Chương 23: Phương Thanh Nhã

Lạc Thần

Chương 23: Phương Thanh Nhã

Rời khỏi Tham Yêu phường, Hạ Thiên Từ nhanh chóng đi tìm hàng trang sức.

Khoảng mười phút sau, Hạ Thiên Từ đã đứng trước một quầy hàng khá lớn.

"Công tử, mời vào mời vào, muốn mua trang sức thì vào đây, dùng tặng mẹ tặng người yêu đều có, bảo đảm làm công tử vừa lòng nha" Bên trong một giọng nói có phần ỏng ẻo của phụ nữ, một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, mặt đã nếp nhăn bước ra.

"Chào bà chủ, Ta muốn mua đồ tặng mẹ, ở đây món đẹp nhất mà tốt nhất khoảng bao nhiêu tiền?" Hạ Thiên Từ hỏi.

"Tặng mẹ sao, vậy thì tốt, ở đây đều có, món đắt nhất khoảng năm nghìn kim tệ, rẻ nhất cũng phải hai nhìn kim tệ. Công tử muốn loại nào?"

"Vậy bà chủ lấy hết những món từ bốn nghìn tới năm nghìn kim tệ xem sao, ta muốn tự mình chọn". Hạ Thiên Từ nhẹ nhàng nói.

"À, vậy cũng được, đây, tất cả ở đây, mời công tử xem". Đem một đống khoảng hai mươi món trâm cài đầu, ngọc bội, vòng tay, đủ loại để trước mặt Hạ Thiên Từ.

Nhìn đống trang sức lấp lánh trước mặt, Hạ Thiên Từ thấy một cái vòng tay lục bích cùng một cái ngọc bội hình phật rất vừa ý.

Hai thứ này giống như không phải làm từ ngọc bình thường, hắn cảm giác như vậy đấy.

" Cái vòng tay cùng viên ngọc bội này bán như thế nào bà chủ?" Cầm trên tay hai món đồ, Hạ Thiên Từ hỏi.

" Công tử cũng thật khéo chọn nha, đây là hai món đồ tốt nhất của cửa hàng này đó. Cái vòng tay được làm từ Bích Ba ngọc, mang trên người có thể làm tinh thần thoải mái, không lo bệnh tật, giá cái vòng này là bốn nghìn kim tệ."

Nhìn Hạ Thiên Từ với ánh mắt kì lạ, bà chủ cười nói, ngưng một chút, sau đó chỉ vào chiếc ngọc bội hình phật nói.

" Còn đây là ngọc phật quan âm, được làm bằng Linh La ngọc, mang vào người thì tránh được âm khí, xua đuổi điều không may, là món đắt nhất cửa hàng này đó, công tử chọn món nào".
Trầm ngâm chốc lát, Hạ Thiên Từ quyết định hốt luôn hai em, nghĩ lần trước cướp của bọn Hắc phượng bang cũng được tầm bốn nghìn kim tệ, vừa đủ luôn.

Nghĩ rồi liền nói:" Ta muốn cả hai, làm phiền bà chủ gói lại hộ ta".

Đem kim tệ lấy ra, Hạ Thiên Từ định giao tiền rồi đi thì bên cạnh vang lên tiếng nói.

" Tiểu tử, hai món này ta muốn rồi, ta đưa mười nghìn kim tệ, để lại cho ta".

Nhìn bên phải đi tới bốn người, hai thằng đi hai bên một cô gái, một người hầu theo sau, ba người đều trạc trạc tuổi hắn khôn khác lắm, hai thằng này thì Hạ Thiên Từ không quen, còn cô gái thì hắn nhận ra, hắn nhận ra hắn cũng chẳng quen biết gì luôn.

Nhưng quan sát cô gái, Hạ Thiên Từ có chút thất thần, tuy tầm tuổi hắn nhưng dáng người đã có lồi có lõm,khuôn mặt trắng hình trái xoan, đôi mắt đen lung linh, bờ môi hồng nhỏ nhắn xinh xắn, khi cười còn hé ra hàm răng khểnh, thêm một cái khí chất cao quý có chút băng giá sẵn có, nên là quả thực rất xinh đẹp.

" Âu trời ơi, gái, gái đẹp nghiêng nước đổ thùng chim sa cá chìm mà, sao lại có gái đẹp như thế, quả nhiên không sai lắm, tới thế giới này đúng là việc làm đúng đắn". Dẹp qua suy nghĩ một bên, quệt nước miếng nước mồm, Hạ Thiên Từ tỉnh táo lấy lại hình tượng của mình.

Phải biết kiếp trước có biết gái gú gì đâu, chỉ thấy mỗi bạn gái Như Yên là đẹp nhất rồi.
Bây giờ nhìn thấy cô gái này hắn liền không ngăn nổi ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới.
Căn bản so sánh Như Yên với cô gái này như là đom đóm so với ánh trăng nha.

" Tiểu tử, khôn hồn thì lấy tiền rồi phắn cho lẹ đi, hai món này Lý Hạo ta muốn rồi, đừng để ta nói nhiều nữa." Tên đứng bên trái cô gái hất hàm quát to nói với Hạ Thiên Từ.

Nhìn thằng này cao khoảng mét sáu, mặt thì tàn nhang xum xuê, ánh mắt có vẻ xem thường mình. Bên cạnh là gái đẹp.

Hắn đoán ra hai thằng này muốn lấy đồ của mình để tặng cho cô gái này rồi.

Cô gái xinh đẹp cũng đứng một bên hứng thú nhìn Hạ Thiên Từ, không biết hắn sẽ phản ứng ra sao đây.

" Vị quynh đài đài này, hai món đồ này là ta mua trước, đã trả tiền rồi, nếu huynh muốn thì có thể chọn những món đồ khác mà." Một trận chiến hắn cũng khôbg ngại bẩn, nhưng hắn muốn dùng khuôn mặt đẹp trai cùng lời nói của mình để cảm hóa đối phương quay về chính đạo xem sao đã. Ra vẻ nhượng bộ, Hạ Thiên Từ ôm quyền nói.

" Đệch, ta đã bảo là muốn hai thứ đó rồi, ngươi không nghe thấy à," Lý Hạo một mặt nóng giận, nghĩ một con hàng nơi hẻo lánh cũng dám nhây với mình. Quả thật là muốn ăn đòn đây mà.

" Này huynh đài à, thật, thật là ta cần hai món đồ này nha, không, không thể buông được, huynh người lớn cũng phải biết trước biết sau chớ, huynh làm như vậy người ta gọi là thằng mất dạy đó huynh, lẽ nào cha mẹ ông bà họ hàng nhà huynh không dạy dỗ huynh sao." Hạ Thiên Từ làm bộ sợ sệt, khuôn mặt nhăn nhó ngập ngừng nói ra. Một tràng đá đểu tuôn ra.

" Phì"

Bên cạnh cô gái cũng phì cười, lộ ra hàm răng
khểnh trắng tinh, trên người một bộ áo tím tung bay, ánh mắt dê cụ của Hạ Thiên Từ lại hoạt động hết công suất.

Trước ánh mắt muốn xuyên thấu cơ thể của Hạ Thiên Từ, cô gái cũng không thấy khó chịu, vì bị nhìn nhiều quá nên quen rồi, thầm thấy kẻ đứng trước mặt rất thú vị.

Tuy từ nhỏ đã là cục cưng trong nhà, nhưng không thích núp mãi trong gia tộc, muốn ra ngoài tinh nghịch vui chơi hơn.

Muốn hành một chút Hạ Thiên Từ xem còn mạnh mồm không, Phương Thanh Nhã nở một nụ cười giảo hoạt nói với Lý Hạo.

" Hạo ca, cái vòng tay kia thật đẹp, ta rất thích nha, ngươi cầm về cho ta đi"

Nghe người đẹp nói xong, Lý Hạo trong lòng nở hoa.

Tên còn lại cũng phụ họa theo:" Đúng vậy Hạo ca, ta cũng thấy rất hợp với Nhã muội."

Nói xong quay qua cười lấy lòng Phương Thanh Nhã:" Nhã muội yên tâm, chỉ cần muội thích thì Hạo ca sẽ đem về cho muội".

"Ừm, Hạo ca, có đúng như vậy không nè?"
Long lanh ánh mắt nhìn về Lý Hạo, nũng nịu hỏi.

Lý Hạo nghe vậy đầu óc liền tê tê như đang phê, thầm nghĩ bây giờ bố con thằng nào ra anh đều chấp hết, gật đầu thật mạnh:" Nhã muội yên tâm, chỉ là một cái vòng tay mà thôi, Hạo ca xử lý được."

Nói xong quay qua nhìn Hạ Thiên Từ:" Tiểu tử, thức thời liền để đồ lại rồi té nhanh, đừng có chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy dzú xệ chưa kinh hồn".

" Mịa, chỉ là hai tên dại gái, đúng là chết vì gái là một cái chết thúi dzái." Trong bụng chửi thầm hai tên trước mặt.

"Tại sao ta phải nghe lời ngươi, mình là gì của nhau? Ta cứ đem đi đấy, làm gì tôi?" Hạ Thiên Từ thản nhiên trả lời, trong giọng có ý giễu cợt.

" Được, ngươi đã muốn chết thì ta chiều, đừng trách ta độc ác" Dứt lời liền vung tay chộp tới Hạ Thiên Từ.

"Hạo ca, đừng có làm quá, chúng ta không phải tới đây gây chuyện đâu" Bên cạnh Phương Thanh Nhã nhắc nhở.

Bình tĩnh đứng đó, ánh mắt trầm ổn quan sát Lý Hạo.

Lúc bàn tay gần chạm vào người, Hạ Thiên Từ bộ dáng thản nhiên, vẻ sợ sệt mất đi, dễ dàng giơ tay tóm chặt cánh tay của Lý Hạo.
Sau đó dùng lực bóp một phát.

"A"
"Luyện, luyện tạng đỉnh phong".
"Đau, đau, thả ta ra, thả ta ra".
Lý Hạo vừa ôm cánh tay vừa khóc la, trong gia tộc, đi ngang Hỏa Vân thành, chưa bao giờ phải chịu đau đớn như thế này bao giờ.

Thầm nghĩ một nơi như Thủy ngưu trấn làm sao xuất hiện tên trẻ tuổi luyện tạng đỉnh phong, cùng lắm chỉ là luyện cốt đỉnh phong mà thôi.

Trong lòng thầm hối hận, trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Nhìn trước mặt một màn như vậy, Phương Thanh Nhã cùng tên kia đều ngoác mồm.

Gì đây, hiện tượng gì đây, Lý Hạo tuy tư chất tầm thường nhưng dù gì cũng là luyện tạng trung kỳ hàng thật giá thật.

Nhưng đối với Hạ Thiên Từ thì không chút phản kháng. Cái này là thực lực gì nha, thảo nào mà Hạ Thiên Từ mạnh miệng như vậy, thong dong chửi đểu Lý Hạo.

Trong lòng Thanh Nhã vô số tư vị xuất hiện, thầm mắng tên này ẩn giấu thật sâu mà.

Cô cũng là thiên kim tiểu thư của Phương gia, thiên phú cũng rất tốt, tuy hơi ham chơi nhưng cũng là luyện tạng trung kỳ đỉnh rồi, cũng không xem người trẻ tuổi ở đây vào mắt.

"Hạo ca, thả Hạo ca ra, ngươi có biết chúng ta là ai không, chúng ta là Lý gia một trong bốn gia tộc lớn ở Hỏa Vân thành, không muốn chết thì thả Hạo ca ra". Tên còn lại, cũng không dám làm trẻ trâu manh động, hắn cũng chỉ là luyện tạng sơ kỳ mà thôi, lao lên nạp mạng à, đành dùng gia tộc uy hiếp.

" Ta cóc cần biết Lý gia, Lý chó nào hết, muốn làm cướp cũng phải coi kẻ trước mặt mình là ai, sai lầm là ngươi dám cướp đồ của Từ gia ta, Từ gia đẹp trai thông thái, sức mạnh vô biên cũng dám cướp, ngươi là người thứ ba rồi đó, từ lúc qua đây toàn ta cướp người thôi, chưa có ngược lại đâu." người chứ chưa ai cướp ta cả. Ngươi là người thứ ba rồi đó". Ảo tưởng trỗi dậy, hắn liền tự mãn nói vài câu buồn ỉa.

"Bốp"

Một hình bàn tay in trên mặt Lý Hạo.

Nghe tên Lý gia gì đó ở Hỏa Vân thành, hắn cũng không muốn làm gì nặng nề, chỉ là hai tên dại gái mà thôi, nhưng Hạ Thiên Từ đâu phải kẻ chịu thiệt được, bản tính đạo tặc bộc lộ muốn ẻm ít kim tệ.

"Hừ, muốn cướp thì phải sẵn sàng bị cướp lại, bây giờ ói tí máu đi, nhả ra mười nghìn kim tệ đi, không thì đừng trách anh mạnh tay."

"Ngươi, ngươi thật to gan, người của Lý gia mà ngươi cũng dám cướp" Lý Hạo ôm mặt tức giận nói.

" Vậy ý ngươi là không đưa? Vậy được thôi, vậy thì no đòn rồi đưa cũng được" Gằn từng chữ nói ra, Hạ Thiên Từ ánh mắt âm trầm tiến tới.

" Này, ta có thể đưa cho ngươi, ngươi đừng làm khó dễ bọn họ". Bên cạnh Thanh Nhã đột nhiên mở miệng.

"Ồ, vậy à, nhưng bây giờ ta đổi ý, hết muốn tiền rồi, muốn một thứ trên người ngươi cơ, ngươi lấy ra đi, không anh nện, nhầm, đánh bỏ mịa giờ." Hạ Thiên Từ hứng thú nhìn chằm chằm Thanh Nhã, cười mỉm nói ra.
Cũng vì cô em lém lỉnh này mà mình mới gặp rắc rối, bây giờ phải trả chút lễ mới thoải mái tâm can.

Thấy ánh mắt lưu manh của hắn dán chặt vào người, tâm tư thiếu nữ có chút bối rối.

Khuôn mặt đỏ ửng, tay bấu vào vạt áo, chần chừ một lát rồi lấy ra một cái túi thơm màu tím.

" Ta không có gì khác ngoài cái này cả, ngươi trông có lấy được không" Cắn răng nói nhỏ, Thanh Nhã cúi đầu che đi sự thẹn thùng.

Vì đây là túi thơm mà mẹ cô đã làm tặng lúc sinh nhật tám tuổi, nó đã theo bên người năm năm rồi, luôn đặt trong người người. Nên bây giờ đưa ra cũng có chút không nỡ.

Cầm lấy túi thơm trên tay, một mùi thơm đặc trưng của con gái phát ra, làm nhịp tim của hắn tăng nhanh như gió.

" Được, thứ này để ta giữ dùm luôn cho, đổi lại tha cho các ngươi lần này đó, hừ, lần sau chừa tật ăn hiếp người đi". Dứt lời đem túi thơm cất vào người, quay lưng chạy mất.

" Hứ, tên khốn nạn, lần sau gặp lại Thanh Nhã ta đánh bầm mặt ngươi" Tại chỗ Thanh Nhã dậm chân, chu cái miệng nhỏ nhắn ra mắng.

Hạ Thiên Từ đâu biết bất chợt hắn đã mang đi trái tim thiếu nữ bé bỏng của Phương Thanh Nhã.

Chỉ còn lại hai tên Lý Hạo tức giận, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Thanh Nhã mà ghi hận trong lòng, chúng quyết tâm sẽ trả bằng được mối thù này.

•~~~~~•
Hết c23.
Ủng hộ ta = vote 10* & thank cuối chương là đc.
Chúc mn đọc truyện vui vẻ.
Cảm ơn mn.