Chương 2: Tại sao?

Lạc Thần

Chương 2: Tại sao?

Vốn dĩ là hôm nay làm việc về sớm, hắn cố ý mua cơm đem qua cho tình yêu nhỏ, sợ nàng đói bụng a. Nào ngờ đang sung sướng thời điểm, Hạ Thiên Từ chợt thấy xa xa hai thân ảnh. Đứng dựa vào xe ô tô là một người đàn ông cao ráo, lịch lãm, một là bên cạnh, hình dáng này không thể quen thuộc hơn nữa, đó chính là cô bạn gái bé nhỏ Như Yên của hắn.

Hạ Thiên Từ đứng đằng xa híp mắt nhìn ra, hắn trông thấy hai người bắt đầu ôm ấp, cười đùa tự nhiên như người Phú Yên, say đắm như mắm tôm thịt luộc.

Đứng ở xa từ đầu tới cuối chứng kiến hai con hàng này trước mặt mình ôm ấp trái phải, Hạ Thiên Từ lòng không chịu được, liền nổi lên một cỗ lửa giận đốt cháy cả tâm can ruột rà.

Cố nén ngọn lửa lòng đang bùng cháy xuống, Hạ Thiên Từ bước chậm lại gần, từng bước chân nặng nề sao mà giống khi xách xô phụ hồ thế. Như Yên đứng ở đó cũng nhìn thấy hắn đi tới, nhưng không giống như Hạ Thiên Từ nghĩ, cô bạn gái Như Yên này rất là bình tĩnh luôn.

Trên mặt thản nhiên, biểu tình như là không có chuyện gì đối mặt với Hạ Thiên Từ. Đối diện với Như Yên em gái, Hạ Thiên Từ sắc mặt âm trầm, bình tĩnh hỏi một câu vô nghĩa ''Anh ta là bạn học em sao? Như Yên!!''.

Nghe câu hỏi của hắn, Như Yên không nhanh không chậm nói: '' Anh ấy là bạn trai của em, đúng không anh?''trên khuôn mặt còn mang theo vẻ đắc ý, Như Yên dõng dạc nói.

Đứng một bên con hàng tiểu bạch kiểm vậy mà cũng phối hợp gật gật đầu phụ họa, giống như là đang xem kịch vui vậy.

Đệch, nge thấy bạn gái Như Yên nói như vậy, trái tim bé bỏng yếu đuối của Hạ Thiên Từ lúc này cũng đã bị oánh tan rồi.

Trong bụng sớm thầm rủa 2 con hàng này vô số lần. Cái Quách Thị Phụng gì thế này, thầm nghĩ yêu nàng hai năm, đầu tư bao nhiêu là vật chất tinh thần, sức cạn lực kiệt như vậy.

Hạ Thiên Từ bây giờ có cảm giác giống như là mình cao thêm vài cen ti mét nữa vậy. Không cam lòng, Hạ Thiên Từ cắn răng, buộc miệng hỏi: ''Tại sao em lại đối xử với anh như vậy? Anh có chỗ nào không tốt?''.

Dễ dàng sao? Hai năm bao nhiêu tình cảm, xem em Như Yên này như bảo bối, nâng niu sợ vỡ, để rồi bây giờ đổi lại là hai bàn tay trắng cùng một cái sừng quà tặng kèm theo.
Trong đầu thầm than:" Chắc là mình đã đoạt được danh hiệu chúa tể của những chiếc sừng rồi."

Như Yên đôi mắt hiện vẽ tàn nhẫn, hất hàm cất cao giọng mà nói: ''Anh có cái gì? Anh con ông to bà bự sao? Anh có Ẹc sai tơ sao? Nói tóm lại là anh chẳng có cái gì cả, còn tại sao tôi đối xử với anh như vây? Đó là tại vì mình thích thì mình làm thôi, tha thu nhé.''

Nghe một tràng những thứ Như Yên kể ra. Hạ Thiên Từ đứng ngây ngốc tại chỗ, trong lòng chất nữa bao cảm xúc phức tạp.

Biết cái gì cũng đã chấm dứt, không thèm nhìn Như Yên lần cuối, Hạ Thiên Từ quay lưng bước đi.

Trong tay ném luôn bịch cơm thịt sườn heo mười lăm nghìn cầm từ đầu chương tới giờ.


Bước đi mà trong lòng hận ý ngập tràn:
'' Sinh ra bị một người phụ nữ nhẫn tâm vứt bỏ, bây giờ lại bị một người phụ nữ vứt bỏ, cuộc sống ta luôn bị phụ nữ vứt bỏ sao".

Hạ Thiên Từ hắn hận không thể tại chỗ ngửa mặt lên trời hét to:
Ta hận ông trời!
Ta hận đàn bà!