Chương 15. Sự tò mò.

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 15. Sự tò mò.

Tại sân luyện tập trên núi. Hồ Bích đã tới từ rất sớm, chân đeo tạ nặng và chạy vòng quanh núi. Ít khi thấy Hồ Bích bỗng dưng chăm chỉ như vậy. Cậu vốn dĩ rất lười vận động, thích sử dụng đầu óc hơn. Tuy vậy nhưng có đặc điểm khá tốt ở cậu là cậu rất thích đọc sách để nâng cao sự hiểu biết.
Long Tiêu sáng ra cũng tới tìm Hồ Bích những không thấy đâu, chỉ thấy ký hiệu để lại là đã đi luyện tập. Thấy lạ là mới sáng sớm đã thấy Hồ Bích dậy sớm đi luyện tập rồi. Bình thường cậu phải tới gọi mãi mới kéo Hồ Bích dậy đi luyện tập với mình được. Bỗng dưng cậu nhóc lười biếng ngày nào giờ tự dưng đã trở nên chăm chỉ.
" Có thật là đi luyện tập không đây!" Long Tiêu tự hỏi
Xong cậu liền tới thư viện tìm Hồ Bích. Thường thì ngoài thấy Hồ Bích ngủ ra thì hay thấy cậu trốn học tới thư viện ngồi đọc sách. Tuy có luyện tập đều đặn mỗi ngày nhưng không nhiều, đó là đặc điểm thường thấy ở Hồ Bích. Nên Long Tiêu đoán được ngay là Hồ Bích sẽ ở thư viện. Nhưng không phải, tới thư viện cũng không thấy Hồ Bích. Lúc này Long Tiêu mới dần tin là Hồ Bích luyện tập thật.
Tới mấy sân luyện tập, thấy những bao cát và người gỗ còn nguyên trong kho. Không có ai ở đây hết, cuối cùng cậu mới lên sân trên núi tìm kiếm.
Bỗng dưng vừa định lên trên núi thì gặp Tuyết Vân cũng tới trên núi luyện tập. Cậu liền vui mừng lại gần bắt chuyện.
"Cậu cũng định tới khu luyện tập trên núi sao? Chúng ta đi chung nhá!" Long Tiêu nét mặt rất tươi, nói
Bỗng dưng được gặp Tuyết Vân ở đây, Long Tiêu mừng lắm chứ. Mãi mới có cơ hội được đi chung với người đẹp. Tuyết Vân nét mặt vẫn lạnh lùng, cô không trả lời, cứ lẳng lặng bước đi.
Đi được một đoạn. Long Tiêu trong lòng mừng lắm.
" Vũ khí của cậu là thứ gì vậy?" Tuyết Vân bỗng dưng lên tiếng
Không nói gì nãy giờ rồi, rốt cuộc Tuyết Vân cũng phải lên tiếng. Có lẽ sự tò mò của cô về Long Tiêu và Hồ Bích là không ít. Long Tiêu thì nhớ lời căn dặn của Hồ Bích là nhất định không được nói gì về vụ rèn Long Côn.
" Nó là Long Côn, vũ khí mà mẹ tớ đã tặng cho tớ..."
Tuyết Vân liền lên tiếng:
"Long Côn? Chưa nghe bao giờ. Cậu nói dối phải không, một vũ khí lợi hại như vậy không thể nào lại không được nghe tới như vậy..."
Long Tiêu nghe vậy tỏ ra vẻ lúng túng, không biết trả lời sao cho phải. Tuyết Vân lại nói tiếp: " Một thứ vũ khí lợi hại hơn cả Kim Cương Côn mà lại không ai biết tới thì kỳ lạ lắm đó..."
Lúng túng, Long Tiêu nói: "Là của mẹ tớ tặng cho tớ thật mà..."
Thấy bộ lúng túng của Long Tiêu. Tuyết Vân đoán được rằng chắc cũng chả mong biết được sự thật sau Long Côn này. Cô mới lên tiếng hỏi tiếp:
" Làm sao... làm... sao mà..."
Nói tới đây bỗng Tuyết Vân dừng lại, hai tay nắm chặt lại. Long Tiêu đang đi bỗng thấy Tuyết Vân dừng lại cũng dừng lại, thấy có điều gì kỳ lạ.
"... sao mà các cậu có sức mạnh thể chất như vậy..."
Để hỏi ra câu này, chắc hẳn Tuyết Vân đã phải kìm nén bao nhiêu sự tự hào, bao nhiêu sự kiêu hành về mình. Một người như cô luôn chăm chỉ để mình luôn luôn là giỏi nhất trong mọi thứ, vậy mà lại thua trước Hồ Bích, một tên vô dụng sở hữu thể lực khác thường quả thật khó thể chấp nhận. Có lẽ sự hiếu kỳ của cô không nhỏ khiến cô phải mở lời như vậy.
" À... về việc này chắc là do chúng tớ rất tệ trong việc kiểm soát khí, nên chúng tớ chỉ luyện tập với sức mạnh bình thường thôi..." Lon Tiêu lên tiếng
Tuyết Vân hai tay nắm rất chặt. Thì ra cách luyện tập của người mà cô vẫn gọi là "tên vô dụng" lại như vậy. Tuyết Vân không ngờ bất chấp rằng căn cốt của mình không đạt, mà Hồ Bích vẫn luyện tập để trở thành chiến binh. Trong lòng cô có lẽ vẫn không cam chịu sự thất bại trước Hồ Bích, cho dù nó quá rõ ràng.
Rồi tay cô cũng buông lỏng, cô tiếp tục bước đi. Long Tiêu nét mặt bỗng như tìm ra điều gì đó. Cậu lên tiếng: " Hồ Bích đang ở trên đó! Tớ đi trước đây!"
Vừa nói xong Long Tiêu bật một phát lên trên, rất cao. Hồ Bích lúc này ngẩng lên trời thấy cái gì đó. Nhìn lại thì nhận ra là Long Tiêu. Cậu liền tạm dừng lại. Tiếp đất, Long Tiêu đã lên tiếng, tỏ ra ngạc nhiên: "Không ngờ cậu lại chăm chỉ như vậy, tưởng vẫn đang ngủ chứ..."
Hồ Bích mới mỉm cười, lên tiếng:
" Bình thường thôi..."