ban trưa.

Bất chợt một tia nhụt chí anh hùng xuất hiện trong lòng, Hạ Thiên Từ muốn buông xuôi tất cả. Nghĩ mình báy giờ đã không còn gì nữa, tiền tài không có mà tướng mạo cũng không, trong ý nghĩ của hắn chợt hiện lên một việc làm, là chết đi.

''Đúng, là chết, chết là hết'' Hạ Thiên Từ thầm nghĩ lại, mình quả nhiên là thông minh mà. Quyết tâm đi chết cho khỏe người, Hạ Thiên Từ tắm rửa sạch sẽ, chăm chuốt từ đầu tới đuôi, tóc tai vuốt vuốt, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Soi gương thêm mấy lần nữa, thiết nghĩ đằng nào cũng chết, thôi thì sống nốt đêm cuối đi. Dẹp bỏ suy nghĩ, Hạ Thiên Từ liền đóng cửa, trèo lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, Hạ Thiên Từ thức dậy thật sớm, mặc một bộ đồ đơn giản cùng khoác lên một cái áo ấm dày. Dắt chiếc xe đạp ra khỏi con hẻm nhỏ, hắn chạy thật nhanh về phía ngoại ô thành phố. Cuộc đời chưa từng thấy ai đã muốn chết mà còn muốn chết nhanh như con hàng này.

Chạy ngang qua từng con phố, đi qua những con đường quen thuộc, Hạ Thiên Từ không khỏi nhớ lại những hồi ức ngày xưa:'' Kia là quán bánh tráng, kia là trà đá vỉa hè, kua là....''càng nhớ hắn đạp lại càng nhanh, càng sung.

Đã là mười hai giờ trưa, mặt trời lúc này đã lên cao trên đỉnh đầu người. Trong một cánh rừng, một bóng người chạy liên tục, tốc độ cũng không nhanh. Dáng vẻ giống như là đã có chút mệt mỏi, đuối sức vậy. Trên trán cùng quần áo cũng đã mồ hôi nhễ nhại rồi.

Bóng người này xuyên qua rừng rậm, lội qua mấy con suối. Lâu lâu dừng một lát rồi lại tiếp tục, cứ như vậy, thật lâu sau.

Trên một mỏm đá lớn phía cuối rừng, có một người đang đứng ở đó, ánh mắt nhìn về phía trước xa xăm mang theo một ít thất lạc, cô độc.

Về chiều, ánh sáng dần vơi đi, chỉ còn lại những cơn gió thổi đìu hiu se lòng.

''Ông trời ơi, ông thật biết chơi ta mà, vì sao lại luôn lấy đi những thú quan trọng nhất đối với ta vạy chứ!!!!!? Những thứ quan trọng nhất đôus với hắn đều bị mất đi, Hạ Thiên Từ ngửa mặt lên trời hỏi lớn.

Bởi vì lúc trước hắn đi được bảy phần đường thì xe lủng lốp, vậy là phải đi bộ mất hai tiếng, cũng vì vậy mà Hạ Thiên Từ không phục chửi ầm lên. '' Đời ta luôn phụ người khác, vậy tại sao trời không phụ ta?''
"Cuộc đời bất công nên cọng lông không thẳng"
Dứt câu hắn thả người theo gió, rơi xuống mỏm đá.

Dưới mỏm đá là một huyệt cốc, mà dưới huyệt lúc này Hạ Thiên Từ đã nằm bất động trên mặt đất rồi.


Một dòng máu từ mũi miệng chảy ra, men theo mặt đất đi tới một cuốn tranh nhỏ. Một lát sau dị biến xuất hiện, bức tranh này phát sáng rực rỡ, sau đó tiến vào mi tâm Hạ Thiên Từ.

Bên trong cuốn tranh, một đạo tàn hồn hình rồng đột nhiên mở mắt'' Ồ dĩ nhiên sau bao nhiêu năm tháng, bây giờ lại có người được cái thứ này nhận chủ, lại là một kẻ tuyệt mạch, còn bị nhiễm hàn khí nặng như vậy, chậc chậc, còn sống tới bây giờ cũng coi là kì tích rồi.

Hạ Thiên Từ lúc này tỉnh lại, từ thân xác truyền tới những cơn đau nhức tê tâm liệt phế, gượng dậy nhìn xung quanh một mảnh tối om.

''Đây là âm phủ sao, ta chết rồi mà sao cmn lại đau như vậy? Hay là lỗi kĩ thuật chăng?''Hạ Thiên Từ thầm nhủ trong lòng, cảm thấy khó hiểu.


Chợt một đạo âm thanh vang lên làm bừng tỉnh Hạ Thiên Từ:'' Nhóc con, ngươi chưa có chết!'' Trong đầu Hạ Thiên Từ đột nhiên vang lên một âm thanh xa lạ.

'' Chưa chết? Tình huống này là sao? Mà sao trong đầu mình có người nói chuyện?''. Hoảng hốt giật mình, Hạ Thiên Từ không biết mình đang rơi vào trạng thái gì nữa.

''Tĩnh tâm, nhắm mắt lại sau đó cảm nhận não hải của mình đi.''Âm thanh xa lạ lại ồm ồm vang lên trong đầu lần nữa.

Nghe thấy như vậy, mặc dù không tin tưởng cho lắm nhưng là Hạ Thiên Từ vẫn làm theo, theo tâm niệm vừa động Hạ Thiên Từ liền thấy não hải của mình, ở trung tâm đang lơ lửng một cuốn tranh có hình chín con rồng chín màu khác nhau.

"Ui, đây là bên trong đầu mình sao ta, mà kia là cái gì, mà hình này là rồng sao"
Dù là trên trái đất Hạ Thiên Từ cũng thấy rồng qua tranh ảnh rồi. Nhưng mà so với chín con rồng này quả đúng là một trời một vực mà.


Từng phiến long lân, long vĩ, long sừng, cùng long đầu. ''Cha mẹ ơi đây mới là rồng chứ, mấy cái tranh ảnh kia vẽ giun chứ rồng cái gì''Kinh ngạc quan sát từng thứ, đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hạ thiên Từ.