Chương 1: Hạ Thiên Từ

Lạc Thần

Chương 1: Hạ Thiên Từ

Việt Nam, một nước trực thuộc Đông Nam Á. Thế kỉ 21, vào một ngày đẹp trời, ở trung tâm thành phố Plei Ku. Một con hẻm nhỏ ở cuối phố Nguyễn Huệ, sau khi đi hết con đường nhỏ này, ta có thể thấy bên trong là 1 căn nhà lụp xụp, tồi tàn, xuống cấp trầm trọng.

Nhìn từ bên ngoài vào trong, nơi đây liền tạo ra cho con người ta một cảm giá lạnh lẽo, lẻ loi.

Bên trong căn phòng, có một cái giường cũ kĩ, nhỏ nhắn. Có một chiếc xe đạp mi-ni cũ dựng ở góc nhà, ngoài ra, trên bàn có một cái bình thủy cùng một cái nồi cơm điện, phía trên tường nhà còn có mấy bộ quần áo kaki cũ sờn màu do thời gian. Nói chung trong phòng toàn là những thứ không đáng tiền mà thôi.

Nằm trên giường là một thân hình có dáng vẻ cao gầy, cao khoảng mét bảy trái phải. Trên người còn đang mặc bộ đồ đi làm phụ hồ dính đầy bụi cát đây, trông có vẻ dơ bẩn.

Nhìn sơ qua khuôn mặt người thanh niên này, ta thấy được bộ dáng khoảng tầm hai bốn hai lăm tuổi, mặc dù chính chủ mới 21 mà thôi.

Làn da trên khuôn mặt có một màu ngăm đen, hàng chân mày rộng cùng với cái mũi cao thẳng đứng, mang theo một dôi mắt đen láy thu hút ánh nhìn. Tuy khuôn mặt có chút hốc hác, thiếu ăn nhưng cũng là dễ nhìn, không xấu cũng không đẹp, là một chàng trai hết sức bình thường và giản dị.

Nhưng là khuôn mặt ấy mang theo vài nét chất phác, trưởng thành trước tuổi, cái vẻ đã trải qua lăn lộn kiếm sống trong cái cuộc sống thời buổi này.

Đúng vậy, hắn là Hạ Thiên Từ, năm nay đã hai mươi mốt tuổi. Hắn là một đứa cô nhi, vào một buổi sáng mùa hè đẹp trời, mọi người nhìn thấy hắn được vứt ở đầu chợ. Cũng chính vì không biết cha mẹ hắn là ai nên mọi người lấy cho hắn cái tên Thiên Từ, tức là trời bỏ.

Không cha không mẹ, Thiên Từ được mọi người đưa vào cô nhi viện ở Thành phố. Sớm nhận thức được cuộc sống đơn độc, không họ hàng thân thích, không chỗ dựa. Nên từ lúc ở cô nhi viện hắn đã cố gắng rất nhiều, dựa vào mọi cách để học hết lớp 12.

Vì thông minh bẩm sinh, cùng với sự cố gắng gasp nhiều lần, nên trong suốt thời gian học hắn luôn xuất sắc nhận các phần thưởng từ những mạnh thường quân.

Nhưng mà, cho dù như vậy, dù có cố gắng đến bao nhiêu, thì hắn vẫn vô duyên với con đường đại học. Hết năm học mười hai, Hạ Thiên Từ rời cô nhi viện đi vào cuộc sống tự lập. Nơi con người trải qua một môi trường mới, một con đường mới, đường đời.

Và bây giờ nằm trên giường thanh niên, Hạ Thiên Từ trong miệng lẩm bẩm mấy từ '' Như Yên rồi cái gì tiền bạc'' không ngừng. Đôi mắt thẩn thờ như người mất hồn, dường như gặp hắn đang chuyện không may thì phải.

Là vì trưa hôm ấy, Hạ Thiên Từ vốn là vừa đi làm về, trên người còn mặc bộ đồ cũ kĩ và dơ bẩn dính đầy bụi.

Chưa kịp nghĩ ngơi, hắn liền đạp xe chạy tới quán cơm gần đó, mua một phần cơm thịt sườn heo mười lăm nghìn đồng, đem qua cho người bạn gái Như Yên kia, cũng là cô gái Như Yên hắn lẩm bẩm trong miệng không ngừng kia.


Như Yên là một người nữ sinh viên, năm nay mười chín tuổi kém Hạ Thiên Từ hai tuổi. Cũng là người bạn gái hắn tình cờ quen được, Như Yên khuôn mặt trắng noãn nà không tì vết, mái tóc dài đen óng mượt, đôi môi nhỏ nhắn khả ái, cùng đôi mắt long lanh ngây thơ, dáng người mét năm tám trái phải.

Tuy dáng người nhỏ nhắn, nhưng mà người cô phát dục vô cùng tốt, kèm theo khí chất ngây thơ, nên đối với Hạ Thiên Từ mặt hàng này đã đủ đổ gục rồi.

Hai mốt tuổi chưa một cuộc tình vắt vai, nên hầu như lúc Như Yên cô gái nhỏ đồng ý làm bạn gái, hắn sung sướng đến nỗi quên ăn quên ngủ a. Suốt ngày hát ca, cảm thấy yêu đời hơn, thấy cuộc sống trở nên muôn sắc màu rạng rỡ.

Từ đó, ngoài thời gian làm việc kiếm tiền, Hạ Thiên Từ không lúc nào không đem suy nghĩ nhớ đến cô bạn gái Như Yên này.