Chương 14. Bữa ăn tuyệt vời

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 14. Bữa ăn tuyệt vời

Tại nhà Hồ Bích. Bàn ăn hôm qua chưa dọn còn bày bừa ra.
" Thật là bừa bộn..." Tuyết Vân nói
Hồ Bích nghe lời nào của Tuyết Vân nói ra trong lòng đều nghe không thuận, lời nào cũng đáp trả, từ trên đường về đến giờ chỉ thấy Hồ Bích nói móc trêu tức Tuyết Vân. Chắc chỉ có Tuyết Vân im lặng mới khiến Hồ Bích không phản bác lại.
Long Tiêu bèn luống cuống chạy đi dọn bàn ăn. Hồ Bích thấy vậy liền hét lên:
" Không dọn! Nhà của con trai! Bẩn một chút có làm sao. Các anh em đều chịu được mà phải không!"
Long Tiêu liền ghé vào tay Hồ Bích nói: "Cậu nhã nhặn một chút với Tuyết Vân để tớ gây chú ý với cậu ấy một chút đi. Cậu dòn bàn đi, tớ dẫn Tuyết Vân ra chỗ khác một chút!"
Hồ Bích cau mày, xong vì người bạn thân nhất của mình nói cậu mới chịu lau thu dọn.
"Chỗ này hơi bừa bộn nhưng phòng của Hồ Bích sạch sẽ lắm, cậu lên ngồi tạm đi!" Long Tiêu nói với Tuyết Vân.
"Đừng có mà động chạm vào thứ đồ gì của tôi đó! Không là tôi đuổi về đó!" Hồ Bích cau mày, nói
"Bá Huy, hai cậu ra con sông ngoài kia câu lấy vài con cá nhá. Như hôm qua tớ chỉ các cậu cùng làm đó. Văn Cao, cậu vào rừng bắt lấy vài con thú mang về nhá!" Hồ Bích nói
Bá Huy và Văn Cao thèm những món Hồ Bích nấu nên chạy đi làm ngay.
******
Tại căn phòng của Hồ Bích. Từ cửa sổ phòng có thể nhìn ra cánh đồng trải rộng cùng khu vườn từ nhà cậu. Ngôi nhà của Hồ Bích nằm cách biệt với những ngôi nhà khác.
Tuyết Linh ngồi trên ghế tại chiếc bàn học của Hồ Bích, cô thầm nghĩ: "Không ngờ phòng của tên đáng ghét này gọn gàng đến như vậy..."
"Tuyết Vân cậu ngồi tạm đây chờ nhá! Tốt nhất đừng động vào đồ của cậu ấy không là phiền hà lắm. Tớ đi phụ cậu ấy nấu ăn đây..." Long Tiêu nói xong rời đi.
Cô quan sát lại một vòng. Bỗng dưng cô để ý một cuốn sổ tay cũ, đặt trên bàn của Hồ Bích. Trên quyển có ghi hai chữ "Hồ Đông". Tuyết Vân hiếu kỳ mở ra. Cô lật vài trang đọc, đột nhiên trên mặt của Tuyết Vân tỏ ra kinh ngạc vô cùng.
Cô nghĩ: "Rốt cuộc là cao nhân nào sáng tạo ra những Kỳ Thuật lợi hại này. Cách tu luyện ghi trên này thật là khác thường nhưng từng bước tu luyện các Kỳ Thuật đều ghi rõ kinh nghiệm của bản thân lên đây. Quả thực những Kỳ Thuật này mà luyện được thì sức mạnh của người này đến cấp độ nào cơ chứ!... Không ngờ tại phòng của tên đáng ghét này lại sở hữu một thứ đáng giá đến vậy, tiếc là trong tay tên vô dụng đó cũng không có giá trị nào..."
Hồ Bích bỗng dưng xuất hiện từ lúc nào không biết.
Cậu quát: " Này cô! Tôi đã nói không được động vào đồ gì của tôi cơ mà! " Cậu liền tới bàn giật lấy cuốn sổ khi Tuyết Vân vẫn đang đọc dở.
"Cô cố tình động vào đồ của tôi là có ý gì? Tôi chưa cho phép mà cô đã đụng đến đồ của tôi là vô duyên lắm đó. Mời cô ra khỏi phòng tôi. Phòng khách tôi đã dọn sạch sẽ rồi, mời cô xuống đó!" Hồ Bích vẻ mặt cau nhau nói
Tuyết Vân vẻ mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng không tỏ ra cảm xúc nào. Cô lẳng lặng rời khỏi phòng của Hồ Bích.
Chưa kịp ra khỏi phòng Hồ Bích đã nói: "Này cô xin dừng bước!"
Tuyết Vân dừng lại, quay vẻ mặt lạnh lùng sang nhìn Hồ Bích. Hồ Bích liền nói: "Cô cứ thế mà đi à! Cô có trộm cắp gì tài sản của tôi hay là không tôi còn chưa biết được. Phải để tôi kiểm tra đã!"
Tuyết Vân vẻ mặt lạnh lùng, cô nói: "Tôi không có lấy đồ gì của cậu hết!"
Hồ Bích liền lại gần, cậu giơ lên cuốn sổ cũ kỹ: "Nếu tôi không ở đây, thì cuốn sổ này cô có thó mất không?!... Còn biện minh! Tôi phải kiểm tra trên người cô đã!"
Vừa nói xong Hồ Bích liền giơ tay định kiểm tra trên người của Tuyết Vân thì ăn bốp một cái tát từ Tuyết Vân.
" Bốp!"
******
Bá Huy hớn hở về trên tay cầm một rổ đầy những con cá to. Mang về cho Hồ Bích nấu. Trở về bếp, thấy Hồ Bích đang nhóm lửa. Trên mặt in 5 vết ngón tay đỏ ửng.
"Cá về cá về! Mà mặt sao vậy Hồ Bích?" Bá Huy lên tiếng.
Hồ Bích cười gượng gạo, đáp: " À có con muỗi bay qua, tớ đập nó nên không may trúng mặt đó ấy mà. Không có gì đâu. Cá đâu mang lại đây nào..."
Bên ngoài Văn Cao cũng mang về một con sói. Long Tiêu mừng lắm liền gọi Hồ Bích ra xem.
" Con sói này là một thứ làm thức ăn tốt. Hay lắm Văn Cao. Cậu cũng mệt rồi đi nghỉ ngơi đi! " Hồ Bích cười vui.
" Trên mặt của cậu sao có 5 dấu ngón tay in lên thế? " Văn Cao cũng thắc mắc
Hồ Bích xua tay: " Không có gì! Đập muỗi không may đập trúng mặt thôi không vấn đề đâu! "
Văn Cao liền lên tiếng: " Tớ chưa mệt, còn giúp được gì nữa không vậy? "
Hồ Bích nói: "Cậu nên nhà "trông trộm" giúp tớ!"
Văn Cao và Long Tiêu đều ngạc nhiên lắm. Lên nhà thấy Tuyết Vân đang ngồi đó, Văn cao mới tủm tỉm cười. Tuyết Vân thấy Văn Cao vậy, nhưng vẻ mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng không lên tiếng. Có vẻ cô đang suy nghĩ về điều gì đó.
Ánh mắt lạnh lùng từ Tuyết Văn khiến Văn Cao rợn mình mà im bặt. Cậu ngồi xuống, xong mới từ từ nói: "Tôi thấy cậu và Hồ Bích cứ như chó với mèo ấy, gặp nhau không có chuyện xảy ra thì không chịu được à?"
Tuyết Vân gương mặt xinh đẹp vẫn băng giá, cô không trả lời. Xong Văn Cao lại nói tiếp: "Tôi hỏi thật cậu là cậu thấy Hồ Bích là người thế nào?"
Tuyết Vân mặt vẫn lạnh lùng không trả lời. Văn Cao thấy sự im lặng mà tủm tỉm cười.
"Bùm" Âm thanh bỗng kêu lên.
Đang nấu cơm bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Văn Cao, Hồ Bích liền chạy ra sân thì thấy Văn Cao đang nằm co do ngoài sân. Có vẻ đã bị đánh bay ra ngoài.
"Bảo lên nhà "trông trộm" mà lại ra đây làm gì?" Hồ Bích thắc mắc
Văn Cao đau đớn nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra tươi cười, cậu đáp
"À không, nằm ngoài thấy thoải mái hơn lên nằm ấy mà!"
Hồ Bích cau mày, cậu khẽ nói: "Cậu nằm đống lòng mề chó sói thoải mái lắm à?"
Văn Cao nằm trên đống lòng mề lúc này mới nhận ra bật dậy. Hồ Bích thấy vậy bật cười thoải mái. Mặc dù trên gương mặt in đỏ 5 đầu ngón tay.
*******
Cuối cùng bàn ăn cũng xong xuôi. Hồ Bích liền nhanh chân chọn ngay chỗ ngồi giữa Tuyết Vân và Long Tiêu. Hồ Bích trong đầu có vẻ dự tính điều gì đó.
"Nào cơm thôi mọi người! Rót rượu nào..." Văn Cao không kìm nổi sự hấp dẫn của các món ăn mà nhanh nhảu nói.
Long Tiêu rót rượu. Vừa định rót cho Tuyết Vân thì Hồ Bích cản lại, nói: "Con gái không nên uống rượu, uống rượu sẽ đâm hư hỏng!"
Lúc nâng chén thì Hồ Bích còn cố tình hô to nữa. Tuyết Vân bên cạnh mặt vẫn lạnh lùng băng giá, không phản ứng gì. Đôi mắt cô thì hướng về Hồ Bích, cô có vẻ như vô cùng tò mò về cậu.
Bắt đầu động đũa. Hồ Bích nói: "Cá này có trứng, đây là thứ cực kỳ bổ dưỡng, dinh dưỡng nó rất nhiều đó. Chỉ có một miếng, tôi lại là chủ nhà lên là mời mọi người cứ tự nhiên..."
Long Tiêu gắp lấy miếng trứng cá đưa vào bát của Tuyết Vân: "Ăn thử miếng trứng cá này xem Tuy..."
Ngay lập tức Hồ Bích đưa bát ra hứng, cậu lập tức nói: "Hây a cám ơn Long Tiêu. Đúng là anh em tốt có khác, lại gắp cho tớ cơ à, lần sau không cần làm vậy đâu..." Nói xong cậu cứ cười cười kinh khỉnh.
Bá Huy và Văn Cao chứng kiến suýt thì bật cười, xong cũng nhịn được không cười lên thành tiếng. Hồ Bích nói: "Thịt sói này hiếm lắm đó, Văn Cao bắt được nó đúng là đáng mừng. Tớ đã nấu ăn thì nhất định rất ngon, các cậu ăn xong sẽ cảm thấy dồi dào sức khỏe hơn nhiều..."
Văn Cao cũng nói: "Quả thật ăn thức ăn cậu xong tớ thấy năng lượng trong cơ thể tràn trề, sức mạnh hơn hẳn mọi hôm."
Long Tiêu liền chen ngang: "Cái này là do sự căn ke về dinh dưỡng trong thức ăn. Cân bằng dinh dưỡng của thức ăn này chỉ duy nhất có Hồ Bích mới làm được thôi" xong Long Tiêu lại quanh sang nói với: "Tuyết Vân cậu thử nếm thử nào..."
Hồ Bích khuôn mặt láu cá bỗng dưng cười cười. Cậu liến nói: "Tuyết Vân là khách, nhưng có vẻ không tự nhiên chút nào. Nào, để tôi gắp cho nào, cho tình bằng hữu nó đi lên nhể..." Nói xong Hồ Bích gắp nhau một miếng lòng chó sói vào bát của Tuyết Vân. Thường những tiểu thư hay công tử được ăn ngon mặc đẹp thì không dám ăn lòng của chó sói, Hồ Bích cười vẻ mặt rất nham hiểm. Như thể thách thức Tuyết Vân vậy.
Xong cậu cũng gắp lấy một miếng lòng chó sói đưa vào miệng ăn nhai, tỏ ra rất ngon lành.
Văn Cao và Bá Huy ngồi bên buồn cười lắm như muốn cười bật lên thành tiếng vậy. Nhưng sợ Tuyết Vân nổi nóng sẽ phá hỏng bàn thức ăn ngon lên là cũng nhịn cười đến đỏ mặt tía tai. Tuyết Vân vẻ mặt lạnh lùng, xong cô cũng nhìn sang Hồ Bích chằm chằm. Ánh mắt Hồ Bích cũng chằm chằm nhìn lại, trong lòng Hồ Bích cứ nghĩ: " ói ra đê, ói ra đi... không dám ăn đi! Lòng mề của chó sói đó... ghê mà ói ra đi!". Khuôn mặt nham hiểm cứ kề kề nhìn hành động tiếp theo của Tuyết Vân.
Mặt vẫn lạnh như băng, Tuyết Vân im lặng một lúc không phản ứng gì, xong cũng cầm đũa gắp lên ăn. Vừa cho vào miệng cô thấy một vị thật là ngon. Không hề ghê như vẻ bề ngoài của nó. Cô lại gắp một miếng lòng chó sói đó cho vào miệng ăn tiếp. Hồ Bích mắt trợn tròn không ngờ Tuyết Vân dám ăn. Điều này khiến cậu bỗng dưng tụt hứng.
Văn Cao miệng nhai nhưng vẫn nói " Tại sao ăn món của cậu ngon hơn đầu bếp nhà tớ nấu nhỉ, lại ăn thức ăn của cậu xong tớ thấy năng lượng dồi dào hơn tớ ăn các mòn ăn đầu bếp nhà tớ nhiều đến vậy, chia sẻ bí quyết nào..."
Hồ Bích chỉ mỉm cười, cậu nói: "Cái này là sự cân bằng dinh dưỡng. Cũng là một món ăn nhưng dinh dưỡng không cân bằng thì cơ thể sẽ không thể hấp thụ tối đa được dinh dưỡng cần thiết từ thức ăn, hiệu quả cũng giảm đi, chất dư thừa trong cơ thể đọng lại còn không tiêu tan sẽ lại khiến cơ thể không đạt trạng thái tốt. Đầu bếp thường quan tâm đến khẩu vị, thì dinh dưỡng lại tệ hại, quan tâm dinh dưỡng đủ thì vị lại chán chết. Cái này phải căn ke theo nguyên tắc chặt chẽ. Còn việc nấu ăn ngon ấy thì là từng công đoạn, lúc lửa bén, lúc nước sôi, lúc với thức ăn ra, lúc thêm gia vị vào, cái nào cũng phải làm rất tỷ mỷ thì mới có được khẩu vị ngon..."
"Nghe sao mà phức tạp quá vậy? Ai dạy cậu vậy?" Bá Huy thắc mắc
"Anh của tớ?" Hồ Bích đáp
Bá Huy lại thắc mắc: "Cậu có anh sao, anh cậu tên gì vậy, giờ đang đâu vậy sao không thấy ở cùng cậu?"
Hồ Bích lại trả lời: "Anh tớ tên là Hồ Đông, nhưng anh ấy đã mất từ khi tớ 9 tuổi rồi..."
Tuyết Vân nghe thấy tên "Hồ Đông" cô lại nhớ đến quyển sổ tay mà cô đã xem. Cô thâm nghĩ: "Sao người anh của tên đáng ghét này sở hữu Khí Lực mạnh mẽ tới vậy, sáng tạo được những Kỳ Thuật thật không thể tin được lại có người em kém cỏi tới vậy..."
Thấy Tuyết Vân ăn, Long Tiêu thấy vui mừng lắm.
"Ăn xong Tuyết Vân rửa bát nhá!" Đột nhiên Hồ Bích nói.
Bá Huy và Văn Cao đang ăn nghe thật bỗng nghẹn phải lấy cốc nước uống, đập vào ngực vì nghẹn liên tục. Quả thật chết cười với Hồ Bích thôi. Tuyết Vân vẻ vẫn lạnh lùng, cô đang ăn bỗng dừng lại, quay sang nhìn Hồ Bích.
Hồ Bích cau mày: "Chả lẽ lại ăn không ngồi dồi như vậy?"
Long Tiêu liền nói: "Ai lại bắt khách rửa bát thế, tý nữa tớ rửa là được chứ gì!"
Hồ Bích quay sang Tuyết Vân nói: "Vốn dĩ là có 3 thắc mắc lớn phải không?"
Tuyết Vân hơi nhíu mày, cô nhìn thẳng Hồ Bích. Quả nhiên là Hồ Bích đã nói trúng được suy nghĩ của Tuyết Vân.
Hồ Bích lại nói tiếp: "Cô chịu theo chúng tôi đến đây đầu tiên là thắc mắc tôi làm sao lại có sức mạnh cơ bắp và thể thuật mạnh đến như vậy, đó là thắc mắc lớn nhất. Thứ 2 cô thắc mắc là Long Côn của Long Tiêu rốt cuộc là thứ gì. Và cuối cùng, cô thắc mắc tại sao tôi lại sử dụng cây đao xấu xí như vậy, rốt cuộc nó là thứ binh khí lợi hại nào. Tôi nói có đúng không? "
Văn Cao bỗng lên tiếng: "Không chỉ cô ấy thắc mắc đâu, tớ cũng thắc mắc đó!"
Hồ Bích lại hỏi Tuyết Vân: "Cô muốn biết câu trả lời không?"
Nhìn chằm chằm vào Hồ Bích, gương mặt xinh đẹp của Tuyết Vân vẫn lạnh lùng, xong cô cũng liếc đi chỗ khác, ánh mắt thấy sự lúng túng.
"Muốn!" Tuyết Vân đáp
Hồ Bích trên mặt nở một nụ cười. Cậu đáp, trợn tròn mắt: " Tôi không nói cho cô biết đó!"
Tuyết Vân nhíu mày, luồng khí ngay lập tưc tỏa ra rất mãnh liệt từ Tuyết Vân. Cô lườm Hồ Bích. Luồng gió chính là do cô đẩy Khí lên cao. Cả bàn ăn thức ăn bị gió lật, Hồ Bích bị gió đẩy ngã.
"Đáng sợ quá!" Hồ Bích thốt lên sau đó ba chân bốn cẳng chạy như ma đuổi.