Chương 19. Dòng họ Vương Ngọc

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 19. Dòng họ Vương Ngọc

Tỉnh dậy, Hồ Bích cơ thể đau buốt vô cùng.
" Đã tỉnh dậy rồi à? " Tiếng Văn Cao cất lên
Hồ Bích ngạc nhiên lắm, nhưng cơ thể vẫn đau nhức khiến cậu không thể ngồi dậy được.
" Long Tiêu và Bá Huy vẫn ổn, đã kịp thời cứu chữa, tuy chưa chết nhưng cũng phải nằm tĩnh dưỡng một thời gian! Hiện vẫn đang bất tỉnh." Văn Cao liền lên tiếng.
Hồ Bích nghe vậy, lòng nhẹ hẳn đi.
"Ai đã cứu hai cậu ấy?" Hồ Bích thắc mắc
"Là tớ. Họ Vương Ngọc tớ từ xưa đến giờ vẫn là nhân tố quan trọng của đất nước vì các bác sĩ của nước ta phần lớn đều thuộc dòng họ tớ, và dòng họ tớ có một thứ Kỳ Thuật Trị Thương bí truyền... Đừng thấy tớ thế này mà xem thường nhá, tớ là một bác sĩ đó." Văn Cao đáp
" Tớ biết. Chỉ là tớ quên mất cậu mang họ Vương Ngọc..." Hồ Bích lên tiếng
Hồ Bích quan sát một lúc xung quanh rồi mới hỏi: "Đám người áo xanh đâu?"
"Hai người bị giết, đã chết, ba người còn lại đã bị tớ trói lại..."
"Họ là kẻ thù xâm nhập vào nước Mộc đó!" Hồ Bích liền nói
"Tớ biết. Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Văn Cao hỏi
Hồ Bích mới từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra một cách văn tắt.
"Thì ra xảy ra những chuyện như vậy! Hai tên áo lam đã chết kia mạnh thế sao? Tại sao cậu giết được hai người đó?" Văn Cao ngạc nhiên, cậu hỏi
Hồ Bích suy nghĩ một lúc, rồi trả lời, vừa nói vừa ngẫm nghĩ: "Tớ thực sự cũng không biết. Chỉ là... chỉ là khi đó tớ cảm thấy... quá nhiều sự tức giận. Tớ thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc giết người cả. Nhưng bọn chúng đã ra tay giết Long Tiêu trước mắt tớ, việc còn lại là thế nào tớ cũng không nhớ rõ nữa..."
Văn Cao liền nói: "Hiện tại tớ đã dùng hết Khí Lực cho Kỳ Thuật Trị Thương nên không thể trị thương cho cậu. Long Tiêu tuy bị thương nặng nhất nhưng sức chịu đựng và sức sống của cậu ta vượt xa người thường nên không nguy hiểm nhất, tớ đã nhanh chóng giúp cậu ta thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng. Bá Huy thì suýt nữa cũng mất mạng rồi, cũng may cơ thể cậu ta hơi lạ, tim hơi lệch về một bên nên vết thương không đi vào tim nên mới cứu được. Còn Tuyết Vân thì..."

Văn Cao im lặng một lúc không nói gì.
Hồ Bích liền ngạc nhiên: " Cô ta sao rồi?"
Hồ Bích mới gắng gượng ngồi dậy. Đến gần nơi Tuyết Vân đang nằm, thấy nét mặt Tuyết Vân trắng bệch như không còn giọt máu, môi cũng trắng bệch ra không còn nét hồng hào. Sờ vào cổ Tuyết Vân, Hồ Bích thấy mạch trên cổ không còn đập nữa. Cậu mới sững sờ.
"Cô ta chết rồi sao? " Hồ Bích liền hỏi Văn Cao
Văn Cao vẻ mặt thất vọng, từ từ tới bên Hồ Bích. Cậu lên tiếng: "Tuy vết thương của cậu ấy không nặng bằng hai người kia nhưng sức chịu đựng của cơ thể quá yếu so với họ, cộng thêm không được cấp cứu kịp thời,..." nói đến đây tự dưng Văn Cao dừng lại.
"Cậu cũng đừng lên quá buồn!" Văn Cao nói tiếp
Hồ Bích vẻ mặt sững sờ lắm, xong cậu liền mở mắt của Tuyết Vân ra. Quan sát một hồi, cậu mới thở dài một cái.
"Trình độ y thuật của cậu như vậy mà cũng đòi làm bác sĩ sao? Suýt nữa là bỏ qua một người vẫn sống rồi!" Hồ Bích liền nói
Văn Cao ngạc nhiên lắm. Hồ Bích lại nói tiếp: "Đồng tử trong mắt cô ta vẫn co lại. Chỉ là chết lâm sàng thôi. Vẫn có cơ hội cứu được, xài Kỳ Thuật Trị Thương của cậu đi..."
Văn Cao thở dài, cậu nói: "Tớ đã cạn hết năng lượng sau khi giúp hai người kia thoát khỏi nguy hiểm tính mệnh rồi. Giờ muốn giúp cũng không được..."
" Chẳng nhẽ không còn cách nào sao? " Hồ Bích thốt lên.
Xong Hồ Bích mới bắt lại mạch trên cổ tay của Tuyết Vân, rồi áp tai vào lồng ngực của Tuyết Vân. Cậu nói: "Tim đập khá yếu. Có lẽ đòn tấn công đả thương cô ta quá mạnh, hủy diệt hết lượng hồng cầu trong máu, tim lại bị trấn thương khiến máu không thể lưu thông. Máu lại cứ ứa lại khiến động mạch tắc nghẽn khiến tim càng không thể hoạt động được."
Văn Cao mới ngạc nhiên: "Không ngờ một người không thuộc họ Vương Ngọc cũng biết khá nhiều về ngành Y ấy." Văn Cao lại lắc đầu nói tiếp: " Tớ đã cạn năng lượng không thể giúp được gì. Giờ để cứu cậu ấy chỉ có một cách duy nhất là..."
Hồ Bích liền lên tiếng khi Văn Cao chưa nói hết câu: "Thay máu chứ gì?"
Văn Cao nghe vậy cũng ngạc nhiên khi một người như Hồ Bích lại khá hiểu biết về Y Học. Những lời nói của Hồ Bích hoàn toàn chính xác.
Văn Cao đáp:" Ừ. Nhưng không thể truyền máu bừa được, phải tìm người có nhóm máu thích hợp...Xong còn phải sử dụng Khí đánh kích thích vào tim cậu ấy để nó đẩy máu lưu thông nữa. Tớ thì đã cạn năng lượng, cậu thì không sử dụng được Khí để làm rồi..."
Hồ Bích liền nói: "Tớ không thể vận khí ra bên ngoài, nhưng có thể vận Khí trong cơ thể. Nhóm máu tớ là nhóm máu đặc biệt có thể truyền cho bất cứ ai. Cậu có dây truyền máu không?"
Văn Cao lấy ra một dây truyền máu sử dụng trong y tế và một bộ dụng cụ y tế. Đưa cho Hồ Bích. Hồ Bích cầm lấy Bích Nguyệt kiếm của Tuyết Vân, cậu nhẹ nhàng cứa trên cổ tay Tuyết Vân cho những máu độc đã ứ lại trong cơ thể chảy ra ngoài. Rồi băng bó lại, Hồ Bích mới cầm một đầu kim của dây truyền cắm vào mạch máu trên tay của Tuyết Vân, đầu kia cậu cắm vào mạch máu của mình. Vận khí luân chuyển trong cơ thể, Hồ Bích đẩy cho máu mình lưu thông qua dây truyền vào cơ thể Tuyết Vân, cậu cố đẩy Khí luân chuyển nhanh để đẩy cho những lượng máu của mình lưu thông trong cơ thể của Tuyết Vân, đẩy lên tim. Sau một lúc, mặt của Tuyết Vân đã tốt hơn, đôi môi đã hồng trở lại không còn trắng bệch.Tuy Hồ Bích sử dụng Khí rất tệ nhưng về vận Khí đơn thuần trong cơ thể thì cậu vẫn biết.
Văn Cao đang bắt mạch cho Tuyết Vân, cậu nói với Hồ Bích: "Mạch đã đập trở lại, tim đã hoạt động trở lại rồi. Mau dừng lại mau không cậu cũng nguy hiểm vì mất máu quá nhiều đó!"
Hồ Bích liền rút ra mũi kim cắm vào cổ tay của mình và Tuyết Vân, sau đó lấy cồn sát thương lên vết kim rồi băng bó lại. Mặt Hồ Bích cũng hơi nhợt nhạt vì do đã truyền máu khá nhiều.
"Cậu không sao chứ? Cơ thể cậu vẫn đang bị thương nặng đó! Không mau nằm xuống." Văn Cao nói
Hồ Bích liền cười nhẹ một cái: " Không... Không sao cả!" xong rồi nằm lăn ra bất tỉnh.
Văn Cao thấy vậy, miệng thầm cười, lắc đầu nói: "Truyền đến 2 phần 3 lượng máu trong cơ thể còn nói là không sao... Cái tên này thật là..."
Tiến lại kiểm tra để chắc rằng Hồ Bích vẫn ổn. Xong Văn Cao mới hướng đến cái cây cậu đang trói 3 người áo lam.
" Thì ra các người là công chúa và hoàng tử của nước Kim. Hai người đi cùng hộ vệ cho các cô đã bị giết, giờ đây tính mạng hai người đang nằm trong tay tôi. Còn không mau nói làm sao các cô có được tấm bản đồ khu rừng này!" Văn Cao nói với ba người áo lam.
Trên gương mặt hai cô công chúa tỏ ra không thèm nghe, cứ im lặng. Còn cậu hoàng tử thì người run bắn đi, nhưng cũng không trả lời.
Văn Cao mới mỉm cười: "Đừng tưởng tôi là bọn họ không dám làm gì các cô!"
Cậu liền cầm trên tay những cây kim để châm huyệt mà cậu dùng trong Y tế, cậu nhìn Băng Linh nói: "Bắt đầu từ cô..."
Sau đó Văn Cao liền từ từ cắm những cây kim trên từng huyệt của Băng Linh khiến cô đau đớn vô cùng.
"Tôi là một bác sĩ, tôi biết cách làm đau người khác, cảm giác thật sự không dễ chịu phải không nào..." Văn Cao nói, rồi lại tiếp tục đâm thêm những cây kim khác lên các huyệt khác, cậu nghiêm nghị: "Giờ thì có nói ra không!"
Thấy vẻ mặt Băng Linh dù đau nhưng vẫn không chịu nói. Hai người còn lại cũng bất ngờ vô cùng, họ lo lắng cho chị của mình, sợ hãi đến chảy ra trên mặt dòng nước mắt.
Văn Cao thấy hai hàng nước mắt trên khuôn mặt của Băng Thanh, cậu bỗng dưng dừng lại, vẻ mặt tỏ ra một sự lưỡng lự.
Đầu cậu nghĩ: "Mình làm sao vậy! Họ là kẻ thù của mình, sao lại thương sót họ. Mình yêu đất nước của mình, phải bảo vệ nó. Sao lại lưỡng lự như vậy! Sao có thể cảm thương kẻ thù chứ!"
Băng Linh vẫn kêu lên tiếng đau đớn. Văn Cao liền từ từ rút ra những cây kim. Trong đầu cậu giờ đây khá rối loạn.
Rồi cậu liền chuyển đối tượng sang người hoàng tử. Cậu từ từ cắm nhưng cây kim trên người con trai áo lam. Dù hắn đau đớn vô cùng xong cũng chỉ liên tục nói: "Tôi không biết gì cả!"
Văn Cao liền nghĩ: "Việc quan trọng như vậy chắc chắn không để cho một tên nhát gan như tên này biết rồi. Mình nên làm gì đây?"
Một lúc sau, Văn Cao cũng chỉ đứng đó, những cây kim vẫn cắm trên người hoàng tử áo lam đó, hắn vẫn kêu lên đau đớn. Rồi không chịu được mà bất tỉnh.
Thấy em trai mình đau đớn đến ngất đi như vậy. Hai công chúa đau lòng vô cùng.
"Chúng ta sẽ giết mày tên khốn!" Băng Linh tức giận nói.
Văn Cao liền nói: "Các cô vẫn đang bị thương. Tuy không chết nhưng sẽ không thể dễ dàng hồi phục năng lượng được. Một thời gian dài sẽ nguy hiểm, giờ người có thể giúp các cô là tôi. Có mau nói không!"
Băng Linh liền cười một cách mỉa mai: "Không tra tấn được giờ lại chuyển sang cách này sao! Đừng hòng!"
Trên gương mặt xinh đẹp của Băng Linh hiện đang là hai dòng nước mắt, trông cô thật tội nghiệp, Văn Cao mới quay đi. Cậu tới chỗ đám người Hồ Bích, đang nằm trên thảm cỏ.