Chương 27: Chiến Hạ Độc.

Lạc Thần

Chương 27: Chiến Hạ Độc.

Sau khi Hạ Thiên Từ chiến thắng Hạ Dược, trận tỉ thí vẫn tiếp tục bình thường.

Hạ Thiên Từ cũng đã trải qua một trận chiến với một kẻ luyện cốt trung kỳ, không mấy khó khăn, Hạ Thiên Từ dễ dàng áp đảo đối phương, lọt vào vòng trong.

Những người trẻ tuổi đều trải qua vòng loại, đến lúc này, số người còn lại chỉ là sáu người.
Lúc này, bọn họ sẽ tiến hành đấu theo từng cặp một, ba người cuối cùng sẽ bước vào chung kết.
Hiện giờ sáu người đang tiến hành bốc thăm chọn đối thủ, bầu không khí trở nên căng thẳng hẳn.

Trên khán đài, sau khi thực hiện bốc thăm, Hạ Thiên Từ có được phiếu số một, đối thủ của hắn là người mang phiếu số hai.

Anh vẫn là anh của ngày xưa, dường như phiếu nào cũng vậy, đối với hắn đối thủ là ai đã không còn quan trọng nữa rồi, điều hắn muốn bây giờ chỉ là nhanh chóng kết thúc mà thôi.

"Tiếp theo sẽ là trận đấu đầu tiên, Hạ Thiên Từ cùng Hạ Liên, mời hai bên lên trên đài thi đấu" Hạ Bằng đứng trên sân đấu hô to.

Bên trong đám người, một cô gái trẻ chậm rãi bước ra, trên người mặc một bộ đồ trắng muốt như mây. Làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt to tròn đen láy, ngũ quan tinh xảo, tuy mới mười bốn tuổi mà đã ra dáng thục nữ mê người rồi.

Đó chính là Hạ Liên, nữ thiên tài trong gia tộc, là con của cô cô Hạ Lan.

Trong trí nhớ của hắn, cô em họ này cũng không tiếp xúc thường xuyên với hắn, từ nhỏ tới lớn hầu như trẻ con trong gia tộc đều hắt hủi, xem thường hắn, và cô em họ này cũng không ngoại lệ.

"Trận đấu bắt đầu"
Sau khi lên đài, Hạ Bằng liền kêu bắt đầu tỉ thí.

"Thiên Từ ca ca, trận đấu này huynh nhường cho ta thắng được chứ? Ta mơ ước được đến gia tộc chủ họ lắm luôn, huynh đẹp trai tốt bụng có thể nhường muội chứ? Muội sẽ rất cảm kích huynh tấm lòng của huynh đó." Trên đài, Hạ Liên hai tay nắm vạt áo, đôi mắt long lanh, giọng nói yêu kiều, bộ dáng làm người ta liền muốn nâng niu, nhỏ giọng nói với Hạ Thiên Từ.

Hơi bất ngờ trước lời nói và bộ dáng của Hạ Liên, Hạ Thiên Từ giật mình thầm nghĩ trong bụng:" Đứa nhỏ này cũng biết tận dụng lợi thế quá đi, còn nhỏ mà đã biết chơi mĩ nhân kế, nếu là mấy tên kia thì bị dính bẫy cái bụp rồi, hừ, cảm kích có ăn được không, anh tuy đẹp trai nhưng không có dễ dãi đâu em, đừng có lừa tình anh".

"Ha ha, Hạ Liên muội muội, muội nói vậy sao được, ta đường nào cũng là một người đẹp trai anh dũng, người gặp người yêu, muội xem người như ta nên được nhường mới đúng chứ, nào có chuyện ta nhường muội được, có đúng không hả" Nở nụ cười, ánh mắt chế nhạo, Hạ Thiên Từ tương kế tựu kế, liền dùng mĩ nam kế mê hoặc đối phương.

"Ngươi, ngươi, Hạ Thiên Từ, mặt của ngươi thật dày." Không ngờ được hắn lại phản ứng như thế, Hạ Liên xấu hổ chỉ tay quát, huynh muội vứt sang một bên, bản chất bộc lộ.

"Hừ, hết giờ giải lao rồi, đánh liền đánh đi, đừng nói nhiều vô ích nữa"

"Đấm thường"

Quát lạnh một câu, Hạ Thiên Từ đấm thẳng tới, đối với thực lực Hạ Liên chỉ là luyện cốt đỉnh phong, hắn chỉ dùng bốn phần lực thôi.

"Điệp Lãng"

Đối mặt trước thế công của Hạ Thiên Từ, Hạ Liên không chậm trễ tung ra một chưởng.
Đó là một chiêu hoàng cấp trung phẩm võ kỹ chưởng pháp, nhìn cách thi triển ta thấy được chiêu này Hạ Liên đã sử dụng vô cùng thuần thục rồi.

"Bùm"

Chưởng quyền đối đầu, Hạ Thiên Từ lui lại hai bước, không dừng lại ở đó, một quyền đơn giản không thương hoa tiếc ngọc hướng bụng mà tới.
Hạ Liên lúc này tay chân luống cuống, vừa tung một chưởng, cô cũng bị bức lui một bước.

Thầm hô không ổn, nghĩ tên này cũng mạnh không kém, nếu trúng phải quyền này thì mình thua chắc rồi. Lúc đó chắc phải hát Ước mơ chỉ là mơ ước của Hồ Ngọc Hà quá.

Chấm dứt suy nghĩ, Hạ Liên lóe lên một tia độc ác, từ túi trữ vật đem ra một thanh kiếm.

"Ta phải tiến về gia tộc, ta không muốn thua, ta phải thắng."

"Chết đi"

Hai tay cầm kiếm, Hạ Liên đâm mạnh tới ngực của Hạ Thiên Từ.

Dưới đài, mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, không ai dám nghĩ Hạ Liên lại làm thế trong tỉ thí cả.

" Bỏ mịa, con hàng này vậy mà độc ác thế, kiếm này là muốn xiên chết ta đây mà, đúng là lòng dạ đàn bà mà." Đối diện một kiếm sắp đâm tới, Hạ Thiên Từ tức giận thầm mắng một tiếng.

Căn bản không phải hắn sợ một kiếm này, mà là
nếu bị đâm trúng, công pháp luyện thể và tu vi của hắn sẽ bị phát hiện, như vậy thật không tốt.
Không suy nghĩ nhiều, Hạ Thiên Từ liền vận Du long bộ pháp, uyển chuyển tránh né, thoát khỏi một kiếm.

Lúc này, Hạ Bằng cũng giật mình, ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên Từ, hắn đã định ra tay ngăn cản rồi, nhưng Hạ Thiên Từ còn nhanh hơn thế nữa.
Mọi người dưới đài cũng thở phào, chỉ sợ Hạ Thiên Từ ăn mộ kiếm này phải bỏ mạng rồi.

"Hả, không trúng sao, sao lại như vậy, không thể." Trợn to mắt, Hạ Liên khó hiểu, với khoảng cách gần như vậy thì chắc chắn là trúng rồi.

"Bốp"
Chưa kịp thu tay lại thì Hạ Liên cảm thấy choáng váng mặt mày, một bên mặt đau rát.

"Hừ, ngươi có biết ngươi đang làm gì không hả, cả huynh đệ một nhà ngươi cũng muốn giết chết sao, đây là tỉ thí." Hạ Bằng tức giận tát Hạ Liên một phát, khuôn mặt tức giận nói.

"Ta, ta, ta không cố ý, ta chỉ đâm chơi thử thôi mà" Hạ Liên bụm mặt, nước mắt chảy xuống ấp úng trả lời.

"Mang xuống phạt theo gia quy, trận chiến này Hạ Thiên Từ chiến thắng." Hạ Bằng ra lệnh, sau đó nhìn Hạ Thiên Từ tuyên bố, trong mắt xuất hiện một tia tán dương.

Hạ Thiên Từ cũng không nói gì, bước về chỗ của mình.

Nhớ lại ánh mắt của Hạ Bằng, trong đầu hắn tự hỏi:" Không biết hắn có phát hiện ra không nhỉ, lần sau phải thật cẩn thận mới được."

Tiếp đó hai trận đấu còn lại cũng diễn ra, bên kia Hạ Độc cũng đã giành chiến thắng, một người còn lại là Hạ Nam, cháu của một trưởng lão trong gia tộc.

"Bây giờ ba người xuất sắc nhất đã có, nhưng ta chỉ đem theo hai người mà thôi, vì vậy sẽ có một là thăm may mắn, nếu rút được nó thì sẽ trực tiếp tiến về gia tộc, hai người còn lại sẽ tỉ thí để chọn người chiến thắng, bây giờ các ngươi lên bốc thăm đi" Hạ Bằng nói một lượt kĩ càng, kêu ba người tiến hành bốc thăm.

" Hừ, Hạ Thiên Từ, cầu nguyện cho mình đi, nếu không gặp ta thì đời ngươi tàn rồi" Bước lên đài, Hạ Độc híp mắt nhìn Hạ Thiệ Từ thầm nhủ.
Hạ Thiên Từ nhìn thấy cũng chỉ nhếch mép lắc đầu rồi lên.

"Ha ha, ta được rồi, ta bốc trúng phiếu may mắn rồi" Cầm trên tay là phiếu vừa có, Hạ Nam cười lớn vui mừng.

Vì hắn chỉ là luyện cốt trung kỳ đỉnh, nên rất ngại phải đối đầu với một trong hai kẻ Hạ Độc cùng Hạ Thiên Từ. Bây giờ vận may ập đến, tâm tình vui sướng không sao tả nổi.

"Ha ha, cuối cùng cũng không thoát khỏi tay ta, để chút nữa ta cho ngươi đẹp mặt, đắc tội với ta sẽ không có kết cục tốt đâu" Trong lòng Hạ Độc cười lạnh.

"Trận chung kết chuẩn bị bắt đầu, mời hai người bước lên sân đấu"

"Bắt đầu"

Sau khi hai người bước lên võ đài, Hạ Bằng lập tức hô bắt đầu trận đấu.

"Ha ha, Hạ Thiên Từ, không nghĩ ngươi lại xui xẻo gặp phải ta, có trách thì cũng trách ngươi dám đánh lén đệ đệ ta, bây giờ cầu xin còn kịp đó em." Hạ Độc khoanh tay, mở miệng cười lớn nói với Hạ Thiên Từ.

" Mở miệng là đòi này đòi nọ, ngon thì nhào vô đây, xem ai cầu ai, đứng đó mà thùng rỗng kêu to, ta sẽ cho ngươi biết bổn phận làm đại ca là như thế nào". Hạ Thiên Từ hừ một tiếng, giơ ngón giữa khiêu khích Hạ Độc.

"Tốt, như ngươi mong muốn, ta sẽ quánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra luôn."

"Chấn phong"

Không nói nhảm nữa, Hạ Độc ra tay trước, một quyền đấm tới.

Hoàng cấp võ kỹ Bạo phong quyền được thi triển ra.

Rất nhanh, trong giây lát liền tới trước mặt Hạ Thiên Từ.

Không cảm thấy hoảng hốt, Hạ Thiên Từ bình tĩnh đấm ra một quyền, nhưng lần này là bốn phần rưỡi lực.

"Bùm"

Hạ Độc bị chấn lui ra sau hai bước, nắm tay cảm thấy tê tê, không tin tưởng vào mắt mình, trong lòng không cam:"Không thể, từ đầu tới giờ không phải là toàn bộ thực lực của hắn, hắn ẩn dấu thực lực, tên khốn."

"Sao vậy, ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao, ta tưởng ngươi phải mạnh như lời nói ấy chứ, làm ta sợ rớt cả tim ra ngoài rồi" Hạ Thiên Từ ánh mắt chế nhạo, lấy tay vỗ ngực nói.

"Ngươi, phế vật như ngươi không có tư cách nói giọng đó với ta, ta mới là thiên tài, đi chết đi"
"Liệt cốt trảo."

Bị một kẻ mà mình cho là phế vật, luôn bị xem thường nói như vậy, Hạ Độc không kiềm chế nổi cơn tức giận, quyền hóa thành trảo điên cuồng mà tới.

Bây giờ hắn chỉ muốn Hạ Thiên Từ bị dẫm nát dưới chân mà thôi, không quan tâm máu mủ ruột rà gì nữa rồi.

Đây là thượng phẩm võ kỹ Liệt cốt trảo, nếu bị đánh trúng thì xương cốt vỡ nát, đau đơn vô cùng.

Là võ kỹ cao cấp nhất mà Hạ gia chi thứ có, nhưng vì chiêu này rất tàn nhẫn mà con cháu bị cấm sử dụng khi tỉ thí trong gia tộc, chỉ dành cho việc đối địch mà thôi.

Không ngờ bây giờ Hạ Độc lại đem ra sử dụng để solo với Hạ Thiên Từ.

Hạ Bằng cũng nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện, nhưng hắn chưa muốn ra tay, hắn muốn thử xem Hạ Thiên Từ bây giờ làm gì tiếp theo.

"Đệch, con hàng này bất chấp huyết thống luôn rồi, làm sao bây giờ, không lẽ phải dùng long quyền sao, không được, như vậy sẽ bị phát hiện, hừ, Bằng đại gia à, phải xin lỗi ngài rồi." Trong đầu thầm tính toán, Hạ Thiên Từ không muốn bộc lộ sức mạnh của mình, lùi một bước mới là đỉnh cao của trí tuệ.

Nghĩ vậy, hắn chờ Hạ Độc gần tới rồi hô:
"A, cứu mạng, cứu với."
Hạ Thiên Từ la lớn rồi xách quần bỏ chạy.

"Á đù, con hàng này vậy mà bỏ chạy, thật quá kinh tởm." Hạ Độc uất ức mắng trong lòng.

"Có ngon ngươi đứng lại đó, chơi tay đôi với ta đây này, đứng lạiii". Hạ Độc vừa đuổi vừa gào.

"...."

Ở dưới mọi người sững sờ trước một màn này, ai nấy đều mắng thầm trong lòng" Con mẹ nó tên này vậy mà lâm trận bỏ nhảy, thật quá bỉ ổi rồi, sao không nhận thua luôn đi.".

Hạ Bằng đứng trên mặt đen như đít trâu, cũng thầm chửi:" Thằng chết bầm này vậy mà bỏ chạy, không có cốt khí của một dân chơi Việt Nam gì cả, hừ."

Hắn phải buộc dừng trận đấu lại, vì Hạ Độc ra tay độc ác, nếu không uy tín sẽ bị ảnh hưởng,.

"Hạ Độc, dừng lại, xì top".

Hạ Độc bản mặt xem như không nghe thấy, căn bản hắn khôn thể dừng lại được, dừng cũng bị phạt không dừng cũng bị, hắn muốn cho Hạ Thiên Từ xuất tí huyết mới hả dạ.

"Hừ, ta bảo ngươi dừng lại không thấy sao"
Dứt lời, Hạ Bằng lướt nhanh chụp tới Hạ Độc.

"A"

Cái cổ Hạ Độc đã bị Hạ Bằng nắm chặt lấy, hắn đau đớn vùng vẫy hét lớn.

"Hạ Bằng đại nhân xin giơ cao đánh khẽ, Hạ Độc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, xin đại nhân để nó chịu phạt là được rồi" Ở dưới, Hạ Chính đứng dậy ôm quyền cầu xin.

Hạ Lưu một bên cũng nắm chặt tay bất lực, hắn cũng biết con hắn làm sai, nên không dám lên tiếng can dự.

"Hừ, còn nhỏ mà đã ra tay độc ác như vậy, nếu lần sau còn như vậy thì sẽ bị đuổi khỏi gia tộc, rõ chưa" Hạ Bằng trầm mặt xuống, gằn giọng nói với Hạ Chính, tay cũng thả xuống Hạ Độc.

"Vâng ạ, sẽ không có lần sau đâu ạ, cảm ơn đại nhân đã nhân từ bỏ qua" Hạ Chính tươi cười rối rít cảm ơn, nhưng trong lòng thì tức giận không nói nên lời.
•~~~•
Hết c27.
Mong mn ủng hộ mình.
Chúc mn đọc truyện vui vẻ.
Cảm ơn mn.