Chương 24. Rắc rối mới

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 24. Rắc rối mới

Bỗng dưng sáng hôm sau thấy Tuyết Vân xuất hiện trước nhà Hồ Bích. Long Tiêu vừa ra ngoài thì giật mình thấy Tuyết Vân đứng đó từ khi nào không biết.
"Tuyết Vân cậu làm gì ở đây vậy?" Long Tiêu nói
Tuyết Vân đưa trả lại cây bút mình đã giữ của Long Tiêu và hỏi cậu: "Cậu có thể gọi Hồ Bích dậy được không?"
Long Tiêu tự dưng nét mặt có chút tươi cười, trong đầu nghĩ điều gì đó.
"Được!" Long Tiêu đáp, rồi mời Tuyết Vân vào nhà, ngồi tại phòng khách. Lúc đó Văn Cao với Bá Huy cũng tỉnh dậy vừa gặp Tuyết Vân cũng ngạc nhiên lắm xong mặt cũng tự dưng nở một nụ cười trên khuôn mặt.
Rồi Long Tiêu lên gọi Hồ Bích dậy. Hồ Bích vừa xuống nhà thì bất ngờ thấy Tuyết Vân. Hồ Bích thấy nhưng lại cố tỏ ra giật mình, kêu: "Ma!" Xong rồi vờ dụi mắt lại, cậu vờ nhìn lại rồi nói: "Ồ thì ra là Tuyết Vân, cứ tưởng sáng sớm đã gặp ma rồi chứ!"
Đám người Văn Cao khi đó chứng kiến cũng che miệng cười.
Tuyết Vân liền liên tiếng: "Tôi có một việc cần sự giúp đỡ của cậu..."
Hồ Bích ngạc nhiên, kêu: "Sao bao nhiêu người lại không tìm lại tìm tôi?"
Tuyết Vân ánh mắt đảo qua mấy lần rồi mới trả lời: "Vì tôi không biết ai thông minh hơn cậu có thể giúp tôi..."
Hồ Bích nghe thấy, miệng nở một nụ cười, sau đó cậu lại làm vẻ mặt chưa nghe thấy gì, giả điếc, cậu quay tay mình về phía Tuyết Vân, hỏi: "Cô nói cái gì cơ? Nói lại xem?"
Đám người Văn Cao ở đó lúc này chứng kiến cười khinh kỉnh, Bá Huy úp mặt vào người Long Tiêu mà cười, cố không đề thành tiếng. Long Tiêu cũng che miệng cười.
Tuyết Vân ánh mắt lại đảo qua mấy lần rồi mới nhìn Hồ Bích, rồi lại dảo ánh mắt đi chỗ khác cô nói hơi ngắt ngứ: " Vì tôi... vì tôi không biết ai... không biết ai thông minh hơn cậu có thể giúp tôi! "
Hồ Bích liền trả lời: "Nếu như tôi không chịu thì sao?" mặt tỉnh bơ.
Tuyết Vân lúc này ánh mắt có vẻ lúng túng. Xong cô cũng trả lời: "Cậu có điều kiện gì có thể trao đổi..."
Hồ Bích mỉm cười, xong lại làm cái mặt lạnh, trả lời ngay lập tức: "Không có!"
Bá Huy và Văn Cao lúc này không nhịn nổi cười mới bật cười thành tiếng. Long Tiêu cũng cười chảy cả nước mắt.
Tuyết Vân ánh mắt trông vẻ khá khó xử.
"Giúp cậu ấy đi. Dù gì cũng cất công đến đây rồi!" Văn Cao nói, trong khi vẫn đang cười sặc sụa
Hồ Bích lúc này lên tiếng: "Thôi được rồi. Nhưng tôi có một điệu kiện..."
Tuyết Vân liền hỏi: "Điều kiện gì?"
Hồ Bích liền đáp: "Tôi đang thiếu một cái rìu chặt củi. Muốn lấy Bích Nguyệt kiếm của cô làm đồ chặt củi cô chịu không?"
Đàm người Văn Cao lúc này lại càng cười to hơn, không thể nhịn cười được.
Tuyết Vân ánh mắt đảo qua đảo lại có vẻ rất khó xử xong cô cũng trả lời: "Được!"
Hồ Bích nghe xong mỉm cười, nói:" Tốt! Giờ thì đưa rìu chặt củi của tôi cho tôi xem nào!"
Tuyết Vân có vẻ rất khó xử, mắt cứ đảo qua đảo lại rồi cũng đưa Bích Nguyệt kiếm của mình cho Hồ Bích. Đám người Văn Cao lúc đó cười sặc sụa càng ngày càng lớn như thể không kìm được vậy.
Hồ Bích cầm Bích Nguyệt kiếm ngắm một lúc, mặt cười cười rồi nói: " Cái này dùng để chặt củi thì đúng là tốt. Đúng là sinh ra là để cho Hồ Bích này chặt củi nấu cơm rồi..."
Đám người Văn Cao cười đến nước mắt chảy ra. Tuyết Vân vẫn đứng ở đó sắc mặt lạnh lùng vốn vậy.
" Giờ thì cậu chịu giúp tôi rồi chứ? " Tuyết Vân liền nói
" Được, nói đi!" Hồ Bích đáp, vẫn đang ngắm Bích Nguyệt Kiếm trên tay.
Tuyết Vân mới đưa cho cậu một bức thư. Hồ Bích cầm lấy bức thư mà đọc. Hồ Bích đọc xong liền đáp: " Cái này thì để nhà họ Phương tự giải quyết chứ cô muốn giúp làm gì? "
Tuyết Vân trả lời: " Tôi được người nhà họ Phương cưu mang nuôi lớn, không thể làm ngơ được. Đã mấy ngày họ không thể tìm ra được manh mối gì, hôm nay là hạn chót của việc trao đổi rồi..."
Lúc này đám người Văn Cao mới ngừng cười, rồi Long Tiêu mới hỏi: " Rốt cuộc chuyện gì xảy ra mà sáng sớm Tuyết Vân đã đến đây vậy? "
Hồ Bích mới đáp: " Trưởng họ dòng họ Phương có đứa con trai bị bắt, đồng thời một Bảo Vật của họ cũng bị mất, đó là Hỏa Phượng Thạch, là một viên đá truyền từ đời này qua đời khác của dòng họ Phương có khả năng nâng cao năng lượng của bản thân gấp nhiều lần. Xong người bắt cóc đứa trẻ muốn lấy nó trao đổi với trưởng họ Phương lấy một thứ bảo vật khác, đó là Kỳ Thuật bí truyền của họ Phương đã cất giấu bao đời là Kỳ Thuật Bom Năng Lượng. Một thứ Kỳ Thuật nguy hiếm..."
" Kỳ Thuật Bom Năng Lượng? " Văn Cao thắc mắc
Hồ Bích liền hỏi: "Long Tiêu. Cậu từng nghe chưa?"
Long Tiêu đáp: "Tớ chưa từng nghe qua!"
Hồ Bích cầm tờ giấy đi đi lại lại một hồi rồi dừng lại. Tuyết Vân thấy vậy liền hỏi, như thể rất sốt ruột: " Cậu biết được điều gì rồi?"
Hồ Bích đáp: "Chữ nhòe sang bên trái nhưng nét ấn bút cho thấy góc nghiêng khi viết nghiêng về bên phải cho thấy người viết cố tình làm ra vết nhòe để đánh lạc hướng người này thuận tay phải chứ không phải tay trái. Cũng tinh vi đó. Nét bút có một số nét hơi run cho thấy khi viết khi viết có chút lo lắng. Về lực ấn bút mạnh hơn bình thường, cố gắng viết nét chữ cứng cáp nhưng lại không thể điều khiển nét cuối cùng khi nhấc bút rất uyển chuyển cho thấy đây là con gái có tình che giấu dưới nét bút của người con trai. Có thể đoán được độ tuổi của người viết dao động từ 30 đến 40 tuổi..." Nói đến đây Hồ Bích mỉm cười tự tin.
" Còn gì nữa không? " Tuyết Vân thắc mắc, như vẻ rất sốt ruột
Hồ Bích liền nói: "Người viết phải giả mạo chữ viết không phải vì muốn che giấu thân phận của mình hay sao?"
Tuyết Vân thắc mắc: "Là sao?"
Hồ Bích lại nói tiếp: "Người viết phải cố tình viết chữ mình khác đi sở dĩ trưởng họ Phương đã quen thuộc với nét chữ của người này, nên buộc phải viết khác đi. Người có thể dễ dàng đánh cắp Bảo Vật khỏi nhà họ Phương chắc chắn là phải biết nơi cất giấu nó. Người nhà họ Phương không thể tìm ra được giấu vết và không điều tra được gì sở dĩ vì chính người trong dòng họ đã đánh cắp nó, khiến họ không thể ngờ được. Tổng hợp lại thì người thực hiện mưu đồ đó là ai chắc hẳn cô đã biết rồi. Tôi không muốn xen vào chuyện nhà họ Phương nên không muốn nói nhiều..."
Tuyết Vân ngẫm một lúc xong cầm lấy bức thư, rồi cô cũng nói: "Tôi đã hiểu ý của cậu. Cám ơn..." Xong Tuyết Vân quay lưng rơi khỏi nhà của Hồ Bích.
Hồ Bích liền nói to: "Không tiễn nhá Tuyết Vân, cảm ơn vì cây rìu chặt củi này..."
Tuyết Vân vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cô vẫn bước đi.
Hồ Bích cầm trên tay vũ khí của Tuyết Vân, miệng mỉm cười, tâm đắc.
"Cậu thật lợi hại đó. Chỉ một lúc thôi đã biết được rồi!" Văn Cao phải thốt lên khâm phục
Bá Huy cùng lên tiếng: "Phải đó, thật là lợi hại quá đi!"
Hồ Bích cười và đáp: "Có là gì đâu. Được cây rìu chặt củi này cũng đáng mà..."
Hồ Bích cười đắc trí.
"Cậu tính lấy nó ra chặt củi thật à? Kỳ Binh đó! " Long Tiêu lên tiếng
Hồ Bích liền đáp: " Đương nhiên chứ! Đồ tốt như vậy mới dùng để chặt củi đó! "
Văn Cao miệng cười cợt, cậu nói:" Như thế mà cũng chịu được, Tuyết Vân cũng thật đáng thương nhỉ? "
Hồ Bích cau mày: " Đáng thương cái gì chứ! Tớ mới đang thương này! "
Văn Cao liên cười khúc khích, nói: " Tớ nghĩ cậu nên trả lại nó cho Tuyết Vân. Cậu đâu có thiếu cái rìu chặt củi nào đâu? Cây rìu đó đang nằm ngoài cửa kìa. Tuyết Vân đi qua cũng nhìn thấy rồi đó..."
Hồ Bích thắc mắc: " Vì sao phải trả lại! Chính vì cây rìu đó nằm ngay ngoài cửa nên tới mới nói vậy mà. "
Bá Huy tự dưng thở dài: " Thế này bao giờ mơi tiến triển được đây! "
Hồ Bích nghe vậy ngạc nhiên hỏi: " Ý cậu là sao?"
Bá Huy trả lời: " Không có gì đâu. Tuy tớ không ủng hộ việc hôm nay cậu làm lắm nhưng tớ rất thích hành động như vậy. Được trận cười sản khoái..." xong lại bật cười.
Hồ Bích vẫn không hiểu chuyện gì nữa. Xong cậu cũng bực mình vất thẳng Bích Nguyệt kiếm xuống ghế. Cậu nói: " Thứ này sao xứng đáng được tớ chưng dụng! "
Văn Cao mới lên tiếng: " Hay là đem trả cho cậu ấy đi!"
Hồ Bích hét lên: " Cho dù tớ không sử dụng cũng không trả lại đâu..."
****************
Sáng hôm sau, Tuyết Vân lại đến. Vừa sáng dậy đã thấy Tuyết Vân, Hồ Bích liền đi chặt củi. Cầm Bích Nguyệt Kiếm mà chặt củi. Tuyết Vân từ từ lại gần rồi nói: " Tôi có một việc nữa muốn nhờ tới sự giúp đỡ của cậu..."
Long Tiêu cùng Bá Huy và Văn Cao thì trong nhà nhìn ra, miệng cứ cười không sao ngừng được.
Hồ Bích chặt củi được một lúc, rồi cậu lời vờ lau mồ hôi đứng dậy. Cậu còn giả vờ ngạc nhiên: " Ồ Tuyết Vân à. Lại đến đây có việc gì vậy?"
Tuyết Vân liền nói: " Có một việc muốn cậu giúp đỡ..."
Hồ Bích lại làm cái mặt tươi cười, cậu nói: " Vừa đúng lúc cô ở đây, đang định cảm ơn về cái rìu chặt củi nữa. Còn việc nữa cần giúp sao? Có gì để đem ra trao đổi không? "
Tuyết Vân mặt lạnh lùng như ánh mắt trở lên lúng túng cứ đảo qua đảo lại. Cô mới ấp úng nói: " Cậu... cậu muốn tôi... muốn tôi làm việc gì cứ nói! "
Hồ Bích lúc này mới bật cười, cười thật lớn tiếng. Nhưng Tuyết Vân bên cạnh cũng không phải ứng gì.
Hồ Bích cười to hơn, cậu hỏi: " Cô ư? Cô thì làm được việc gì? "
Tuyết Vân mới đáp: " Việc gì cậu có thể yêu cầu!"
Hồ Bích bỗng tỏ cái mặt nghiêm túc, xong ánh mắt lại ty hy nhìn Tuyết Vân.
" Có thật không? " Hồ Bích hỏi
Tuyết Vân ánh mắt tỏ ra lúng túng, cô nói: " Cậu cứ nói, nếu tôi có thể thực hiện được..."
Hồ Bích lại nói: " Nếu tôi muốn cô mỗi khi luyện tập xong bưng trà rót nước mời tôi đàng hoàng, thành kính nghiêm túc có được không? "
Tuyết Vân vẫn tỏ ra vẻ khá lúng túng, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng. Cô nói khá ngắt ngứ: " Có... có thể... có thể làm việc khác không?"
Hồ Bích lúc này liền gọi ba tên láu lỉnh trong nhà ra. Thấy tiếng Hồ Bích gọi, ba người Văn Cao, Bá Huy, Long Tiêu mới chạy ra.
Lúc này Hồ Bích mới nói với đám người Văn Cao: " Cô ta đến nhờ sự giúp đỡ. Tớ có bắt cô ta bưng trà rót nước sau mỗi lần luyện tập thôi mà cũng không chịu được, các cậu nói xong có nên giúp không?"
" Nên...ên..ên" Cả ba người Văn Cao đều đồng thanh đáp kéo dài giọng ánh mắt ty hy nhìn Hồ Bích.
Hồ Bích cũng bị ba người bạn làm lúng túng. Xong cậu liền quay sang Tuyết Vân nói tiếp: " Được rồi! Mấy cái kia cho qua. Có một điều tôi muốn cô làm. Tôi thắc mắc là sao không thấy cô cười đó! Thử cười một cái xem nào..."
Tuyết Vân ánh mắt lại lúng túng, xong cô lại nói: " Có thể làm việc khác không?"
Hồ Bích thấy sự lúng túng này liền nói: " Không! "
Vẻ mặt Hồ Bích giờ có vẻ hơi đắc ý.
Tuyết Vân lúc này bỗng dưng nổi ánh mắt lườm Hồ Bích. Vận Khí lên cao, luồng gió đẩy ngã cả bốn người trước mặt.
Cô tiến tới, lấy chân đạp thẳng lên Hồ Bích, cô nói: " Cậu đừng có đáng quá!"
Hồ Bích mặt tái nhợt đi. Ánh mắt giận dữ của Tuyết Vân nhìn thẳng vào Hồ Bích. Chân thì đạp lên Hồ Bích, Hồ Bích lúc này thì run cầm cập. Ba người kia thì cũng thấy sợ hãi ôm chầm lấy nhau.
Tuyết Vân nói tiếp, hai răng nghiến lại: " Một là giúp tôi! Hai là chết tại đây! Cậu chọn đi!"
Hồ Bích lúc này người run cầm cập khi ánh mắt giận dữ đầy sát Khí của Tuyết Vân nhìn thẳng vào mình.
Nén một Khối năng lượng cực lớn trên tay. Tuyết Vân giận dữ nói: " Có mau chọn không! Nếu không nói gì tôi xem như cậu chọn lựa là chết tại đây đó! Có chịu giúp tôi không?"
Hồ Bích đang run cầm cập lúc này mới thốt lên: " Co..có..ó..."
Lúc này Tuyết Vân mới hạ Khí xuống, thu chân lại. Hồ Bích vẫn đang sợ đến run cầm cập, ba người đám Văn Cao thì ôm nhau, từ từ đứng dậy nhẹ nhàng đi vào nhà
" Không mau đứng dậy! " Tuyết Vân nói
Hồ Bích đứng phắt dậy, nét mặt sợ hãi.
Văn Cao lúc đó mới lên tiếng, vẫn đang ôm Long Tiêu và Bá Huy: " Biết ngay là Hồ Bích được đà xông lên thành ra tức nước vỡ bờ mà! "
Tuyết Vân quay ra lườm Hồ Bích, cô nói: " Tôi cảnh cáo cậu lần cuối. Đừng bao giờ quá đáng quá! Chết lúc nào không biết đó! "
Hồ Bích không nói được câu nào, ánh mắt sợ sệt.
Lúc này Tuyết Vân mới ra lệnh: " Vào nhà trước rồi nói! "
Hồ Bích lẳng lặng bước vào nhà cũng Tuyết Vân.
Tuyết Vân mới đưa một chiếc đồng hồ cho Hồ Bích. Hồ Bích cầm lấy chiếc đồng hồ mà tay cứ run run. Lúc này đám người Văn Cao mới che miệng cười khúc khích thì thấy ánh mắt Tuyết Vân nhìn về im mặt, không dám cười một tiếng nào.
Cô mới ra lệnh cho Hồ Bích, nét mặt vẫn lạnh lùng: "Dùng khả năng quan sát và tư duy của cậu để nói xem đây là đồ của ai!"
Hồ Bích tay cầm chiếc đồng hồ lên cứ run run, quan sát một lúc rồi nói: "Tôi không biết!"
Tuyết Vân thấy vậy cau mày, lườm Hồ Bích.
" Lại muốn chết hả?" Tuyết Vân lạnh lùng hỏi
Hồ Bích run bật lên, giọng nói cũng có chút rung rẩy: "Đồng hồ này là của một người thuộc dòng họ Long!"
Tuyết Vân lạnh lùng hỏi: "Vì sao?"
Hồ Bích người cứ run bắn lên muốn nói cũng khó khi thấy ánh mắt Tuyết Vân cứ nhìn về mình. Cậu còn không dám nhìn thẳng về phía Tuyết Vân mà cứ cúi gằm cái đầu xuống.
Tuyết Vân lại đe dọa, trên tay nén một khối năng lượng lớn khiến Hồ Bích ngay lập tức phải lên tiếng: " Một nét sước nhỏ trên cạnh của đồng hồ này là do chuôi cầm của thứ vũ khí là con dao nhỏ mà chỉ có người dòng họ Long mới sử dụng...'
Nét mặt Tuyết Vân lại hỏi, năng lượng vẫn nén trên tay: "Còn gì nữa không?"
Hồ Bích run bật. Vừa thấy tay Hồ Bích di chuyển Tuyết Vân liền nói: "Nếu như cậu cố tình tháo những miếng tạ trên tay và chân cậu để bỏ chạy thì cẩn thận chết trước nguồn năng lượng trên tay tôi đó!"
Hồ Bích liền run hơn cả lúc trước, từ bỏ ngay ý định đó. Lúc này ánh mắt có vẻ đánh về phía đám người Văn Cao cầu cứu. Xong Văn Cao thấy ánh mắt đó liền thì thầm với Long Tiêu và Bá Huy: "Anh em có muốn chuyện của Hồ Bích tiến triển thêm không?"
Bá Huy và Long Tiêu liền trả lời khẽ: "Có!"
Văn Cao mới cười láu cá, cậu mới lên tiếng: "Chúng tôi có việc bận, nên xin phép là chúng tôi ra ngoài trước. Hai người cứ nói chuyện tiếp đi ha!"
Hồ Bích liền phản ứng, cậu nói: "Anh em gì bỏ nhau lại vậy. Không mau ra tay..."
Chưa kịp nói hết lời Tuyết Vân đã giơ chân đạp thẳng lên người Hồ Bích khiến cậu ngã ra. Cô tiến lại gần, đạp chân lên người Hồ Bích. Đám người Văn Cao cứ ra ngoài thản nhiên như chưa từng nhìn thấy chuyện gì.
Tuyết Vân nhìn chằm chằm vào Hồ Bích: "Có vẻ như cậu muốn chết. Được tôi giúp cậu!"
Năng lượng trên tay Tuyết Vân vừa định đánh tới Hồ Bích thì Hồ Bích liền trả lời ngay lập tức: " Không! Không phải! Đồng hồ này là của một đầu bếp dòng họ Long..."
Tuyết Vân lạnh lùng, hỏi tiếp: " Lý do?"
Hồ Bích giọng run cầm cập, nói: "Trước đó... trước đó có thể thu chân về không? Tuyến Vân lại giẫm mạnh lên người cậu, ánh mắt đầy sát khí nhìn cậu, cô lên tiếng: "Nói mau!"
Hồ Bích liền ngay lập tức trả lời: "Vết sước là của con dao chuyên dụng trong nhà bếp nhà họ Long, loại dao này chỉ có đầu bếp nhà họ Long sử dụng. Ngược lại trên một góc có một chút dầu không phải là dầu bình thường mà là dầu mỡ để nấu ăn thường ngày..." nói xong cậu dừng lại, ấp úng nói tiếp: "Có thể thu chân lại không?"
Tuyết Vân lúc này mới thu chân lại. Hồ Bích mau chóng đứng lên. Tuyết Vân lại nói: "Cậu cứ cẩn thận cái mạng mình đấy! Cái tính quá đáng của cậu khiến cậu chết sớm đó! Đừng tưởng cậu đã từng cứu tôi mà tôi không dám giết cậu."
Hồ Bích người run bắn lên sau khi nghe câu đó. Cậu mới nói, giọng ấp úng, nhưng ngoan hiền: "Chị có gì chỉ bảo, em sẽ giúp đỡ hết sức!"
Tuyết Vân lúc này nghe thấy, bỗng dưng trên miệng nở một nụ cười. Một nự cười nở trên gương mặt băng giá như đóa hoa giữa rừng tuyết. Hồ Bích thấy vậy tròn to mắt nhìn. Thấy ánh mắt Hồ Bích nhìn tới, Tuyết Vân liền trờ lại khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo qua đảo lại rồi cuối cùng nhìn thẳng vào Hồ Bích khiến Hồ Bích sợ hãi vội và quay đi.
"Cũng dần biết điều rồi đó! Tôi tạm tin vào những lời cậu nói. Chút nữa tôi quay lại..." Tuyết Vân nói rồi quay lưng bỏ đi. Đến khi Tuyết Vân đi rồi Hồ Bích mới thở phào, ngã xuống ghế.
Xong Hồ Bích liền nhớ lại nụ cười của Tuyết Vân, Hồ Bích mới nở một nụ cười trên gương mặt, cậu nói: "Cuối cùng cũng thấy được cô ta cười. Mà mình phải tìm cách trốn đi mới được, mà không được cô ta có khả năng cảm nhận năng lượng."
Đi đi lại lại một hồi Hồ Bích mới đột nhiên nghĩ ra, cậu nói: "Ba người trên kia biết đâu được lại làm lá chán cho mình được không chừng. Mấy tên kia thật đúng là không có nghĩa khí gì, bỏ mặc anh em như vậy thật là bực mình mà..."
******
Lúc này đám người Long Tiêu, Văn Cao, Bá Huy mới ló ra từ bếp nhìn theo Tuyết Vân. Văn Cao mới lên tiếng: "Liên quan đến dòng họ của cậu kìa Long Tiêu!"
Long Tiêu thở dài, xong cậu đáp: "Tớ không quan tâm..."
Văn Cao mới nói tiếp: "Cũng nên đi hỏi giúp đỡ Tuyết Vân đi thì hơn, dẫu sao cậu cũng thuộc dòng họ Long mà..."
Long Tiêu thắc mắc: "Cậu ấy trông tức giận vậy cơ mà, tớ không dám đâu..."
Văn Cao mới cười láu lỉnh đáp: "Cậu yên tâm. Tuyết Vân không bao giờ nổi giận nếu những việc không liên quan đến hai chữ " Hồ Bích" đâu..."
******
Đang ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hoàng tử và công chúa liến thức dậy.
Nghe thấy tiếng Hồ Bích Băng Thanh liền chạy ra mở cửa.
"Có việc gì vậy?" Băng Thanh hỏi, nét mặt tươi cười khi gặp Hồ Bích
Hồ Bích liền trả lời: "Có một Nữ La Sát rất là hung dữ tôi không thể đối phó được cần sức mạnh của ba người giúp đỡ."
Băng Linh lúc này mới ngạc nhiên: "Với sức mạnh của cậu thì có khi còn trên cả ba chúng tôi nữa lại cần đến sự giúp đỡ của chúng tôi là sao?"
Hồ Bích liền trả lời: "Nữ La Sát này đáng sợ lắm. Tôi không đối phó được..."
******
Đến tầm chiều, Tuyết Vân mới quay trở lại tìm Hồ Bích, không thấy Hồ Bích ở nhà cô mới đến sân tập trên núi. Vừa lên thì bị ba người Băng Linh, Băng Thanh, Anh Tuấn chặn lại không cho đi. Tuyết Vân liền giao chiến với họ một hồi ác liệt.
Mãi về sau Tuyết Vân cũng giành chiến thắng. Ba người bị đánh bại nằm gục dưới đất. Hồ Bích từ đằng xa nhìn mặt tái nhợt đi. Không biết chạy đâu cho tắt lửa.
Tuyết Vân cảm nhận được năng lượng từ Hồ Bích cô liền nhìn thẳng về phía Hồ Bích. Hồ Bích định tháo chạy thì Tuyết Vân đã đứng trước mắt từ bao giờ, tốc độ di chuyển của cô quá nhanh.
" Cậu tính chuồn sao?" Tuyết Vân mặt lạnh lùng hỏi
Hồ Bích sợ hãi tay định tháo những miếng tạ ra thì Tuyết Vân liền nói: " Nếu cậu có ý định chống trả thì cẩn thận!"
Hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, Hồ Bích mới nói: " Tôi không giúp cô nữa. Chết thì chết, ra tay đi! "
Tuyết Vân nét mày hơi cau giận một Chưởng đánh trọng thương Hồ Bích. Hồ Bích bị đánh đên ói ra máu nhưng vẫn với vẻ mặt lì lợm. Cậu vẫn nói: "Muốn tôi giúp thì phải bưng trà rót nước..."
Tuyết Vân lại đánh tới một Chưởng nữa Hồ Bích lại bị bật ra xa. Cô nghiêm nghị hỏi: " Có chịu giúp không?"
Hồ Bích vẫn nói: "Muốn tôi giúp thì phải bưng trà rót nước cung kính trước đã..."
Giờ dù bị đe dọa Hồ Bích có lẽ cũng chả sợ nữa. Tuyết Vân mới thở dài.
Từ từ tiến đến chỗ Hồ Bích, cô liên tiếng, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Cậu có chịu giúp không?"
Hồ Bích liền đáp: "Không! Cho dù chết!"
Tuyết Vân biết được giờ có đánh chết Hồ Bích cũng vô ích, cô sững người ra. Hai hàng nước mắt chảy xuống từ đôi mắt, rơi trên khuôn mặt của Hồ Bích.
Bỗng dưng thấy giọt nước mắt của Tuyết Vân, Hồ Bích mới sững người.
Cậu mới từ từ đứng dậy, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Tuyết Vân gương mặt lạnh giá vẫn chảy hai hàng nước mắt. Hồ Bích cũng im lặng không biết nói gì. Xong cậu cũng mềm lòng trước khuôn mặt đó.
" Tôi giúp được gì?" Hồ Bích lên tiếng.
Tuyết Vân nghe thấy vậy liền lau giọt nước mắt đi. Cô mới nói: "Người đã cưu mang tôi, giờ đang bị đe dọa tính mạng..."
Hồ Bích liền hỏi tiếp: " Việc đó thì liên quan gì đến chiếc đồng hồ?"
Tuyết Vân lại trả lời: " Đó là vật là cô ấy đã để lại trước khi bị bắt đi. Đó là manh mối duy nhất..."
Hồ Bích liền lên tiếng: " Không phải duy nhất đâu. Dẫn tôi tới nhà của cô nào, tôi còn thể tìm ra được manh mối mà người khác không nhận ra được..."
Lúc này Tuyết Vân nghe vậy đôi mắt mới dừng rơi lệ. Rồi cô cũng đưa Hồ Bích đến nhà cô.
Hồ Bích tới một căn nhà nhỏ nằm tại những khu nhà của người mang họ Phương sống tại đó, đó là nhà nơi Tuyết Vân sống cùng người đã nuôi dưỡng cô.
Hồ Bích đi quanh nhà lục lọi một vòng xong cậu mới dừng lại ngẫm nghĩ. Bỗng dưng ánh mắt lóe lên một điều gì đó. Tuyết Vân nhìn thấy ánh mắt đó liền lên tiếng:" Cậu đã tìm ra được gì rồi?"
Hồ Bích liền đáp:" Theo như tôi thấy thì chiếc đồng hồ cô nói không hề có liên quan gì đến cả. Có lẽ nó chỉ là kỷ vậy của người tên là Phương Thùy đã nuôi dưỡng cô thôi. Có lẽ là tình nhân. Cô ấy bị bắt đi khi đang cầm nó trên tay."
Tuyết Vân lại hỏi: " Cậu có thể tìm ra và cứu được cô ấy không?"
Hồ Bích liền đáp: " Tìm ra thì được nhưng không thể cứu! Vì cô ấy đã chết rồi!"
Trên gương mặt Tuyết Vân là sự ngơ ngác.
" Vì sao? " Tuyết Vân hỏi
Hồ Bích lúc này mới thở dài: " Trong tủ quần áo là những viên thuốc màu xanh. Đó là những viên thuốc ngăn cản sự phát triển của một căn bệnh lan y không thể chữa khỏi, đó là bệnh Máu Độc. Tôi đã từng được nghe về cách làm chậm sự phát triển của bệnh này bằng những viên thuốc chế biến từ loại cây Mắt Rồng. Viên thuốc màu xanh kia chính là nó. Cô không biết người sống cùng cô bị bệnh Máu Độc sao? "
Tuyết Vân mới ngơ ngác, cô mới ngạc nhiên: "Cô ấy đang khỏe mạnh, tại sao lại mắc bệnh này chứ?"
Hồ Bích liền trả lời: "Người bị bệnh này vốn dĩ nếu cầm cự bằng những viên thuốc Mắt Rồng thì không có biểu hiện gì. Có lẽ cô ấy rất nhớ thương một người thuộc dòng họ Long, thường hay bí mật gặp người đó. Nhưng lúc căn bệnh đã đến lúc phát tác và cô ấy phải chết thì cũng là cuộc hẹn của cô ấy với người kia. Không thấy cô ấy đến điểm hẹn, người kia mới tới nhà. Đó là tầm 2 giờ chiều lúc đó cô và chúng tôi đang luyện tập ở sân tập trên núi nên không thể biết được cô Phương Thùy đã chết. Vết máu trên sàn là máu độc của người bị bệnh này đã ói ra lúc chết, màu sắc có nó không khác gì máu thường, nên khó phân biệt, nhưng cô có thể để ý rằng, một con muỗi đã chết cạnh đó, đó là do chất độc của máu. Dựa vào vết máu khô tôi có thể biết được thời gian chính xác. Có lẽ hiện tại lên đến nhà xác cách ly tìm, sẽ tìm thấy người cô cần tìm..."
Tuyết Vân sững người ra, cô nói: "Không thể nào, cậu lừa tôi đúng không?"
Hồ Bích nét mặt cũng trầm xuống, cậu thở dài rồi trả lời: "Sự thật mất lòng, tôi đã nói hết những gì nên nói!"
Tuyết Vân thắc mắc: "Cậu còn biết được điều gì nữa? Mau nói ra..."
Hồ Bích thở dài: "Những điều nên nói tôi đã nói rồi, cô đừng hỏi nữa, giờ tới nhà xác mà tìm người đi!"
Nói xong Hồ Bích lẳng lặng quay lưng bước đi. Lòng có chút nằng nặng.
Lẳng lặng về tới nhà mình. Đã thấy ba người Long Tiêu, Văn Cao, Bá Huy đang dải chiếu ngồi đánh bài trong nhà. Thấy Hồ Bích, Văn Cao mới lên tiếng, ánh mắt láu cá:
" Thế nào rồi?"
Hồ Bích nở một nụ cười, sắc mặt đầy tự tin. Tỏ ra ngầu, cậu nói:
" Rắc rối quá phức tạp với Tuyết nhưng lại quá dễ dàng với tớ!"
******