Chương 24: Về nhà.

Lạc Thần

Chương 24: Về nhà.

Lúc này, sau khi rời khỏi phường trang sức, Hạ Thiên Từ cấp tốc chạy về gia tộc.

Chỉ mười phút đã tới nơi, lúc này hắn đang đứng trước cửa Hạ gia rồi.

"Haiz, hai tháng gian khổ cũng kết thúc, cha, mẹ, Từ nhi quay về rồi đây." Nhìn tấm bảng Hạ gia, Hạ Thiên Từ nhớ lại ngày tháng trải qua ở Đại Hồ sâm lâm, nóng lòng muốn gặp mặt cha mẹ lắm luôn đây.

" Ta là tam công tử, từ Thanh Lan trấn làm ăn trở về, làm phiền các ngươi thông báo với gia tộc." Đi vào cửa, Hạ Thiên Từ nói với hai tên gác cửa.

" Đã biết"

Một tên uể oải trả lời, giọng nói thập phần khinh miệt, bởi vì trong suy nghĩ của hắn, vị tam thiếu gia này chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện mà thôi.

Biết bọn nô tài này vẫn xem mình là loại phế vật không thể tu luyện, Hạ Thiên Từ cũng không chấp nhặt làm gì, không có thực lực thì chắc chắn phải bị giẫm đạp mà thôi.

Mỉm cười nụ cười khó hiểu, Hạ Thiên Từ nói tiếng cảm ơn rồi bước đi vào.

"Hừ, chỉ là một tên phế vật ăn bám gia tộc mà thôi, cái gì mà tam thiếu tam đủ ở đây, năm ngày nữa là tỉ thí gia tộc rồi, đến lúc đó Đại công tử và nhị công tử chắc chắn sẽ được về dòng chính Hạ gia tu luyện, vị trí gia chủ cũng thuộc về Hạ Lưu đại nhân, xem tên này còn cười được nữa không."Sau khi Hạ Thiên Từ đi không lâu, tên gác cửa còn lại hừ lạnh, nói mấy câu xem thường.

Phía bắc Hạ gia, trong biệt viện của Hạ Phong cùng Ngô Bích Hoa, Hạ Thiên Từ vừa đến liền chạy đi vào.

Tới gần cửa thì nghe thấy tiếng nói nhỏ của cha mẹ, tò mò, Hạ Thiên Từ im lặng ghé tai vào cửa sổ nghe thử.

"Bà nó à, năm ngày nữa là tỉ thí gia tộc. Chắc Từ nhi cũng sắp về đến nhà rồi nhỉ?" Hạ Phong ôn tồn hỏi Ngô Bích Hoa, trong giọng nói mang vẻ chờ mong.

"Ừm, cũng gần hai tháng rồi, chắc giờ này Từ nhi cũng sắp về, thiếp thấy nhớ con nó quá" Ngô Bích Hoa buồn bã trả lời, lo lắng không biết hai tháng này Hạ Thiên Từ sống ra sao.

"Haiz, cũng là cha mẹ thương yêu mình nhất, phải chi kiếp trước ta được như vậy thì tốt biết bao, bây giờ ước mong cũng thành thật, cuộc đời này ta sống không uổng rồi." Thở dài một hơi, Hạ Thiên Từ khóe mắt rưng rưng nhớ lại, trong bụng thầm hô kiếp này sống sao cho vang dội, không phụ tấm lòng này của cha mẹ.

Nghĩ xong liền im lặng vểnh tai nghe ngóng tiếp.

" Ta đã tính toán rồi, sau đợt tỉ thí này, Đại ca chắc sẽ làm khó dễ chúng ta, ta cũng đã mua một quán rượu nhỏ ở đầu Thanh Lan trấn rồi, ta cùng mẹ nó sẽ tới đó làm ăn, bảo Từ nhi lấy vợ rồi cả nhà mình trải qua ở đó, mẹ nó thấy được không" Hạ Phong mang theo vài phần rầu rĩ, nhìn về phía Ngô Bích Hoa.

"Ừm, thiếp biết rồi, thiếp sẽ nói Từ nhi, miễn sao Từ nhi sống an bình vời mình là thiếp vui rồi," Mắt đã ngấn lệ, Ngô Bích Hoa gật đầu trả lời.

Bên ngoài Hạ Thiên Từ cơ hồ đã rơi nước mắt, dùng tay lau đi khóe mắt, hắn liền mở cửa bước vào.

"Cha mẹ, Từ nhi của các ngươi đã trở về" Trong phòng, Hạ Thiên Từ quỳ xuống nói ra.

" Ngươi, làm gì đó, thằng nhỏ này, ta và mẹ ngươi còn sống nhăn răng đây này." Hạ Phong bất ngờ, hơi sững sờ khi thấy Hạ Thiên Từ bước vào, nhưng cũng nhanh chóng tiến tới đỡ hắn dậy, và không quên chửi một câu.

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi, để mẹ xem con mẹ chút nào"

"Mới có hai tháng mà trông khác hẳn, càng lúc càng giống thằng cha nó, mau mau cởi quần ta xem nó lớn chưa này" Một bên Ngô Bích Hoa vui vẻ cười đùa, quan sát từ trên xuống dưới Hạ Thiên Từ một vòng rồi nói.

"Mẹ, con người đã lớn rồi nha, người còn đùa Từ nhi nữa" Hạ Thiên Từ cũng thấy thẹn thùng, khuôn mặt hơi đỏ trước câu hỏi của mẹ mình.
Thầm nghĩ mẹ mình cũng bựa vứt cả nồi.

"Cha mẹ, ta về sớm là có lý do, có tin vui cho hai người đây" Ngồi trên ghế, Hạ Thiên Từ thần bí nói ra.

"Còn tin vui nữa, nói ra mẹ nghe xem nào, ngươi sống khỏe đã là tin vui đối với ta và cha ngươi rồi" Ngô Bích Hoa nắm tay hắn mắng yêu.

" À không, chỉ là ta đã có thể tu luyện được rồi, không biết đây có phải tin vui không hả mẹ" Hạ Thiên Từ kiêu ngạo bộ dạng, ngẩng mặt lên cao, thầm hỏi trời cao, vì sao anh bá.(câu này ta chém đó kk).

"Ngươi tu luyện được là tốt, mà khoan, ngươi nói lại cái coi, con mẹ nó ngươi kêu ngươi đã tu luyện được?" Hạ Phong vừa nghe Hạ Thiên Từ nói xong liền muốn ngã ngữa, trong lòng kích động nữa tin nữa ngờ hỏi lại.

" Cha, ta nói thật mà, ta đã có thể tu luyện được rồi. Nếu cha không tin thì nhìn đây là biết". Dứt lời, Hạ Thiên Từ vận sức dậm một phát xuống nền nhà.

"Rầm"

Dưới sàn nhà, chỗ bị hắn dẫm đã nứt toác, lộ ra hình bàn chân lún xuống rõ ràng.

" Ngươi, thật, thật là tu luyện được rồi, ông trời đúng là không phụ lòng người mà, cuối cùng con ta cũng có thể tu luyện, con ta không còn là phế vật, ha ha". Nắm chặt hai vai của Hạ Thiên Từ, bao cảm xúc đan xen bộc phát, Hạ Phong cười to nhưng hai hàng nước mắt đã rơi.

Ngô Bích Hoa đứng một bên cũng đứng hình, cũng không biết nói gì, hai hàng nước mắt cũng rơi xuống.

Hai hàng nước mắt chất chứa bao tư vị cảm xúc không thể diễn tả.

"Cha mẹ, không dấu gì hai người, chuyến này ta đi ra ngoài, tình cờ được một vị lão cao nhân không biết tên thu làm đồ đệ, sau đó chữa khỏi bệnh của ta rồi dạy cho ta võ kỹ nữa" Vì không muốn cha mẹ nghi ngờ, Hạ Thiên Từ vừa cười vừa giải thích, ngưng lại một hồi.

Hắn lấy bình ngọc chứa Cố linh hoàn trong túi trữ vật ra.

" Quên chưa nói, cha à, sư phụ con biết bệnh của cha nên đã chuẩn bị một viẻn Cố linh hoàn, bảo con đem về cho cha dùng để chữa trị."

Cầm trên tay bình ngọc, Hạ Phong run run, không tin vào mắt mình, giọng nói ngập ngừng phát ra:" Cố..cố linh hoàn? Cái này là cố linh hoàn? Từ nhi, đây tất cả là ngươi nói thật sao. Mau kể rõ ràng ra cho ta nghe, không được nói dối.

"Sư phụ của ta rất thần bí, chửa khỏi bệnh của ta rồi dạy cho ta võ kỹ, đưa viên thuốc này rồi bảo có việc muốn làm rồi bay đi luôn. Tên ta cũng không biết đây này, quá thần bí nuôn" Hạ Thiên Từ nhanh chóng bịa ra một câu chuyện cổ tích chỉ có trong phim, chậm rãi kể cho cha mẹ.

" Bay? Đây là phá không cảnh trở lên tầng thứ mới có thể, thảo nào mà bệnh của ngươi được chữa khỏi, có người sư phụ như vậy chính là phúc khí của ngươi. Đừng cô phụ lòng mong chờ của sư phụ ngươi." Nghe tới bay, Hạ Phong hoảng hồn, đây cường giả có thể đi ngang đại lục đó, hạ xuống sợ hãi, tâm tình trở thành vui mừng dặn dò Hạ Thiên Từ một thoáng.

" Vậy bây giờ tu vi của ngươi đã tới đâu rồi, đã luyện bì kỳ chưa?" Hạ Phong nhìn chằm hắn tò mò hỏi.

" Cũng đúng như vậy rồi đó cha, lúc tỉ thí thì cha sẽ biết ngay thôi mà, hì hì". Hạ Thiên Từ mập mờ trả lời, hắn chưa muốn cho cha mẹ biết, sợ hai người khó tiếp nhận chuyện này, bởi vì hai tháng từ không tu luyện được trở thành luyện huyết kỳ, cái tin này còn chấn động hơn cả Lệ Rơi tái xuất giang hồ mà.

" Ừ, như vậy thì tốt rồi, thời gian còn dài, ngươi đừng nôn nóng, ảnh hưởng tới việc tu luyện dau này" Nghe vậy, Hạ Phong cũng không cưỡng ép Hạ Thiên Từ, trong lòng thầm nghĩ nếu đã tu luyện được thì cảnh giới gì cũng không quan trọng, bởi vì mới có hai tháng mà thôi.

" Vâng, ta biết, viên thuốc này tối này cha hãy sử dụng đi, quất ngay khi còn nóng đi cha, chúc cho cha sớm khỏi bệnh, còn bảo vệ ta và mẹ nữa đây." Nói đến hắn liền dặn cha mình nhanh chóng dùng Cố linh hoàn. Hắn muốn mau chóng nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ vui vẻ, không buồn phiền nữa, điều này cũng làm hắn an tâm mà tu luyện.

" Cha mẹ, việc ta khỏi bệnh mong hai người đừng nói ra, con sợ mọi người biết sẽ có chuyện không hay xảy ra." Hạ Thiên Từ ánh mắt thâm thúy, nhỏ giọng nói với cha mẹ.

" Ừ, cái này ngươi an tâm, ta và mẹ ngươi đẻ ra ngươi đó, trứng mà đòi khôn hơn vịt, cút về phòng nghĩ ngơi đi, trên đường về chắc mệt lắm rồi" Hạ Phong hắng giọng, vừa cười vừa mắng.

" Ha ha, vậy ta đi đây, cha mẹ cũng nghĩ ngơi đi, ngày mai ta mong thấy tin tốt từ cha đó nha" Cười ha ha, nói vài câu với cha mẹ rồi xin phép đi về phòng.

Trong phòng, Hạ Phong cùng Ngô Bích Hoa nhìn nhau. Trong lòng còn chưa lặng sóng, cứ ngỡ là một giấc mơ.

" Mẹ nó thấy không, dường như nó rất khác với lúc trước, tính cách có vẻ trầm ổn, tâm tính cũng già đời hơn nhiều, không biết người sư phụ kia đã dạy cho nó những gì." Hạ Phong một mặt nghi vấn, nhớ lại những gì Hạ Thiên Từ thể hiện lúc nãy.

" Hứ, ông cứ nghi ngờ con nó, người lớn thì tốt chứ sao, không lẽ phải ngu ngu ông mới chịu? Con nó như vậy còn không mừng cho nó còn nói cái gì nữa, Ngo Bích Hoa gắt giọng, lườm Hạ Phong mắng.

" Thôi, cho ta xin lỗi, âu cũng là do số phận nó mới trở nên như thế, như thế sẽ tốt cho nó sau này trên con đường trở nên mạnh mẽ, phải có đầu óc mới có thể lớn lên trong thế giới này, haiz" Nhìn về phía xa, Hạ Phong gật đầu thở dài, hắn biết bây giờ con của hắn không phải vật trong ao nữa, cái trấn nhỏ bé này không phải điểm dừng của Hạ Thiên Từ.

Trong phòng, Hạ Thiên Từ nằm trên giường, trong đầu thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác khi ở nhà.

" Đúng rồi, lấy Ma long toái thiên ra xem cái nào, hổm giờ cất đi không nhìn rồi." Bỗng nhiên nhớ đến Ma long toái thiên thủ, Hạ Thiên Từ liền muốn lấy ra xem thử.

Triệu hồi từ Cửu long tiên đồ, trên tay hắn là Ma long toái thiên thủ sáng chói.

Vuốt ve từng nơi trên Toái thiên, cảm giác thân thích lại ùa về.

" Ngươi chịu khổ rồi, ráng chịu đựng ở trong đó một thời gian đi, ai bảo mi chói mắt quá, nhỡ thằng nào thực lực cao cường nhìn thấy là tàn mẹ đời trai ta. Đến lúc thích hợp thì sẽ được ra trận thôi, nghe ta không" Nhìn Ma long toái thiên trong tay, Hạ Thiên Từ an ủi.

Hiểu ý chủ nhân, toái thiên cũng vui vẻ, toái thiên liền xoay quanh người, làm mấy động tác vui mừng.

" Năm ngày nữa thôi, vài chương nữa thôi, cuộc hành trình vô tận của chúng ta sẽ bắt đầu. Nơi những người trẻ tuổi, những thiên tài tranh đấu đang chờ đợi chúng ta, sắp rồi." Ánh mắt nhìn về phía xa xăm, Hạ Thiên Từ thủ thỉ.
•~~~~•
Hết c24.
Mong mn ủng hộ.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Cảm ơn mọi người.