Chương 23. Trở lại Tam Mộc

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 23. Trở lại Tam Mộc

Tại phòng của Hiệu Trưởng Long Mộc. Ở đó có Huy Định, Hiệu trưởng, 5 người được giao đi làm nhiệm vụ cùng 3 tù binh họ bắt về.
Trở về làng Tam Mộc. Huy Định thấy 5 đứa học trò mình kỳ vọng đã hoàn thành nhiệm vụ mừng lắm. Xong cũng bất ngờ khi lại bắt về công chúa cùng hoàng tử của nước Kim.
Huy Định mới lên tiếng: " Việc nước Kim đột nhập vào nước ta là một chuyện lớn. Xong việc xử lý nên để Trưởng Lão giải quyết, chúng ta hiện cũng không nên giam giữ họ trong nhà lao của làng Tam Mộc. Các em hãy cứ trông chừng công chúa và hoàng tử của nước mộc. Thầy sẽ đi một chuyến đến báo cáo với trưởng lão..."
Hồ Bích vẻ mặt không vui lắm, cậu thắc mắc: "Trông chừng là như thế nào?"
Huy Định liền đáp: "Tức là em trông coi họ. Nhưng không được để ai biết họ là công chúa và hoàng tử của nước Kim, nhưng cũng không được bạc đãi họ để những lãnh đạo của chúng ta khó xử khi nói chuyện với vua Kim. Trọng trách này còn ai thích hợp hơn em hả Hồ Bích! "
Băng Thanh nét mặt vui mừng. Hồ Bích liền hét lên: " Em phản đối! Tại sao lại là em! "
Huy Định liền đáp: " Chỉ có em duy nhất là không có dính dáng gì đến các dòng họ với cả các lãnh đạo của nước Mộc thôi, Tuyết Vân, Văn Cao, Bá Huy, Long Tiêu đều có chút dính líu, không để họ biết chuyện trước được. Em hãy cứ để họ đến ở tạm nhà em một thời gian đi! "
Băng Thanh mặt vui mừng, Văn Cao và Bá Huy thì che miệng cười. Long Tiêu cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt. Chỉ có Tuyết Vân là sắc mặt vẫn cứ lạnh lùng không phản ứng gì.
Huy Định lại nói tiếp: " Em còn có chơ cùng Văn Cao, Bá Huy và Long Tiêu nữa cơ mà, có họ giúp nữa thầy rất yên tâm. Việc này ta giao cho em đó, đối xử họ như khách một chút. Đừng để lãnh đạo phải khó xử."
Hồ Bích thở dài xong cùng phải chấp nhận. Văn Cao cứ cười láu cá. Cậu còn cố tình ghé vào ta Tuyết Vân nói: " Kìa, tình địch của cậu đang có cơ hội lấn tời kìa!..."
Vừa nói xong Văn Cao bị một Chưởng Tuyết Vân đánh tới úp mặt vào tường.
******
Tại nhà của Hồ Bích.
" Nhà tôi hơi trật, các người ở tạm phòng cũng của anh trai tôi. Tôi đã dọn dẹp rồi. Nhớ là tai của tôi còn thính hơn thú rừng đó, trong vòng 5 cây số thì đừng mong thoát. Chịu khó ở tạm một thời gian!" Hồ Bích nói với đám người Băng Linh.
Xong cậu cũng nói với Văn Cao, Bá Huy và Long Tiêu cạnh đó: " Văn Cao và Bá Huy hai cậu ở tạm nhà kho nhá, Long Tiêu sẽ ở cùng phòng với tớ. Hai cậu chịu khó vậy nha..."
Văn Cao liền đáp: "Hôm nào cậu cũng nấu ăn cho tớ thì ở ngoài sân cũng được..."
Bá Huy nghe vậy cũng bật cười cùng Long Tiêu và Hồ Bích.
Băng Linh bỗng dưng lên tiếng: " Cậu có thể dẫn chúng tôi lên phòng cậu đã sắp xếp cho chúng tôi không? "
Hồ Bích liền dẫn họ lên, miệng bực bội: " Tự dưng phải rước đám của nợ này về nhà..."
Băng Linh liền hỏi tiếp Hồ Bích: " Chúng tôi có thể tự do đi lại trong Làng Tam Mộc không? "
" Nếu có ý định thu thập tin tức về đất nước chúng tôi thì tốt nhất là đừng có nghĩ đến..." Hồ Bích đáp
" Chúng tôi sẽ không làm như vậy. Là tù binh của nước Mộc là lại được đối xử như vậy thì sao chúng tôi lại không biết điều chứ! " Băng Linh đáp
Hồ Bích mới thở dài: " Thôi được, chỉ được loanh quanh khu thị trấn thôi đó, lảng vảng đến những khu trọng điểm là coi chừng đó!"
Nói xong cậu liền kéo Bá Huy và Văn Cao cùng Long Tiêu đi tập luyện trên núi. Ba người Băng Linh, Băng Thanh, Anh Tuấn buộc phải đi theo.
******
Tại sân luyện tập trên núi trường Long Mộc, Bá Huy đang luyện tập Kỳ Thuật. Ở sân tập khác Long Tiêu thì đang được Văn Cao hướng dẫn luyện tập Khí Thức, còn Hồ Bích thì đang đeo tạ nặng chạy quanh núi.
Băng Thanh thì ngồi trên một cây cao quan sát Hồ Bích luyện tập chăm chú. Băng Linh và Anh Tuấn cũng rời sang sân khác để luyện tập cho bản thân.
Bỗng gặp Tuyết Vân cũng đang chuẩn bị lên núi luyện tập, trên người vẫn khoác bộ áo lông thú mà Hồ Bích đã may cho cô.
. Hồ Bích mới dừng lại hỏi: "Tuyết Vân, cô cũng tính lên sân trên nùi luyện tập à? Sân đó thuộc sở hữu của bọn tôi rồi, mời cô đi cho!"
Tuyết Vân mặt lạnh lùng nhìn Hồ Bích. Hồ Bích cũng đối mắt nhìn thẳng vào Tuyết Vân. Cậu nói: "Thích chiến thì chiều!"
Tuyết Vân vẫn nhìn chằm chằm Hồ Bích. Một Chưởng Khí đánh bay cậu bật vào dính vào thân cây rồi đi lẳng lặng đi tiếp. Hồ Bích đau đớn đứng dậy, không nói được câu gì. Băng Thanh tức giận nhảy từ trên cao xuống, cô nói: " Sao cô tự dưng đánh Hồ Bích chứ!? "
Tuyết Vân nét mặt vẫn lạnh như băng, không trả lời và cứ thế đi tiếp.
Bỗng dưng từ đằng sau Băng Thanh đánh đến, cảm nhận được năng lượng đanh tiến tới. Tuyết Vân tránh né dễ dàng. Rồi cứ thế cùng Băng Thanh giao chiến.
Hồ Bích lúc này mới ngạc nhiên: " Đánh nhau thật à! "
Những đòn Chưởng Khí tung ra từ Băng Thanh bị Tuyết Vân hóa giải quá dễ dàng. Tuyết Vân bỗng tung một đòn Chưởng Khí bất ngờ, Băng Thanh cũng tung ra một đòn Chưởng Khí. Nhưng Chưởng Khí của Tuyết Vân mạnh hơn đánh bật Băng Thanh ngã ra.
Tuyết Vân lại tiếp tục đi tiếp. Băng Thanh tức giận lắm nhưng nhận ra mình không phải là đối thủ của Tuyết Vân nên chỉ biết mắng nhiếc Tuyết Vân. Nhưng dường như Tuyết Vân chẳng quan tâm mà cứ lẳng lặng đi.
Lúc này Hồ Bích mới nhảy phẫng đến trước mặt của Tuyết Vân.
" Này cô định cứ thế mà đi sao? Muốn luyện tập ở đây phải được sự cho phép của tôi! " Hồ Bích nói
Tuyết Vân cau mày, lườm Hồ Bích, Khí vận lên cao, toát ra luồng gió đẩy ngã cả Hồ Bích. Hồ Bích thấy ánh mắt của Tuyết Vân sợ tái mặt.
" Em xin lỗi chị. Mời chị thong thả luyện tập!" Hồ Bích mặt mũi khó coi nói
Tuyết Vân lúc này mới từ từ hạ Khí xuống và bước tiếp. Hồ Bích lúc đó mới thở phào. Cậu thầm nghĩ: " Dù mình đã mạnh hơn nhưng vẫn không tự tin chiến đấu với cô ta gì. Lại bị cô ta dọa cho thật là bực mình thật! "
Băng Thanh mới lại gần Hồ Bích hỏi thăm: " Cậu có sao không?"
Hồ Bích cau mày, nhưng cũng nén nấy sự bực tức, không trả lời mà cứ thể đứng dậy chạy tiếp luyện tập, không quan tâm đến Băng Thanh.
Đi qua chỗ Văn Cao và Long Tiêu đang luyện tập, Tuyết Vân bỗng dừng lại. Cô quan sát Long Tiêu luyện tập rồi nghĩ: " Người này năng lượng khổng lồ không ai sánh bằng. Khí của mình chỉ bằng một phần mười so với cậu ta, nhưng trong cơ thể cậu ta mình còn cảm nhận được một loại năng lượng Lực rất kỳ lạ, năng lượng Lực đó còn lớn hơn Khí trong cơ thể cậu ta rất nhiều. Tại sao cậu ta lại không sử dụng nó? Sau này nhất định cậu ta sẽ là một đối thủ đáng gờm nhất của mình! "
Tuyết Vân liền đi tiếp tới một sân khác để luyện tập.
******
Tối hôm ấy tại nhà Hồ Bích, mọi người lại được thưởng thức những món ăn ngon Hồ Bích làm tại sân nhà cậu ta. Bắc bếp ra nướng thịt giữa sân, xung quanh là Hồ Bích, Long Tiêu, Văn Cao, Bá Huy cùng đám người Băng Linh.
Bỗng dưng Long Tiêu vất một chiếc áo thấm đầy máu vào đống lửa. Hồ Bích ngạc nhiên: " Đó không phải cái áo cậu rất quý sao? "
Long Tiêu liền đáp: " Đã từng thôi! Giờ thì không còn nữa!"
Hồ Bích lại ngạc nhiên: " Không phải cậu thích cô ta sao?"
Long Tiêu lại đáp: " Đã từng nhưng giờ thì không còn nữa rồi. Tình cảm giữa hai anh em mình mới là điều tớ chú trọng..."
Hồ Bích gãi đầu không hiểu, thắc mắc: " Liên quan gì ở đây? "
Long Tiêu đáp: " Rồi sau này cậu sẽ hiểu thôi!". Sau đó bật cười, Văn Cao và Bá Huy cũng tự dưng bật cười làm Hồ Bích không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Hai cậu cười cái gì?" Hồ Bích hỏi Văn Cao và Bá Huy
Văn Cao đáp: " Không có gì! Tự dưng thấy vui nên cười thôi!"
Bá Huy lại nói: " Giờ thì cậu chưa hiểu, một thời gian sau sẽ biết thôi. Giờ thì ăn nào! "
Mọi người đều ăn còn Hồ Bích thì đang suy nghĩ về điều vừa rồi, mãi cậu cũng không hiểu ba người Long Tiêu, Văn Cao và Bá Huy cười cái gì.
Bỗng dưng Băng Linh lên tiếng: " Các cậu giờ bao nhiêu tuổi rồi?"
" Mười lăm!" bốn người Hồ Bích đồng thanh đáp
Băng Linh mới nói tiếp: " Ồ, còn chưa lên Trung Học Chiến Binh nữa cơ à? Vậy mà các cậu mạnh thật đó. Tôi hiện 17 tuổi, em gái tôi là Băng Thanh 16 tuổi, còn đứa em trai kia thì cũng bằng tuổi các cậu..."
Hồ Bích cũng lên tiếng: "Các người đều là những chiến binh mạnh mẽ, nhưng nên nhớ là đã bại trước Long Tiêu, chiến binh của nước Mộc đó. Nước Mộc là đất nước mạnh nhất trong 5 nước: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Đất nước các cô hãy cẩn thận nếu xâm phạm đất nước chúng tôi đó! "
Băng Linh liền mỉm cười, cô đáp: "Điều đó tôi không quyết định được. Nhưng có một điều khác là tôi thực sự muốn được kết bạn với các cậu..."
Hồ Bích liền đáp: "Nhưng khi đất nước giao chiến chúng ta sẽ là kẻ thù đó!"
Băng Linh liền đáp: "Tôi biết, nhưng tôi thực sự muốn kết bạn với các cậu!"
Hồ Bích ngay lập tức đáp: " Nếu muốn là bạn của chúng tôi thì tốt nhất không nên gây chiến với chúng tôi cô nên biết điều đó!"
Băng Thanh lúc này lại lên tiếng nói với Hồ Bích: "Nếu như cậu lấy tôi thì có thể tạo được liên minh giữa hai nước Kim, Mộc đó!"
Câu nói khiến mọi người đều bất ngờ. Long Tiêu, Bá Huy, Văn Cao thì nghe thấy che miệng cười, Băng Linh và Anh Tuấn nét mặt tỏ ra khá khó coi. Hồ Bích nghe cũng thở dài: "Tôi không lấy cô đâu!"
Văn Cao liền xen vào: "Có gì mà không được! Vừa có thể cản lại chiến tranh, cậu lại vừa được lợi lộc vì là rể của vua Kim..."
Băng Thanh nghe vậy cũng nói chen vào: " Đúng đó, đúng đó! "
Hồ Bích bực mình liền một cước đá Văn Cao ngã ra phía sau.
" Vớ vẩn! " Hồ Bích kêu
Long Tiêu lại lên tiếng hỏi: " Cũng đúng mà, Hồ Bích sao cậu không muốn hả?"
Hồ Bích liền đáp: " Tớ thích cuộc sống hiện tại hơn. Mấy cái kia tớ không hứng thú cũng không quan tâm. Vua của cường quốc, thì có gì ghê gớm chứ..."
Băng Linh lúc này mới lên tiếng, miệng mỉm cười: " Quả thật lần đầu tiên thấy người như cậu đó Hồ Bích..."
Bá Huy liền cười có vẻ láu cá, cậu hỏi Hồ Bích: "Trừ khi trong lòng cậu có người khác..."
Hồ Bích nghe vậy liền trả lời: "Đừng có suy đoán linh tinh chứ! Không có chuyện đó được!"
Văn Cao bật dậy, cũng cười láu cá, cậu nói: "Sau này sẽ rõ thôi. Hiện giờ chúng ta cứ quan sát đi ha..."
Hồ Bích thở dài. Xong lại tiếp tục ăn.
******