Chương 22. Gậy như ý. Hắc Đao

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 22. Gậy như ý. Hắc Đao

Văn Cao theo tấm bản đồ mà cứ tìm kiếm tòa lâu đài. Rồi mãi theo dấu vết rồi cũng tìm thấy tòa lâu đài đầu tiên. Phủ quanh lối vào lâu đài là rất nhiều cây cối, rong rêu xanh mượt, quả thật là khó có thể phát hiện ra nếu không có chỉ dẫn. Xuống lòng đất theo lối dẫn xuống là một không gian cực lớn. Văn Cao cực kì choáng ngợp bởi cả một lâu đài sừng sững, dưới một không gian vô cùng rộng dưới lòng đất, xung quanh được phủ lớp bột màu vàng phát sáng, nên lâu đài rất lộng lẫy.
Vào trong thì trống trơn hết, chỉ còn lại lâu đài bỏ trống. Văn Cao đi tìm mãi không thấy có căn phòng nào co những hoa văn kỳ lạ. Rồi cũng tới một cánh cửa lớn, trên rất nhiều hoa văn kỳ lạ in lồi ra trên cánh cửa. Cửa cao tới 15 mét, rộng tới 10 mét cho thấy căn phòng sau cánh cửa lớn không hề nhỏ chút nào. Nhưng kỳ lạ thay là ở bên ngoài cánh cửa là có hẳn hình những chiến binh chỉ còn lại xương, mặc áo, in trên cửa. Chính xác là có hai chiếc đầu lâu trên cửa.
Văn Cao vừa định đẩy cửa bước vào bên trong thì bỗng những chiến binh toàn xương đó đột nhiên rời khỏi cửa, như những xác sống vậy. Khiến Văn Cao giật bắn mình. Vừa rời khỏi thì đã lao tới tấn công Văn Cao bằn thanh kiếm đã cầm sẵn trên tay. Văn Cao mau chóng bật lại tránh né. Hai chiến binh xác sống đó lại lao tới liên tục, dùng kiếm chém tới Văn Cao. Văn Cao bật lên, tung một đòn Chưởng Lực cực mạnh về phía hai chiến binh xác sống.
Bùm.
Hai chiến binh đó bật ra, nhưng lại rất nhanh chóng đứng dậy, cầm kiếm lao tới Văn Cao. Chỉ là bộ xương thôi mà cứng vô cùng. Văn Cao bắn liên tục các đòn Chưởng Lực rồi Chưởng Khí tới, nhưng nó dường như không làm bị thương hai chiến binh xác sống đó một chút nào. Hai chiến binh đó sau bao đòn Chưởng Lực mạnh vô cùng của Văn Cao đều như không hề hấn gì, tiếp tục lao tới. Xương của hai chiến binh đó như làm từ kim cương vậy, rắn chắc vô cùng, dường như không thể phá hủy.
Một lúc sau, Văn Cao bỗng nhận ra, hai chiến binh xác sống đó hoàn toàn không sử dụng năng lượng, chỉ đơn thuần là những các xác lao tới tấn công cậu thôi. Có lẽ họ là những chiến binh canh gác bảo vệ cho nơi này. Văn Cao sau một hồi hai chiến binh cứ lao tới tấn công cũng toát cả mồ hôi.
Bí quá, Văn Cao mới đành bỏ chạy. Bỗng vừa rời xa nơi cánh cửa đó thì hai chiến binh xương xẩu đó lại trở về cánh cửa, im người lên cánh cửa, trở lại bất động.
******
Loay hoay ở ngoài mãi, Văn Cao vẫn đang đi qua đi lại suy nghĩ tìm cách để vào được cánh cửa. Khi mà có 2 chiến binh xác sống đứng ngoài canh giữ. Cậu lại không thể đánh bại được bai chiến binh đó.
" Rốt cuộc bên trong là thứ gì mà lại có những chiến binh xác sống canh giữ chứ?" Văn Cao tự hỏi
Nghĩ một hồi không ra, cậu quyết định quay trở lại chiến đấu tiếp với hai bộ xương đó.
" Chỉ cần không bị chiến binh đó cản trở thì vào được thôi..."
Rồi Văn Cao lại tiến lại gần phạm vi gần cánh cửa. Lập tức hai chiến binh xác sống rời khỏi cánh cửa, tay đã cầm kiếm chém tới. Văn Cao vận Khí lên, dồn năng lượng cho bước chạy đà.
Vèo một cái cậu đã chạy xuyên qua hai chiến binh xác sống đang lao tới. Tới gần cánh cửa, cậu cố gắng đẩy cửa vào. Nhưng dùng bao nhiêu sức đi chăng nữa cũng không thể đẩy nó mở ra được.
Hai chiến binh xác sống di chuyển rất nhanh đã áp sát Văn Cao, kiếm đã chém tới. Văn Cao rất may đã phản xạ kịp mau chóng né được đường kiếm. Rồi cậu bật ra. Hai chiến binh xác sống cứ liên tục lao tới với tốc độ cực nhanh, khiến Văn Cao khó khăn vô cùng để tránh né các đường kiếm.
Ngay lập tức cậu bật lên cao để tránh khỏi sự tấn công của hai chiến binh xác sống. Hai tay đã dang ra ngang. Hai lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng màu Lam. Đó chính là năng lượng của Văn Cao đã tập trung trong lòn bàn tay cho một Kỳ Thuật nào đó.
" Làm gì lâu vậy Văn Cao!" Một tiếng nói bỗng cất lên
Một giọng nói quen thuộc. Đó chính là giọng nói của Hồ Bích. Hồ Bích xuất hiện từ khi nào không hay. Văn Cao cực kỳ ngạc nhiên khi Hồ Bích lại xuất hiện ở đây, khi mà tấm bản đồ thì cậu đang giữ. Không hiểu làm sao Hồ Bích có thể tìm tới đây.
Vẫn đang trên không trung, tay Văn Cao bắn ra hai nguồn năng lượng đó về phía hai cánh cửa.
Bùm.
Hai cánh cửa trước chấn động lớn vẫn không chút nhúc nhích. Hai chiến binh xác sống đã bật lên, kiếm đã chém về Văn Cao. Văn Cao buộc phải vận năng lượng lên, bắn ra Chưởng Khí như một lực đẩy để đẩy mình di chuyển trên không tránh khỏi đường kiếm của hai chiến binh xác sống đó. Bật về chỗ Hồ Bích đang đứng. Văn Cao lên tiếng: "Làm sao mà cậu tới được đây chứ?"
Hồ Bích mới mỉm cười, nét mặt tự tin, cậu nói:
" Theo dấu vết cậu đề lại tớ mò tới đây thôi. Cứ bị cô công chúa kia bám lấy bực mình quá nên tớ tới giúp cậu thôi mà..."
Văn Cao liền đáp: "Hai chiến binh kia khó chơi quá!"
Hồ Bích lúc này mới rút Ấn Phong Đao ra. Hai chiến binh xác sống vừa tiếp đất thì lao tới phía hai cậu. Hồ Bích cùng lao tới. Sau vài đường kiếm, Hồ Bích đã nhanh chóng tránh né được và áp sát một chiến binh xác sống. Ấn Phong Đao được tăng cường sức nặng đã chém tới. Như một cây búa, đánh bật chiến binh xác sống như một viên bi. Bộ xương cứng như kim cương trước nhát chém như vậy của Hồ Bích không làm thương hại gì nhiều chiến binh xác sống đó. Còn chiến binh còn lại Văn Cao đã tung một Chưởng Khí khiến bộ xương đó bật ra rồi. Hai chiến binh thản nhiên đứng dậy, nhặt lại thanh kiếm lao tới. Tốc độ rất nhanh.
" Tốc độ nhanh đó. Thân pháp cũng đỉnh nữa..." Hồ Bích lên tiếng
Rồi ngay lập tức cậu bật lùi lại xuống chỗ Văn Cao.
" Cánh cửa kia không mở được..."
Hồ Bích liền đáp: " Đương nhiên rồi. Quan sát kỹ đi. Nó là cánh cửa thiết kế để kéo ra mà, đẩy vào sao mở được!"
Văn Cao nhìn lại mới gãi đầu cười vì sự khù khờ của mình. Chiến binh xác sống đã lao tới rồi. Với tốc độ cực nhanh, kiếm đã chém tới. Văn Cao và Hồ Bích cùng phải bật ngược lại để tránh né.
" Văn Cao. Tước vũ khí của họ..." Hồ Bích bỗng dưng lên tiếng
Văn Cao khá ngạc nhiên bởi phương án khá hay này. Cậu gật đầu. Lao tới phía mọt chiến binh xác sống, Chưởng Khí đã nén trong tay. Hồ Bích tay cầm Ấn Phong Đao cũng lao tới. Văn Cao bắn ra Chưởng Khí, khiến vũ khí trong tay chiến binh kia bật ra. Hồ Bích thì đỡ đường kiếm, chân tung lên một đòn đá mạnh vào tay cầm kiếm của chiến binh xác sống khiến kiếm bật ra.
Ngay lập tức Hồ Bích cùng Văn Cao di chuyển tới bắt lấy thanh kiếm. Hai chiến binh xác sống giờ đã mất vũ khí. Lao tới tung những cú đấm về hai cậu. Mỗi chiến binh xử một người. Hồ Bích lúc này mới cầm thanh kiếm lên, tay kia là Ấn Phong Đao. Thu lại Ấn Phong Đao vào trong bao. Chuyển kiếm sang tay thuận. Hồ Bích lao tới, tung nhát chém về phía chiến binh xác sống. Thực ra là nhát đâm xuyên qua tay hai tay tài tình rồi xuyên qua cả bụng nữa. Cậu ghim chiến binh đó bằng thanh kiếm lên trên trường cao. Chiến binh đó bị thanh kiếm ghim trên tường, rẫy rụa. nhưng cũng không thoát ra được. Còn Văn Cao thì vẫn đang chiến đấu với chiến binh còn lại. Thấy Hồ Bích đã mau chóng không chế được chiến binh kia bằng cây kiếm khá tài tình. Văn Cao cũng bắt trước. Làm tương tự, ghim chiến binh kia vào tường.
Xong Văn Cao mới quẹt mũi làm kiểu tự tin giống như Hồ Bích. Hồ Bích mới thở dài.
" Có vậy thôi mà lâu quá..."
Văn Cao mới gãi đầu, cười gượng gạo. Tiến tới gần cánh cửa. Nắm lấy cái lỗ trên cửa, đó trông giống cái lỗi nhưng thực chất là cái tay cầm để kéo cửa ra. Hồ Bích vận sức kéo cánh cửa ra. Cảnh cửa rồi cũng chịu nhúc nhích.
Hồ Bích bước vào bên trong. Bên trong là một căn phòng rộng, lộng lẫy, trên đầy những hoa văn, đó chính là những chữ Huyết Cổ. Xong ngoài những bàn ghế đá cố định ra thì trong phòng không còn gì đặc biệt. Ngoài một cái gậy vàng kì lạ cắm dưới đất. Cao chừng mét rưỡi. Văn Cao cũng bước vào. Trên tường tràn ngập những hoa văn. Thấy cây gậy cắm trên đất kì lạ, hai cậu mới lại gần xem trước xem nó là thứ gì.
Hồ Bích cầm vào, rút lên, nhưng cố bao sức vẫn không nhúc nhích.
" Chắc bị kẹt rồi..." Hồ Bích lên tiếng
Văn Cao thấy vậy cũng thử cầm nhấc lên. Cậu vận Khí, tay vừa chạm vào cây gậy bỗng dưng cây gậy phát sáng. Nhẹ nhàng, Văn Cao rút nó lên. Hồ Bích giật mình đến há hốc mồm. Cây gậy trên hoa văn kỳ lạ, lại tỏa ánh sáng vàng. Nằm gọn trên tay Văn Cao. Ánh sáng tắt dần, cây gậy dần thu bé.
Hai cậu ngạc nhiên lắm. Nó thu bé lại, thay đổi hình dạng như một cục sắt bằng ngón tay út, nằm gọn trong tay Văn Cao.
" Thứ gì vậy?" Văn Cao ngạc nhiên thốt lên.
Hồ Bích mới quan sát kỹ. Thì ra trên gậy có chứa hoa văn chính là chữ huyết cổ.
" Gậy Như Ý. Hấp thụ năng lượng để nâng cao kích thước... Trên đó có ghi như vậy. Còn mấy ký tự loằng ngoằng khác chả liên quan gì lắm..." Hồ Bích lên tiếng
Văn Cao mới vận Khí truyền vào cây gậy, nó dần lớn lên khi vừa hấp thụ khí của cậu. Nhưng rồi tới hình dạng của nó thì Văn Cao dù truyền Khí cho nó nữa nhưng nó vẫn không lớn thêm chút nào. Hồ Bích mới ngạc nhiên, cậu mới cầm lấy gậy trong tay Văn Cao. Quan sát lại một lần nữa.
" Có vẻ đó là kích thước tối đa của cây gậy rồi. Theo như chữ Huyết Cổ trên đây có ghi lại thì chỉ có một số loại năng lượng cây gậy mới hấp thụ thôi..."
Cây gậy bỗng thu nhỏ lại. Hồ Bích thử truyền Khí của mình cho nó nhưng nó vẫn không lớn thêm chút nào.
" Có lẽ năng lượng của cậu là một trong những năng lượng cây gậy hấp thụ thôi..."
Văn Cao tỏ ngạc nhiên lắm. Hồ Bích mới trả lại cho Văn Cao cây gậy. Trong tay Văn Cao nó dần dần lớn lên.
" Dùng nó làm vũ khí thì tiện lợi đó!" Văn Cao lên tiếng
" Vậy thì lấy làm vũ khí đi. Mọi người chờ lâu rồi đó, mau chép lại rồi về thôi..." Hồ Bích lên tiếng.
Rồi Văn Cao mới chép lại những hoa văn trên vách đá. Còn Hồ Bích thì cứ đi qua đi lại xem những hoa văn trên đó. Sau nửa ngày cũng xong. Hai cậu rời đi. Vừa bước ra cánh cửa thì thấy hai chiến binh xác sống vẫn đang cố gắng thoát ra khỏi cây kiếm đang ghim mình thật hài hước.
" Họ là chiến binh bảo vệ nơi này. Có lẽ để họ làm nhiệm vụ của mình đi thì hơn..." Hồ Bích lên tiếng
Rồi cậu mới rút cây kiếm ra khỏi hai chiến binh đó. Cùng Văn Cao mau chóng rời đi.
******
Tới lâu đài thư 2 cũng như vậy. Nó nằm trong lòng đất, men theo lối đi bí mật mới tới được. Lâu đài lộng lẫy tỏa ánh sáng vàng. Hai cậu mới bước vào bên trong. Đi hết một vòng cũng chẳng tìm được gì, một lâu đài bỏ không.
" Lại đây xem. Hồ Bích!"
Văn Cao phát hiện ra cái gì đó hét lên. Hồ Bích mau chóng chạy lại. Thấy một cây đao ngắn màu đen, nằm trong khối thủy tinh tong suốt nằm cố định trên sàn một căn phòng. Cây đao màu đen, dài tầm 30 phân, trông khá kỳ lạ. Trên có ghi mấy ký tự Huyết Cổ.
" Hắc Đao. Đó là ý nghĩa của ký tự trên đó." Hồ Bích nói
Văn Cao mới vận năng lượng. Nguồn năng lượng màu lam trên người cậu tỏa ra. Ánh sáng lam xuất hiện trên tay cậu. Một lúc vận năng lượng lên, Văn Cao bắn thẳng một khối năng lượng lớn về khối thủy tinh đang chứa thanh đao. Mục đích để phá vỡ nó mà lấy thanh đao ra.
Ánh sáng năng lượng lao tới khối thủy tinh thì nhanh chóng biến mất khi chạm vào nó. Khối thủy tinh sao Chưởng Lực vẫn nằm im cố định tại đó. Không một vết xước.
" Trước khi ra tay sử dụng cái đầu tý đi Văn Cao à. Phí năng lượng ra..." Hồ Bích dài dọng.
" Ý cậu là sao?"
" Nếu nó mang đi được thì khi rời khỏi lâu đài, người Mộc Quốc xưa đã đem nó đi theo rồi..." Hồ Bích đáp
Rồi cậu lại gần nó, tay đặt lên khối thủy tinh đó. Vận chút Khí lên tay. Khí của cậu toàn bộ bị hút hết vào khối thủy tinh.
Hồ Bích lên tiếng." Theo tớ quan sát thì có lẽ khối thủy tinh này hấp thụ năng lượng đó. Chưởng Lực của cậu lúc này có lẽ bị hấp thụ toàn bộ. Có lẽ khối thủy tinh này hấp thụ năng lượng. Vì thế Chưởng Năng Lượng bị nó hấp thụ trước khi nó phát huy được sức mạnh. Không thể phá nó như vậy được..."
Cậu rút Ấn Phong Đao ra. Ấn Phong Đao chém xuống thì được tăng thêm sức nặng rất lớn, tạo một lực chém cực kỳ mạnh. Chặt một phát về khối thủy tinh.
Một vết nứt xuất hiện từ điểm tiếp xúc của Ấn Phong Đao và khối thủy tinh đó.
" Rắc..."
Vết nứt lan ra. Rồi lam ra toàn bộ.
" Muốn phá nó phải sử dụng sức mạnh vật lý cực kỳ lớn! Đúng như tớ nghĩ."
Khối thủy tinh vỡ ra. Nhặt cây dao lên trong đống vỡ. Hồ Bích ngắm nó một lúc. Văn Cao hiếu kỳ rồi cũng cầm mượn nó. Hồ Bích đưa cho cậu. Văn Cao vận khí, truyền vào thanh đao. Tung ra một đường kiếm Khí.
Một vệt kiếm Khí dài xuất ra từ đường chém.
" Bùm!"
Cả một vết dài in trên tường. Kiếm Khí là khí thức căn bản sử dụng trong chiến đấu. Nhưng chính Văn Cao cũng ngạc nhiên khi cây kiếm lại phát huy được Khí Thức mạnh mẽ tới vậy. Nó dường như là một cây đao cực kỳ đặc biệt.
" Theo tớ thấy cậu không thích hợp sử dụng nó đâu!" Hồ Bích lên tiếng
Văn Cao cũng gật đầu, cậu nói:
" Tớ không quen sử dụng đao lắm. Cây đao lợi hại ghê đó!"
Hồ Bích lên tiếng:
" Bá Huy chưa có vũ khí. Vừa hay chúng ta có cây đao này, nếu cho cậu ta thì chắc hẳn là mừng lắm..."
Văn Cao nở một nụ cười. Cậu nói:" Ờ. Chắc là mừng lắm..."
Tìm mãi mà chẳng thấy căn phòng nào có những chữ Huyết Cổ. Hai cậu đi vài vòng cũng đã rất nản. Văn Cao thì ngồi uỵch xuống, thở dài.
Hồ Bích mìm cười, cậu lên tiếng: " Nơi đây tiếng bước chân chúng ta phát ra lạ lắm..."
Văn Cao ngạc nhiên: "Ý cậu là sao?"
Hồ Bích mỉm cười, bật lên, tung cú đá xuống mặt đất.
" Bùm!"
Nền đất vỡ ra. Hai cậu rơi xuống một căn hầm. Thấy một lối đi, Văn Cao và Hồ Bích đành men theo cầu thang. Rồi cũng tới một căn phòng trên toàn hoa văn ký tự Huyết Cổ. Mau chóng ghi chép lại rồi trở về tập hợp với mọi người.
******
" Thứ gì đây?" Bá Huy ngạc nhiên
Cầm cây đao màu đen trên tay, Bá Huy cứ quan sát nó.
" Thì cứ lấy xài đi. Chúng tớ đều có vũ khí hết rồi!" Hồ Bích lên tiếng
" Chúng tớ? Văn Cao cũng có rồi sao?"
Văn Cao lúc này mới lấy ra một cục sắt. Thoắt một cái nó biến thành một cây gậy vàng thật đẹp.
" Đây là vũ khí của tớ đó!" Văn Cao lên tiếng
Mọi người lúc này đều ngạc nhiên quan sát về cây gậy của Văn Cao. Long Tiêu không kìm nổi tò mò mà lại gần.
" Sao tự dưng biến to ra thế?"
Văn Cao liền đáp: "Hấp thụ năng lượng nó sẽ lớn lên..."
Long Tiêu cũng tò mò mượn Văn Cao cây gậy. Cầm lên thì cây gậy thu nhỏ lại thành một cục sắt nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay. Văn Cao thử truyền Khí cho nó nhưng nó vẫn không lớn lên chút nào. Bá Huy cũng lại gần thử. Rồi Tuyết Vân cũng thử nhưng không phản ứng gì. Trả lại Văn Cao, thì cậu vừa truyền năng lượng cho nó lập tức nó lớn lên liền.
" Có lẽ nó chỉ tiếp nhận năng lượng của Văn Cao thôi..." Hồ Bích lên tiếng
******
Đến tối hôm đó Bá Huy mới tỉnh dậy. Hồ Bích, Long Tiêu và Văn Cao vui mừng lắm. Bá Huy mới tỉnh dậy được ăn món ăn của Hồ Bích nên ăn như chết đói vậy.
Hồ Bích, Văn Cao, Long Tiêu thấy thế cũng cười phá lên.
Lúc này Văn Cao mới từ từ kể lại chuyện cho Bá Huy biết.
"Kia là tù binh của ta sao?" Bá Huy hỏi, tay chỉ về phía Băng Linh, Băng Thanh, Anh Tuấn, nét mặt hơi kỳ quặc
"Chính xác!" Hồ Bích đáp
Bá Huy nghe vậy thở dài: "Hồ Bích à cậu đối xử với họ thật là kỳ quặc, kẻ thù của chúng ta, hiện là tù binh của chúng ta mà ngồi ở đây như thể bạn bè của chúng ta vậy..."
Văn Cao mới cười khinh khỉnh, tỏ ra sự láu cá trên khuôn mặt, cậu nói: " Ờ! Cũng kỳ lạ thật, không khéo cậu ta trở thành con rẻ của vua Kim chứ chả chơi! "
Vừa cất lời đã bị một cú đấm của Hồ Bích bay thẳng về phía sau.
"Nói xàm!" Hồ Bích liên tiếng, miệng vẫn đang nhai miếng thịt hổ.
"Ba người này sức mạnh không tầm thường đâu! Cứ để họ thế này sao?" Bá Huy mới thắc mắc
Hồ Bích mới đáp: "Họ cũng chưa sử dụng được năng lượng do thuốc của Văn Cao, mà hiện giờ Long Tiêu đã bình phục, không phải sợ. Có 5 chúng ta ở đây nữa thì họ phải tuân lệnh đi theo thôi!"
Văn Cao lúc này mới bật dậy, lại gần Bá Huy, cười nhỏ láu lỉnh rồi chỉ tay về phía Băng Thanh, cậu nói: " Cô gái kia đó, có đuổi cô cũng không đi đâu..."
Vừa nói xong Văn Cao lại bị Hồ Bích đá cho một cái bay dính vào cái cây đằng sau. Bá Huy vẻ mặt cũng ngơ ngác nhưng cũng hiểu ra, cậu mới cười lớn lên.
"Hồ Bích thật là lắm tài! ha ha..." Bá Huy nói
Hồ Bích nét mặt chả vui mừng gì nhưng Long Tiêu và Bá Huy lúc đó thì cười khoái chí.
Rồi Hồ Bích cũng nói: "Giờ bình phục rồi chúng ta quay về thôi. Ba người kia phải trình lên "cấp trên"..."
Lúc này Bá Huy mới nói: "Theo tớ được biết thì nước Mộc đang cố không gây chiến tranh với nước Kim, vậy mà người nước Kim lại không biết điều chút nào..."
Long Tiêu cũng nói: "Tớ được biết là nước mình để tỏ ra thân thiện nên đã cứ người đến nước Kim để ngoại giao. Không ngờ được..."
Băng Linh với hai người em sắc mặt tái nhợt đi vì mất mặt. Hồ Bích liền quay sang đám người Băng Linh. Cậu liên tiếng: "Hiện giờ nước Mộc đang tỏ ra thân thiện với các nước để tránh bốn nước cùng hợp sức chống lại, đám người kia tớ nghĩ những lãnh đạo cũng sẽ trả về nước thôi. Nhưng chắc chắn là vua Kim sẽ phải sang nước Mộc một chuyến đó!"
******
Đêm xuống. Trong căn lều chung của bốn người: Văn Cao, Bá Huy, Long Tiêu, Hồ Bích. Văn Cao và Hồ Bích vẫn còn chằn trọc không ngủ được. Do tiếng ngáy của Bá Huy và Long Tiêu như sấm. Hai ông thi nhau ngáy. Thảo nào mấy người kia dựng lều xa tít đằng xa lều của bốn người.
" Ngủ chưa?" Văn Cao lên tiếng
" Chưa!" Hồ Bích đáp
Hai thanh niên Bá Huy và Long Tiêu ngủ rất ngon và ngáy rất to. Văn Cao nằm cạnh Hồ Bích. Cạnh Hồ Bích tiếp tới là Long Tiêu, tiếp là Bá Huy.
" Ngáy ghê quá!" Văn Cao lên tiếng
Hồ Bích cũng thở dài, nói:
" Ờ. Khiếp hồn hai bố này..."
" Mà trước không hay thấy cậu luyện tập ở các sân tập ở trường. Cậu hay tập sân trên núi sao?" Văn Cao bỗng mở lời trò chuyện
" Không hẳn. Thi thoảng mới lên đó thôi. Trước tớ ít khi tập luyện lắm..."
" Ít sao? Thể thuật như vậy tớ nghĩ phải cực khổ lắm mới đạt được đó!"
" Cũng ngày hai ba giờ luyện tập là nhiều, ít thì một giờ. Tớ ít khi tới đó, có vẻ cậu hay tới đó luyện tập lắm hả, Văn Cao?"
Văn Cao lại hỏi: " Ờ. Luyện tập suốt. Anh là chiến binh sao?"
" Ừ."
" Hồ Đông. Hình như tớ nghe tên anh cậu ở đâu rồi thì phải..."
Hồ Bích đáp: "Anh ấy rất mạnh đó! Rất nhiều người biết anh ấy."