Chương 26: Trận đầu tiên.

Lạc Thần

Chương 26: Trận đầu tiên.

Lúc này, sau khi bốc thăm, Hạ Thiên Từ bước về chỗ cũ, để lại bao ánh bắt khó hiểu đang nhìn hắn.

" Số ba sao, vậy là trận thứ hai, không biết con hàng số sáu, nhầm, xấu số nào may mắn bốc được số bốn nhỉ" Cầm trong tay lá phiếu, Hạ Thiên Từ nhìn quanh đám người Hạ Độc, cảm thương cho kẻ nào đen đủi nếu gặp phải hắn đây.

Bên kia, trong đám người ồn ào bàn luận, một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, chính là Hạ Độc, bàn tay nắm chặt, trong lòng hừ lạnh:" Tu luyện được thì sao, phế vật cũng chỉ là phế vật, ở đây Hạ Độc ta mới là thiên tài, cầu nguyện sao cho đừng gặp phải ta, nếu không đừng trách anh không yêu trẻ thơ"

" Tỉ thí sau đây xin được bắt đầu, trận đầu tiên sẽ là giữa hai người bốc trúng số một và số hai, ai sỡ hữu hai là phiếu này mới bước lên sàn đấu" Hạ Chính đứng dậy hô to.

Dưới sân, một thân ảnh mang bộ đồ xanh từ từ bước ra, không lạ gì cho lắm, hạ Thiên Từ nhận ra chính là Hạ Độc, Hạ Thiên Từ nhìn hắn, hắn cũng nhìn về phía Hạ Thiên Từ, bốn mắt nhìn nhau trào nước mồm.

Sau đó là một thanh niên cũng đi ra, khoác một bộ đồ đen, khuôn mặt hồn nhiên vô tội, trông rất trẻ em.

" Trận đầu là giữa Hạ Độc và Hạ Khang"

" Hạ Khang đệ đệ, nhận thua đi, ngươi chỉ là luyện cốt sơ kỳ, đánh không lại ta đâu, ta đã là luyện cốt đỉnh phong rồi, đừng phí công vô ích nữa," Trên võ đài, Hạ Độc đứng khoanh tay, giọng nói kiêu ngạo khuyên nhủ Hạ Khang nhận thua.

"Cảm ơn huynh nhắc nhở, tuy đệ chỉ là luyện cốt sơ kỳ, dù đệ không đánh lại thì vẫn phải đánh, đệ thà chết chứ không chịu hy sinh đâu, vì vậy mong huynh thứ lỗi" Hạ Khang cứng rắn đáp trả, ánh mắt sáng ngời sẵn sàng chiến một trận.

"Haiz, đúng là không biết điều, nghé con không sợ cọp đây mà, đã vậy, làm sư huynh, ta đành phải giúp ngươi tỉnh ngộ trong cơn mê" Hạ Độc ánh mắt âm trầm, giọng nói nhẹ mà có lực tuôn ra.

" Được rồi, các ngươi mỗi hai bên đứng cách ra, chuẩn bị solo, nhớ trong trận đấu không được ra tay độc ác, không thì sẽ bị phạt theo gia quy, ta sẽ làm trọng tài." Hạ Bằng bước lên sàn đấu, khuôn mặt nghiêm nghị dặn dò.

" Vâng, đệ tử hiểu rõ." Hai người đồng thanh trả lời.

" Được rồi, vậy bây giờ bắt đầu đi, nếu bị rơi khỏi sàn đấu hoặc nhận thua thì sẽ tính thua. Còn lại thì ta sẽ nói cho mà biết, ok, action."
Không giải thích gì thêm, Hạ Bằng ra hiệu bắt đầu trận đấu.

" Sư huynh, đắc tội rồi" Nói xong, Hạ Khang phóng tới, tay biến thành quyền hét lớn.

"Toái thạch"

Một chiêu võ kỹ Hoàng cấp trung phẩm, Phá Thạch quyền được thi triển ra.

" Tới hay lắm, để ta cho ngươi biết rõ chênh lệch thực lực giữa hai chúng ta lớn như thế nào" Quát nhẹ một tiếng, Hạ Độc cũng thi triển ra một quyền.

"Chấn phong"

Cũng là một môn võ kỹ hoàng cấp trung phẩm, Bạo Phong quyền. Nhưng bên Hạ Độc có vẻ thành thạo hơn, có lẽ đã tập luyện rất nhiều lần bộ quyền pháp này rồi.

Một bên cứng rắn một bên xé gió, hai quyền đối đầu.

"Bùm"

"A"

Không ngoài dự đoán, sau pha va chạm, Hạ
Khang liền té ngửa ra sau, kêu đau một tiếng.
Còn Hạ Độc cũng chỉ lui lại nữa bước, quần áo chẳng chút xốc xếch, phải biết quyền này hắn chỉ dùng bảy phần lực mà thôi.

" Ta nói rồi, không chịu nhận thua đi cho khỏe, hơi nào cứ cố chấp làm chi không biết, bây giờ đã tỉnh ngộ ra chưa?" Hạ Độc khoanh tay, ra dáng đàn anh quan tâm đàn em, vẻ kiêu ngạo càng tràn ngập khắp sân đấu.

" Ta không có nhận thua đâu, trừ phi huynh đánh thắng ta, tiếp đệ một quyền nữa.
"Phá Thạch"

Thức cuối cùng của Phá thạch quyền được Hạ Khang thi triển, hắn muốn ăn thua bởi một đấm này rồi.

" Vẫn chưa hiểu ra, nếu vậy thì đừng trách ta, không cho ngươi đau đớn chút là ngươi không chừa mà"

Vận tám thành công lực, Chấn phong tiếp tục được Hạ Độc thi triển ra. Nhưng lần này còn mãnh liệt hơn lúc trước nữa.

"Chấn phong"

Cứng đối cứng, lại một lần nữa, lịch sử được lặp lại.
"A đau"

Hét thảm một tiếng, Hạ Khang đau đớn nằm dưới đất, tay trái ôm chặt cánh tay phải, dấu hiệu có lẽ đã trật khớp mất rồi.

" Được rồi, Hạ Khang đã không còn sức chiến đấu, trận chiến này tuyển thủ Hạ Độc đã thắng một cách ngoạn mục, mời cả hai về chỗ của mình nghỉ ngơi." Hạ Bằng tuyên bố kêys quả trận đấu rồi kêu cả hai về chỗ ngồi.

Đi xuống đài, Hạ Độc liếc nhìn Hạ Thiên Từ với ánh mắt ngập tràn khiêu khích. Khóe miệng vểnh lên châm chọc, trong bụng thầm nói:" Mong sao đừng nhận thua sớm, đến khi gặp ta thì sẽ biết cảm giác bị dẫm nát dưới chân có mùi vị như thế nào."

Cũng nhìn thấy toàn bộ cử chỉ của hắn, Hạ Thiên Từ cũng thở dài, thầm hô tội nghiệp:" Con hàng này vẫn trẻ trâu như ngày nào, thế hệ sửu nhi Việt Nam đã lan tràn qua tận đây cơ đấy. Thôi thì để cho hắn ảo tưởng thêm ít thời gian nữa vậy, haiz".

" Tiếp theo, trận đấu thứ hai, mời hai người cầm số ba cùng số bốn lên đài"

Nghe tiếng gọi, Hạ Thiên Từ khoan thai bước ra, bao ánh nhìn đổ về phía hắn làm hắn cảm thấy có chút không tự nhiên lắm.

Cùng lúc đó, bên trong đám người, cũng không xa lạ gì, mặc một bộ đồ lam, Hạ Dược bước ra đầy hùng dũng.

Trên sàn đấu, Hạ Dược âm trầm quan sát nhìn Hạ Thiên Từ, không chịu được im lặng, hắn liền mở miệng:" Hạ Thiên Từ, ngươi mới tu luyện được bao lâu, biết điều thì nhận thua đi, nếu không lại bảo ta Dược ca lại ỷ lớn hiếp nhỏ".

"Ồ, ngươi trở nên tốt bụng từ lúc nào thế, hèn gì hôm nay miền trung ngập lụt, nếu ta nhớ không lầm thì ngươi phải động viên ta cùng đánh với ngươi chứ nhỉ?" Hạ Thiên Từ ồ một tiếng ngạc nhiên, cười cười hỏi.

"Á đù, cái mồm nay cũng biết cãi lại rồi đấy, để tí nữa ta dạy cho ngươi biết thế nào là lễ phép với huynh trưởng." Hạ Dược lớn tiếng, ánh mắt xuất hiện một tia ác độc.

" Vậy sao, mong là như lời ngươi nói, ta đang mỏi đít mong chờ đây này, ha ha." Hạ Thiên Từ bụm miệng cười, chọc tức Hạ Dược cho có phần sôi động.

"Được rồi, hai bên chuẩn bị, ta ra hiệu thì bắt đầu"

"1 2 3 ok nhào vô hốt nhau đi" Hạ Bằng ra hiệu bắt đầu trận đấu.

"Hừ, để ta cho ngươi thấy thực lực của ta mạnh mẽ cỡ nào, chịu thua đi."

"Chấn phong"

Cùng thi triển một môn võ kỹ giống Hạ Độc, Bạo phong quyền được tung ra.

"Con hàng này thật tội nghiệp, bất quá không thể để mọi người biết tu vi thật cùng võ kỹ của mình được, không thì toi đời trai trẻ, đành phải diễn với tên này một lát mới được" Trầm ngâm suy nghĩ giây lát, Hạ Thiên Từ khồn muốn chiến thắng quá nhanh, phải giả vờ chật vật mà thắng thì mới thành công.

Chấm dứt suy nghĩ, Hạ Thiên Từ cũng đi tới đấm ra một quyền bậy bạ.

"Loạn xạ quyền"

Hét lớn, Hạ Thiên Từ lao tới Hạ Dược, dùng bốn phần lực, muốn dùng cứng đối cứng.

"Bùm chíu"

Sau pha va chạm dữ dội, trời đất rung chuyển, phong vân đổi sắc, Hạ Thiên Từ làm bộ thua cuộc, lui lại năm bước, tay nắm chặt tay.

Bên kia Hạ Dược cũng là lui lại hai bước, trong bụng rên lạnh:" Bỏ mịa rồi, thằng này tu luyện nhanh vãi chưởng, mới hai tháng mà đã bức lui mình hai bước, may mà võ công mình thâm hậu không thì phải chịu thiệt trước pha này rồi, phải cho hắn thua cuộc, một khi ta về chủ họ thì cách biệt sẽ ngày một càng xa, lúc đoa mới yên tâm."

Trong lòng cũng thầm âm mưu kế hoạch.
Hai anh em nhà này nhan sắc có hạn mà thủ đoạn vô biên, không hổ danh cái tên mà ta đã đặt.(ae cho tự kỷ chút kkk)

" Ngươi khá lắm, không ngờ ẩn dấu sâu như vậy, nhưng rồi thì thế nào, thực lực ta vẫn mạnh hơn ngươi, cho nên chịu thua đi"

"Bạo phong"

Thi triển thức cuối Bạo phong quyền, Hạ Dược nhắm thẳng ngực Hạ Thiên Từ mà tới.

"Hừ, đừng vui mừng sớm, còn chưa biết ai thua đâu" Hừ một tiếng, Hạ Thiên Từ bộ dáng kiên cường, ý chí sắt đá quyết chiến.
"Lung tung quyền"
Muốn che mắt mọi người, hắn dùng Kháng long hữu hối, Hạ Thiên Từ biến ảo thành đơn giản, bình thường khó phát hiện được, la hét dữ dội đánh tới.

"Bùm"

Sau một quyền, giả vờ lui hai bước, nhân cơ hội liền dùng quyền tiếp theo bay tới.

"Hự"

Một đấm ngay bụng, trúng ngay chỗ yếu, Hạ Dược ôm bụng nằm xuống đất quằn quại.

"Hô hô"

Hít từng khúc khó khăn, Hạ Dược miễn cưỡng ổn định hô hấp căm tức nhìn Hạ Thiên Từ.

"Trận đấu kết thúc, kết quả, Hạ Thiên Từ chiến thắng". Hạ Bằng tuyên bố kết quả cho mọi người.

" Ta không chịu, là hắn đánh lén ta, ta muốn tiếp tục" Hạ Dược gào khóc, ý kiến.

Ở dưới Hạ Lưu nắm chặt tay, nhìn về phía Hạ Chính.

Nhưng mà Hạ Chính cũng chỉ lắc đầu thở dài, có Hạ Bằng ở đây, hắn không cách nào can thiệp vào được.

"Có ta làm chứng ở đây, ngươi còn la hét gì nữa, có phải thực lực không bằng người liền giở trò không hả, còn nhỏ mà tâm tính nham hiểm như vậy, đem xuống dưới, cắt quyền tỉ thí" Hạ Bằng một bụng tức giận quát lớn, sau đó nhìn sang Hạ Thiên Từ nói tiếp:" Ngươi về chỗ đi, nghỉ ngơi chờ trận tiếp theo".

"Vâng ạ, cảm ơn Hạ Bằng đại nhân"

"Đây là việc ta phải làm, không cần cảm ơn"

Hạ Thiên Từ không nói nhiều, thầm ghi trong lòng, đưa ra một ánh mắt cảm kích rồi đi xuống.

Trên khán đài, Hạ Bằng híp mắt thâm thúy nhìn Hạ Thiên Từ, là một người trải qua chiến đấu lớn lên, Hạ Thiên Từ làm sao giấu khỏi mắt hắn, chỉ là hắn im lặng không nói mà thôi, hắn biết một kẻ từ phế vật trong hai tháng dễ dàng đè bẹp luyện cốt kỳ chắc chắn có bí mật.

Nhưng con người ai cũng có bí mật, hắn không hỏi nhiều, chỉ thêu hoa trên gấm, giúp đỡ một chút mà thôi.

Bên dưới, mọi người nhận định chỉ là may mắn
thôi, đánh bậy bạ rồi may mắn thắng được Hạ Dược mà thôi.

"Đại ca, huynh hãy trả thù cho đệ, vì hắn mà đệ đã bị cấm thi đấu rồi, vì đệ sơ suất nên mới bị hắn đánh lén, chỉ có huynh mới giúp đệ hả được cơn giận này." Trong đám người, Hạ Dược nghiến răng nghiến lợi nói với Hạ Độc.

"Ngươi yên tâm đi, ta chắc chắn không để hắn yên lành được đâu, ta sẽ cho hắn biết đắc tội với chúng ta sẽ có hậu quả như thế nào" Trong mắt lóe lên một tia ác độc, Hạ Độc nghiến răng nhìn sang Hạ Thiên Từ.

Bên này Hạ Thiên Từ cũng nhận ra, cười thầm, trong đầu nghĩ thầm:" Hừ, nếu ngươi còn biết huynh đệ thì ta chỉ cho thua một cách nhẹ nhàng tình cảm, bằng không thì đừng trách huynh đệ tương tàn, phế ngươi, chỉ một nốt nhạc."

•~~~~•
Hết c26.
Mn ủng hộ = vote10* & thank cuối chương nhé.
Ai có lòng thì like fb cùng để lại cmt là đc.
Chúc mn đọc truyện vui vẻ.