Chương 33: Hạ Long.

Lạc Thần

Chương 33: Hạ Long.

Sau khi bị đánh một trận cùng bị cướp mất túi trữ vật chứa toàn bộ gia sản.

Hạ Hùng trong lòng uất ức chật vật mang theo Hạ Lương rời khỏi ngoại viện khu ba.

Chỉ còn lại Hạ Thiên Từ cùng tên trẻ tuổi bị trấn lột lúc nãy.

Con hàng này đều chứng kiến toàn bộ tràng cảnh diễn ra từ đầu tới giờ, trong lòng kích động không nói nên lời.

Trong đầu nhớ lại cảnh lúc nãy, Hạ Thiên Từ một mình chấp hai kẻ Hạ Hùng cùng Hạ Lương chiến đấu, một người đánh tơi tả bầm dập hai người, còn lấy luôn túi trữ vật, hắn lúc này chỉ cảm thấy Hạ Thiên Từ là siêu nhân. Trong lòng liền xuất hiện sự sùng bái vóc dáng cùng khí thế lúc đó của Hạ Thiên Từ.

"Nhìn đủ chưa, ta biết ta siêu cấp đẹp trai, anh tuấn thần soái, nhưng mà ta không bị bóng, không có thích đàn ông đâu." Quay qua con hàng đang ngơ ngác say đắm mải mê nhìn lấy mình, Hạ Thiên Từ mặt không đỏ lời không vấp tự mãn nói ra.

"A, xin lỗi đại ca, ta thấy huynh đánh đã mắt quá, nên.. ha ha." Thằng nhỏ này sờ gáy cười khan, mặt hơi đỏ ấp úng lúng túng.

Hắn cũng chỉ mới mười ba tuổi, nghe Hạ Thiên Từ nói vậy trong lòng liền cảm thấy thẹn thùng.

"Ha ha không sao, ta hiểu cảm giác của ngươi, sức hấp dẫn của ta rất lớn, người bình thường khó cưỡng lại lắm, nên không cần bận tâm đâu." Hạ Thiên Từ bản mặt đồng cảm, tùy ý cười nói.

"Ta, ta là Hạ Long, mười ba tuổi, ở phòng số mười... đa tạ huynh lúc nãy đã ra tay cứu giúp."
Hạ Long ánh mắt đầy cảm kích nói lời cảm ơn hắn.

" Không có gì, con người ta thích nhất là giúp người, ơn nghĩa cái gì, ta ngại đó." Hạ Thiên Từ bộ dáng thoải mái nói.

" Ta là Hạ Thiên Từ, ở phòng số bảy, đều là đồng lứa với nhau cả thôi, ta mười bốn rồi, ngươi gọi một tiếng Từ ca là được. Mà sao lúc nãy ngươi không phản kháng lại bọn chúng thế?" Cười ha ha một tiếng, Hạ Thiên Từ một mặt cảm thấy khó hiểu hỏi Hạ Long.

"Đệ, đệ..đánh không lại bọn chúng." Hạ Long xấu hổ cúi mặt, ngập ngừng đáp.

"Vậy à, ngươi làm thế là rất đúng, ở đây kẻ mạnh thống trị kẻ yếu, lúc thực lực của ngươi không đủ thì đừng có tỏ vẻ nguy hiểm, nếu lúc nãy ngươi chống lại thì mất hết luôn chứ không phải một nửa đâu. Ta khuyên ngươi cứ im lặng mà tìm cách tăng thực lực của mình lên, khi đã có đủ thực lực thì không ai có thể đè đầu cưỡi cổ ngươi nữa, ngươi hiểu không." Hạ Thiên Từ mồm mép ba hoa, ra dáng bậc trên dạy bảo trẻ con như đúng rồi. Nhưng những lời nói của hắn đều là thật lòng.

" Vâng đệ nhớ rồi, cảm ơn huynh đã chỉ bảo, mà huynh có thể nhận ta làm tiểu đệ được không,? " Hạ Long dùng sức gật đầu, sau đó ánh mắt sùng bái nhìn về phía Hạ Thiên Từ, trong lòng đã thầm xem Hạ Thiên Từ là đại ca của mình vậy.

Hạ Thiên Từ nghe vậy cũng hơi sửng sốt, từ lúc qua đây hắn cũng chẳng kết bạn với ai. Mà hắn cũng không muốn kết bạn với ai cả, tâm lý bị phản bội cứ ám ảnh in sâu trong tâm trí làm hắn đề phòng với việc kết bạn.

Bây giờ có người muốn làm huynh đệ với mình, Hạ Thiên Từ thầm nghĩ này cũng là chuyện tốt.
Dù sao nhìn Hạ Long cũng là một đứa trẻ chưa biết mùi đời, tính tình non nớt, tâm cơ cũng không sâu.

Ở nơi này dù gì cũng không có ai quen biết, có một người huynh đệ như vậy cũng đỡ cảm giác trống vắng đi.

"Được thôi, vậy thì từ nay chúng ta là huynh đệ, ta lớn hơn, ta là đại ca, ngươi là tiểu đệ của ta, huynh đệ chúng ta bảo ban lẫn nhau, nếu có chuyện gì ngươi thì cứ nói với ta một tiếng, miễn là trong tầm với của ta thì ta sẽ ra tay."

Vỗ vai Hạ Long, Hạ Thiên Từ chân thật nói ra.
Con người hắn bây giờ đối với địch thì không có khái niệm nương tay, đối với người không quen biết thì hắn không quan tâm, ai giúp mình thì mình giúp lại, còn với huynh đệ cùng người nhà, đây là nghịch lân của hắn, nếu ai chạm đến thì hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
"Đệ biết rồi, cảm ơn Từ ca, từ nay đệ sẽ xem huynh như đại ca ruột của đệ." Hạ Long khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt trong sáng không chút giả dối nói ra.
Hạ Thiên Từ quan sát cũng biết đấy là những lời nói thật lòng của một đứa trẻ.

"Ngươi biết vậy là tốt, ta không nói nhiều nữa, ngươi về phòng tu luyện đi, ta cũng đi đây, có gì cứ sang phòng của ca mà tìm." Hạ Thiên Từ không dây dưa nữa, lập tức nói lời tạm biệt rồi đi vào phòng của mình.

...............
Lúc này, bên trong một căn phòng, có hai người đang cúi đầu bị một kẻ mắng té tát.
Rõ ràng hai kẻ đang bị mắng chính là Hạ Hùng cùng Hạ Lương, còn đang ngồi trên ghế thì chúng ta cũng đoán được đó là Hạ Bộ.

"Hừ, đồ ăn hại, chỉ có một tên nhãi nhép cũng không đánh lại, các ngươi kể rõ ràng toàn bộ ra đây, ta xem thử kẻ nào không biết điều dám không coi Hạ Bộ ta ra gì." Ngồi trên ghế, Hạ Bộ đập bàn, nét mặt nhăn nhó dữ tợn, lớn tiếng quát hai kẻ Hạ Lương.
"Vâng Bộ ca, chuyện là như vầy...."
Sau một hồi phối hợp cùng nhau, trong lời kể cũng không quên thêm mắm thêm muối, Hạ Lương cùng Hạ Hùng thao thao bất tuyệt.

"Hắn nói Bộ ca chỉ là một con heo.."
"Hắn còn kêu Bộ ca chỉ biết ăn và chơi...".
".........."
Liệt kê một đống những câu chửi đầy tính nghệ thuật, càng nói mặt Hạ Bộ càng đen như đít nồi.
"Bốp"

Một chén trà đã bị Hạ Bộ ném xuống mặt đất vỡ nát.
Khuôn mặt hắn giờ đây đã nóng như lửa, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu, trong lòng điên tiết vô cùng.
Hạ Hùng cùng Hạ Lương thấy vậy cũng không dám nói tiếp, sợ nói nữa thì Hạ Thiên Từ chưa bị gì thì bọn chúng đã hưởng đòn trước rồi.
"Hắn tên là gì, các ngươi không biết sao" Ổn định lại tâm tình, nén xuống giận dữ, Hạ Bộ âm trầm hỏi.


"Dạ, dạ không, chúng ta không biết hắn tên gì cả, chỉ biết hắn ở phòng số bảy ở khu ba ngoại viện mà thôi." Hạ Lương sợ hãi ấp úng trả lời.

" Đồ ăn hại, bị đánh bầm dập mà cái tên cũng không biết, cút, cút hết cho ta." Hạ Bộ sôi máu rống to.
Nghe vậy, hai tên này cũng không dám ở lại, vội vã chạy nhanh ra ngoài.

"Tên nhãi, được lắm, dám đối đầu với ta thì chỉ có một kết cục bi thảm mà thôi, mối nhục này Hạ Bộ ta quyết trả đầy đủ." Uống một ngụm nước hạ bớt nộ khí, Hạ Bộ híp mắt, trong mắt lộ ra một tia sát cơ nói thầm.

Cùng lúc đó, bên trong căn phòng số ba, Hạ Thiên Từ vui vẻ ngồi trên giường đem túi trữ vật lấy được từ hai kẻ Hạ Lương ra xem.

Trút hết ra ngoài, Hạ Thiên Từ đếm được ba mươi viên Thanh linh đan, bảy nghìn kim tệ.

"Chậc, hai tên này cũng có kha khá đấy nhỉ, không biết cướp của bao nhiêu người rồi".

Cầm trên tay số Thanh linh đan cùng kim tệ, Hạ Thiên Từ tặc lưỡi, thầm nghĩ cách làm này tuy là không hay nhưng kiếm được rất nhiều.

Như vậy thì tháng này Hạ Thiên Từ không cần phải lo lắng gì về tài nguyên tu luyện nữa rồi.

"Vấn đề tài nguyên tu luyện đã được giải quyết, tiếp theo là tu luyện võ kỹ".
Nghĩ đến võ kỹ, Hạ Thiên Từ nhớ đến Liệt tinh xích, trong lòng kích động, thầm nhủ chiều nay phải đi tới nơi luyện khí của gia tộc để đặt làm một cái bao tay dây xích mới được.

Bỏ qua suy nghĩ một bên, Hạ Thiên Từ cầm một viên Thanh linh đan nuốt xuống.

Viên đan dược trôi vào cổ họng, Hạ Thiên Từ nhanh chóng vận Hỗn nguyên long công tiến hành hấp thu.

Hòa tan trong bụng, từng tia linh lực thẩm thấu vào cơ thể, lúc này Hạ Thiên Từ cảm thấy cơ thể thư thái dễ chịu, sảng khoái chí cực, âm thầm hưởng thụ, bên trong cơ thể được linh lực tẩy rửa, hắn mơ hồ thấy tu vi của mình đang tăng trưởng từng chút một.

Một canh giờ sau, Hạ Thiên Từ mở mắt, khuôn mặt hồng hào ánh mắt lóe lên tinh quang mở miệng:" Chỉ mất một canh giờ đã hoàn toàn luyện hóa, tốc độ có vẻ hơi nhanh thì phải, hình như người khác phải mất nửa ngày mới xong, còn ta chỉ mất một canh giờ, Hỗn nguyên long công thật không phải tầm thường mà."

Nếu Hắc ám ma long nghe được Hạ Thiên Từ nói như vậy, chắc phải chửi cho hắn một trận.
Công pháp tối cao của long tộc mà không mạnh thì còn công pháp nào mạnh nữa.

" Nếu nhanh như vậy thì thử nuốt viên thứ hai xem, coi thử hai viên đã là cực hạn của mình chưa nhỉ". Trầm tư suy nghĩ giây lát, Hạ Thiên
Từ quyết định thử luyện hóa một viên Thanh linh hoàn nữa.

Không do dự, Hạ Thiên Từ liền lấy một viên Thanh linh hoàn nuốt vào, lập tức vận Hỗn nguyên long công.

Từng luồng linh lực hòa tan, thẩm thấu từ từ khắp cơ thể Hạ Thiên Từ, cảm giác thoải mái sung sướng như bay ấy lại xuất hiện.

Nhưng một canh giờ sau, Hạ Thiên Từ cảm thấy trong bụng đau nhói, cảm giác như có từng con kiến cắn vào dạ dày của mình vậy.

Hạ Thiên Từ khuôn mặt phát ra một tia dị sắc, cắn răng vận chuyển Hỗn nguyên long công đến cực hạn để giảm bớt đau đớn.
Ba canh giờ sau, khi tia linh lực cuối cùng đã được luyện hóa, lúc này Hạ Thiên Từ mới dừng vận Hỗn nguyên long công thở ra một hơi.
"Hô."

"Hai viên có phần hơi miễn cưỡng rồi, may mà có Hỗn nguyên long công bá đạo, không thì phải đau đớn đến chết mất thôi."
"Người ta một ngày chỉ luyện hóa một viên, mình thì gấp hai lần, như thế này không phải là tốc độ tu luyện của mình cũng gấp hai người khác?"
Cơ thể khôi phục sảng khoái, tinh thần cảm thấy rạng rỡ, trong đầu liền suy đoán, Hạ Thiên Từ cảm thấy chấn động, gấp hai lần người bình thường không phải là quá biến thái rồi sao.
•~~~•
Hết c33.
Mong mn ủng hộ.
Cảm ơn mn.
Chúc mn đọc truyện vui vẻ.