Chương 17. Tài suy luận

Huyền Thoại Huyết Thần

Chương 17. Tài suy luận

Sáng hôm sau. Đợi khi hai người áo xanh tỉnh lại.
Hai người đó hết sức ngạc nhiên vì vết thương hai người đã được băng bó. Tuyết Vân lúc này cũng không ở đây. Chỉ có Hồ Bích từ trên cây cao nhảy phắt xuống. Từ từ lại gần.
Tháo dây trói.
"Hai người đi đi!" Hồ Bích lên tiếng
Hai người ngạc nhiên vô cùng. Người đàn ông ngạc nhiên: "Mày không sợ chúng tao ra tay giết mày sao?"
"Với tình trạng hai người thì một mình tôi cũng có thể đánh bại hai người! Lượn đi chỗ khác đi, đừng quay trở lại đây nữa, tôi biết hai người muốn đến nơi nào nhưng điều đó không thể được!" Hồ Bích đáp
"Tha cho kẻ thù, cậu biết thế là hành động nguy hiểm không?" Người con gái áo xanh mới lên tiếng.
Từ lời nói cho thấy thái độ của người con gái với cậu đã thay đổi.
Hồ Bích liền đáp, giọng thản nhiên: "Biết! Hai người mau rời đi. Cô gái hôm qua hung dữ lắm ấy, khi cô ta quay lại đây thì hai người chết chắc đó!"
Người đàn ông áo xanh sững sờ một lúc, xong cũng nói một cách gượng ép: "Cám ơn!" rồi rời đi
Tuyết Vân trở lại không thấy hai người áo xanh đâu chỉ thấy Hồ Bích nằm trên cây cao, đầu gối lên tay, một chân thả xuống lắc lư. Cô mới hỏi: "Hai người kia đâu rồi?"
"Thả rồi!" Hồ Bích thản nhiên đáp
"Cậu thả họ mà không hỏi ý của tôi sao?"
"Bắt được họ là tôi, thả ra thì cần gì nói với cô chứ!" Hồ Bích thản nhiên trả lời
Thoáng qua trên ánh mắt của Tuyết Vân có nét giận dữ. Cô bắn thẳng Chưởng Khí vào thân cây cái bùm, một lỗ rất to trên thân cây xuất hiện, khiến nó đổ ra, Hồ Bích ngã xuống đau đớn.
"Cô làm cái gì vậy!" Hồ Bích bực mình hét lên
Sắc mặt lạnh lùng, Tuyết Vân lao tới, chân đạp lên người Hồ Bích đang nằm dưới đất. Ánh mắt đáng sợ vô cùng.
"Tôi cảnh cáo cậu, đừng bao giờ làm vậy mà không nói trước với tôi! Sự ngu ngốc của cậu sẽ khiến chúng ta gặp bất lợi! " Tuyết Vân lạnh lùng nói, ánh mắt đáng sợ khiến Hồ Bích tái mặt.
Xong rồi cô cũng quay đi. Tới thu dọn lều của mình. Hồ Bích mặt tái nhợt, im lặng không nói được gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tuyết Vân.
"Cậu nói cậu biết được vị trí của lâu đài đó ở đâu?" Tuyết Vân lên tiếng
Nghe thấy tiếng nói của Tuyết Vân mà Hồ Bích giật mình, cảm giác vẫn còn chút sợ hãi.
"Đúng!" Cậu đáp, giọng có vẻ run run
"Dẫn đường!" Tuyết Vân lạnh lùng nói
*******
Đi hết nửa ngày. Tuyết Vân mới lên tiếng: "Có chắc cậu biết đường không vậy?"
"Cứ đi đi thì cô biết!" Hồ Bích bực mình kêu lên
Tuyết Vân cau mày, vẻ mặt tức giận, cô bắn thưởng một Chưởng Khí vào Hồ Bích. Tuy không gây thương tích nặng nhưng đánh Hồ Bích ngã ra.
Nét mặt lạnh lùng đáng sợ, cô nói: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng bao giờ trả lời cụt ngủn không rõ ràng với tôi như vậy! Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đó!"
Hồ Bích mặt lại tái nhợt đi. Rồi Tuyết Vân mới lên tiếng hỏi: "Có thật cậu biết đường không?"
Hồ Bích lúc này mới trả lời, giọng không còn ngang tàn hống hách nữa:
"Theo hướng trời mọc là hướng Đông, những vết vằn trên cây thường không đồng đều cho phát triền do đón ánh sáng. Nhưng những cây lúc chúng ta đã đi qua có khá nhiều cây tán lá tuy hướng về hướng Đông nhưng thân cây những vết vằn lại rất đều chứng tỏ rất lâu trước đây cây đã không nhận được ánh sáng. Đó là do tường thành đã che kín nó. Dựa vào hướng các thân cây trước đó, tôi đã hình dung được hình dạng của tường thành bao quanh ngôi làng ngày xưa, đi về phía trung tâm sẽ là tòa lâu đài. Cách đây rất lâu người dân nước Mộc lập một ngôi làng ở đây, sau này đã rời vị trí đi chỗ khác. Giờ thì được chưa..."
Tuyết Vân lạnh lùng nói: "Lần sau đừng bao giờ nói không rõ ràng khiến tôi khúc mắc, không là cậu cứ coi chừng đó. Giờ thì dẫn đường tiếp đi!"
Hồ Bích nuốt cái ực một cái rồi giọng hơi run run trả lời: " Đư..ợ...c!..."
Xong cậu lại dẫn đường. Trên đường đi, Hồ Bích đi trước, Tuyết Vân theo sau. Tuyết Vân lúc này cứ chăm chăm nhìn về phía Hồ Bích. Cô cũng không ngờ Hồ Bích lại thông minh tới vậy, việc đạt điểm tối đa trong bài thi Kiến Thức Tổng Hợp có lẽ là hoàn toàn là thực lực thực sự của Hồ Bích.
Đi mãi cuối cùng cũng thấy một tòa lau đài cũ nát đằng xa, câu cối đã mọc đầy bên ngoài. Bước vào trong tòa lâu đài cũ kỹ. Chia nhau ra đi một vòng. Dường như không tìm được gì. Chỉ còn lại tòa lâu đài trống không. Tuyết Vân mới gặp lại Hồ Bích tại một căn phòng mọc đầy cỏ dại trên sàn.
"Cậu quan sát được gì chưa?" Tuyết Vân hỏi
Hồ Bích không trả lời. Tuyết Vân cau mày chĩa kiếm về phía cậu.
"Gì nữa đây! Tôi chưa quan sát được gì sợ cô nên không dám nói lại khiến cô khúc mắc, giờ im lặng cô cũng đe dọa tôi sao!" Hồ Bích nói, trên trán toát mồ hôi.
"Cảnh cáo cậu đừng bao giờ im lặng khi tôi hỏi!" Tuyết Vân ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm Hồ Bích nói. Xong cô cũng thu kiếm lại vào vỏ.
"Được rồi sợ cô rồi!..." Hồ Bích lại nói
"Đi tiếp một vòng nào!" Tuyết Vân nói, mặt vẫn lạnh lùng
Hồ Bích kêu lên: "Cô thích thì đi mà lượn đi, tôi không rảnh mà cùng cô đi dạo đâu!"
Tuyết Vân lại cau mày, ánh mắt lườm chằm chằm Hồ Bích. Cơ thể toát ra luồng gió mạnh, chính là luồng gió do cô đẩy Khí lên cao, mạnh đến nỗi phá hủy cả căn phòng cũ nát. Hồ Bích thấy vậy mặt lại tái nhợt đi.
"Đư...ợc... rồi được rồi chúng ta đi một vòng nữa!" Cậu lắp bắp, trán toát mồ hôi
Trong đầu cậu nghĩ: "Văn Cao ơi, Bá Huy ơi, hai cậu không ở đây tớ không có lá chắn bị ức hiếp quá!"
Rồi Hồ Bích cùng Tuyết Vân đi quan sát thêm một vòng.
Tới tạm một nơi Hồ Bích đúng lúc mắc tiểu nên làm ngay bãi. Không may đánh rơi lọ bột xua thú rừng, làm chỗ đó toàn mùi bột. Rồi rời đi.
Tuyết Vân đi một vòng rồi bỗng tới một cái sảnh, bên ngoài là vườn cây. Bỗng dưng cô cảm thấy gì đó khá kỳ lạ. Cảm nhận một nguồn năng lượng gì đó từ mỏng đất ươn ướt trước mặt. Bỗng dưng mỏm đất đó rung lên.
Vỡ tan.
Một thứ gì đó ở tảng đất bay lên, dính đầy đất trên đó. Nó lơ lửng trên không rồi rơi bịch, cắm xuống đất. Tuyết Vân thất kỳ lạ mới lại gần nó, quan sát kỹ thì ra nó là một thanh kiếm, bên ngoài dính đầy đất. Rút thanh kiếm đó ra thì cô thấy lưỡi kiếm sáng loáng, sắc bén vô cùng, trên có ghi hai ký tự hoa văn kỳ lạ gì đó.
Hồ Bích đi một vòng rồi cũng gặp lại Tuyết Vân. Thấy Tuyết Vân cầm trên tay cái gì đó kỳ lạ. Hồ Bích mới lại gần. Bỗng dưng nhận ra mùi hương từ lọ bột mình mới đánh rơi. Hồ Bích nhận ra đây chính là chỗ mình vừa mới đái bậy, không hiểu sao Tuyết Vân lại ở chỗ này. Chẳng lẽ cũng định đái bậy? Lại gần, thấy Tuyết Vân đang cầm trên tay một thanh kiếm, dính đầy đất ướt trên vỏ.
" Cô tìm được gì vậy?" Hồ Bích liền lên tiếng
Tuyết Vân mới quay về phía cậu. Nhưng im lặng không trả lời. Nhưng nghe thấy giọng cậu cô lại có chút gì đó bực bội, khó chịu trong lòng mà không hiểu là ý do tại sao.
Tuyết Vân nhìn về phía cậu, tự dưng cô lại nghĩ: " Kỳ lạ. Từ trước đến giờ mình chưa bao giờ tỏ ra tức giận trước bất kỳ ai, nhưng mình đã rất nhiều lần tức giận trước Hồ Bích. Không hiểu vì sao cậu ta lại khiến mình tức giận đến như vậy!..."
Hồ Bích mới lại gần, quan sát thật kỹ thanh kiếm trên tay cô. Cậu ngồi xuống, chăm chú nhìn, xong cũng ngại không dám mở lời kêu Tuyết Vân cho mình xem nó. Bỗng ngửi thấy mùi gì đó khá kỳ lạ. Cậu mới nhắm mắt, hít thật sâu. Bỗng thấy mùi gì đó khó chịu ộc vào mũi. Một mùi khác lạ hòa trộn với mùi hương từ lọ bột xua thú rừng cậu đã làm đổ.
Cậu mới nhớ ra, thì thầm: "Mình nhớ không nhầm là mình vừa mới đái bậy chỗ này, không lẽ cái đất ướt dính trên này đó là..."
Hồ Bích bỗng dưng che miệng cười khúc khích. Nhìn vào cây kiếm đang trên tay Tuyết Vân mà cứ cười. Tuyết Vân thấy kỳ lạ, cũng liền cầm nó lên gần hơn. Thấy nó khá bẩn. Cô vận Khí, xèo một cái tất cả đất cát bẩn dính trên kiếm bắn ra hết, cây kiếm sáng bóng trở lại, không một chút vết bẩn nào còn dính trên kiếm.
"Cô làm gì hay vậy?" Hồ Bích ngạc nhiên
Tuyết Vân liền lên tiếng: "Sửng dụng Khí cơ bản nhất. Chắc cậu không biết đâu!"
Câu nói khiến Hồ Bích như nóng máu, chính là chế giễu cậu còn gì.
" Cậu suy nghĩ xem thứ ta cần tìm đang nằm ở đâu..." Tuyết Vân liền nói, như ra lệnh.
Hồ Bích đi qua đi lại. Tay đặt lên cằm, có vẻ đang suy nghĩ.
" Cậu tìm được điều gì chưa? " Tuyết Vân hỏi
" Dòng suy nghĩ tôi đang chảy, bị cô dọa đến quên hết rồi này, giờ đang rối hết lên không nghĩ gì được đây này!" Hồ Bích vò đầu, bực mình hét lên.
Tuyết Vân nghe vậy cũng im lặng không nói gì. Một lúc sau Hồ Bích mới đột nhiên thốt lên.
"A!"
Tuyết Vân liền hỏi: "Cậu nghĩ được gì rồi à, mau nói đi!"
"A...a... mắc đái!"
Hồ Bích nói, rõ ràng là trêu ngươi Tuyết Vân rồi. Tuyết Vân nghe vậy lại tức giận vô cùng. Cô bật lên, tung một Chưởng Khí đánh Hồ Bích nằm úp mặt xuống sàn.
Bỗng dưng sàn nhà bắt đầu nứt, cả hai rơi xuống một căn hầm nhỏ. Dưới này có một cầu thang. Tuyết Vân liền nói: " Ở đây có một lối đi. Chúng ta đi thôi! "
Hồ Bích đứng dậy, nói một cách thản nhiên: "Cô đợi chút tôi đi giải quyết cái đã!"
Tuyết Vân đỏ mặt quay đi không trả lời. Lần đầu tiêu thấy Tuyết Vân đỏ mặt như vậy, Hồ Bích thấy vậy cũng cười lớn. Lại bị một Chưởng nữa Tuyết Vân đánh tới bay dính vào tường.
******
Dưới này ở trên các vách có dính một thứ một vàng nào đó phát sáng, nên dù đi tới đâu cũng có ánh sáng vàng chiếu sáng.
" Dưới này là một không gian lớn ghê! " Hồ Bích thốt lên
Đi mãi cũng đến một cung điện rộng lớn dưới lòng đất. Một không gian lớn nằm sâu dưới tòa lâu đài phía trên. Quan sát một vòng dưới hầm cung điện. Là một căn phòng ẩn dưới tòa lâu đài, cung điện nguy nga. Bên trong rất nhiều hoa văn cổ, đẹp và lộng lẫy vô dùng.
Hồ Bích nhìn qua một lượt rồi mới nói: "Không hề có cuốn trục nào cả... Ngay từ đầu mình đã biết mà..." xong cậu thở dài
Câu nói của cậu lại khiến Tuyết Vân nổi giận vì nói giữa chừng. Thấy vẻ mặt đáng sợ đó Hồ Bích liền nói: "Từ từ nào đừng giận. Tôi giải thích... ích..."
Tuyết Vân nét mặt đáng sợ: "Nói mau!"
Hồ Bích liền đáp: "Vốn dĩ không có cuốn trục nào cả. Những Kỳ Thuật không được ghi trên cuốn trục mà được lưu lại trên những hoa văn của lâu đài. Vì vậy mới không thể mang nó đi, cuốn trục chỉ là lời đồn thôi..."
Tuyết Vân mới quan lại lại những hoa văn được khắc trên tường, cô không hiểu lắm, rồi lại nhìn Hồ Bích nói: "Những hoa văn kia sao?"
Hồ Bích liền đáp: "Đó không phải hoa văn đâu, mà là những chữ cổ đó. Là chữ Huyết Cổ...."
" Huyết Cổ? Sao tôi chưa từng nghe đến?" Tuyết Vân thắc mắc
Hồ Bích liền đáp: "Đó là chữ viết cổ xưa rồi, hiện người biết ký tự đó không nhiều..."
"Cậu hiểu được nó không?" Tuyết Vân đáp
" Có!"
Tuyết Vân lại thắc mắc: "Sao cậu hiểu được?"
Hồ Bích trả lời: "Anh trai tôi đã dạy tôi khi tôi còn nhỏ. Chúng tôi vẫn thường hay sử dụng nó để truyền tin cho nhau để không ai biết được. Trên đó là những Kỳ Thuật, tiếc là quá nhiều tôi không thể ghi nhớ một lúc hết được..."
Xong Hồ Bích mới mỉm cười, cậu lên tiếng: " Cũng là ký tự ghi trên lưỡi kiếm của cô đó."
Tuyết Vân ngạc nhiên lắm. Lúc này cô mới rút kiếm ra, lưỡi kiếm sắc bén, bóng loáng, trên có khắc những ký tự quả thật giống với hoa văn trên các bức tường.
" Bích Nguyệt Kiếm! Đó là ý nghĩa của ký tự đó" Hồ Bích liên tiếng
Tuyết Vân ngắm nghía nó một lúc. Cây kiếm thật đặc biệt. Lưỡi kiếm quả không hề tầm thường. Và nó chính là Bích Nguyệt Kiếm.
Hồ Bích liền hỏi: "Cô mang theo giấy và bút không?"
"Không." Tuyết Vân đáp
Hồ Bích nghe thấy liền thở dài. Xong lúc này cậu mới chợt nhớ ra. Cậu lôi từ trong cặp mình ra một cuốn trục, chưa có ghi gì và một cây bút.
"Ây, đừng có đánh tôi. Cái này tôi lấy của hai người áo xanh chúng ta đã đấu..." Hồ Bích liền nói ngay với Tuyết Vân.
"Mất bao lâu để ghi chép hết nó?" Tuyết Vân hỏi
Hồ Bích đáp: "Khoảng một ngày, cô ngồi đợi đi."
Tuyết Vân liền ngồi xuống ghế đá gần đó. Ánh mắt cứ nhìn Hồ Bích ghi chép, thấy nét mặt cậu ra rất hăm hở.
Hết nửa ngày. Hồ Bích bỗng dưng dừng lại. Cậu nói: "Tôi đói quá, thịt thỏ đem theo đã hết rồi. Cô có thể cho tôi xin vài viên thực phẩm được không?"
Tuyết Vân lấy ra lọ thực phẩm, đổ trên tay vài viên, cô lại gần đưa cho Hồ Bích. Hồ Bích cầm lấy nuốt cắn nuốt cái ực một cái.
"Vị khó ăn quá." Hồ Bích kêu lên
Tuyết Vân vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng cô không nói gì. Xong Hồ Bích lại tiết tục ghi chép. Tuyết Vân ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào Hồ Bích. Cô nghĩ:
" Đi được đến đây hoàn toàn là dựa vào khả năng suy luận và quan sát của Hồ Bích. Mình quả thực chả đóng vai trò gì, thậm chí ngay cả chiến đấu cũng là cậu ta đánh bại đối thủ. Nếu không đi cùng với mình làm chậm tốc độ của cậu ta thì cậu ta có khi đã đến được nơi này sớm vài ngày rồi. Mình mới là kẻ vô dụng trong lần đi này..."
"Xong!" Hồ Bích hét lên vui sướng, vương vai một cách thoải mái.
Nhìn thấy Tuyết Vân đang chăm chú nhìn mình. Cậu liền hỏi: "Này! Cô nhìn gì tôi thế. Muốn gì hả?"
Tuyết Vân bất giác liếc đi chỗ khác. Cô nói: "Chúng ta trở về thôi. Cậu nhớ đường về chứ?"
Hồ Bích liền lến tiếng, cao giọng: "Cô không nhớ đường về sao? Thật là, vậy cô đi theo giúp ích được gì không? Còn nói tôi là kẻ vô dụng nữa chứ..."
Tuyết Vân mặt đỏ ứng lên, cô lắp bắp nói: " Cậu...ậu... cậu không phải là kẻ vô dụng được chưa..."
Hồ Bích nghe thấy, lòng mừng rỡ, xong cậu vẫn giả điếc.
" Cô nói cái gì cơ? " Cậu hỏi, nét mặt rạng rỡ
Tuyết Vân lúng túng, ánh mắt đảo qua chỗ khác, cô không nói gì mà vội rời đi trước khỏi nơi này.
******
Trên đường về. Hồ Bích lại săn thêm những con thú. Tối hôm ấy lại nhóm lửa nấu ăn.
Thấy Tuyết Vân vẫn đang ăn mấy viên thực phẩm. Hồ Bích liền lại gần, cậu lấy trong tay Tuyết Vân những viên thực phẩm ném xuống đất.
"Vị trán chết. Ăn thịt thú rừng đi..."
Nói xong Hồ Bích đưa cho Tuyết Vân đôi đũa với chiếc bát trên chứa đầy những miếng thịt thú rừng thơm ngon. Lưỡng lự một lúc cô mới cầm lấy.
Hồ Bích mỉm cười, cậu nói: "Thức ăn tôi nấu thì không ai nấu ngon bằng đâu. Cũng phục cô thật khi nếm mấy viên đó mà ngồi trước hương vị thịt thú rừng tôi nấu mà vẫn ăn được..."
Tuyết Vân mặt vẫn lạnh lùng. Xong cô cũng cầm đũa ăn những miếng thịt thú rừng mà Hồ Bích đã nấu.
Hồ Bích thấy liền bật cười.
"Thế mới phải!" Cậu nói
Những miếng thịt thú rừng thật thơm ngon. Ăn xong Hồ Bích lại múc thêm cho Tuyết Vân một bát nữa. Cuối cùng cũng chén hết. Ăn xong Hồ Bích liền lăn ra ngủ trên thảm cỏ. Thấy Hồ Bích lăn ra ngủ một cách vô tư như vậy. Đợi đến khi Hồ Bích ngủ hắn, Tuyết Vân mới che miệng mỉm cười. Lần đầu tiên thấy Tuyết Vân cười. Thật đáng tiếc là không ai được thấy nụ cười đó của cô.
Mấy hôm đi về, Hồ Bích vẫn cứ bắt vài con thú rồi cứ đến bữa là bắt nồi lên nấu, chán thì lại nướng. Tuyết Vân đi cùng cũng được ăn rất nhiều thịt những loại thú rừng, thơm ngon.
******
Tối hôm đó vẫn như vậy. Cô lại được Hồ Bích nấu cho ăn thịt thú rừng thơm ngon. Cô nghĩ thầm:
"Năng lượng sau mỗi bữa ăn thật nhiều. Mình cảm thấy năng lượng tràn trề hơn sau mỗi bữa ăn của Hồ Bích. Thảo nào mà cậu ta có sức khỏe đến như vậy..."
Bỗng dưng Tuyết Vân cảm nhận được năng lượng khác lạ ở gần. Có người đang quan sát Hồ Bích và Tuyết Vân trên một cây cao gần đó.
Cô vừa mới cảm nhận được, chưa lên tiếng thông báo cho Hồ Bích thì Hồ Bích đã cất tiếng: "Thịt thú rừng thơm ngon lắm. Hai người còn đứng trên cây làm gì. Xuống đây đi..."
Nhảy xuống từ trên cây là hai người áo xanh đã giao chiến với Hồ Bích và Tuyết Vân. Tuyết Vân vừa định cầm lên Bích Nguyệt kiếm thì Hồ Bích đã ngăn lại.
"Không cần phải đánh nhau với họ. Họ chỉ là đang rất đói thôi. Nếu phải giao chiến thì họ cũng chưa chắc thắng được chúng ta..." Hồ Bích nói
Xong cậu lại nhìn hai người áo xanh, ném cho họ hai cái bát, rồi ném cho họ 2 đôi đũa, cậu nói: "Còn đứng ngây ra làm gì. Tới ăn thôi..."
Hai người áo xanh nét mặt mừng rỡ, liền tiến tới nồi thức ăn trên đống lửa, múc lấy đầy bát rồi ăn. Hồ Bích thấy vậy cười khoái chí. Tuyết Vân thì cứ chăm chăm về Hồ Bích, ánh mắt kỳ lạ. Dường như cô đang suy nghĩ về sự kỳ quái của Hồ Bích hơn là hai người áo xanh lá.
Hồ Bích quay ra thì Tuyết Vân vội đánh ánh mắt đi. Thấy Tuyết Vân giờ có lẽ đã nghĩ khác về Hồ Bích. Hồ Bích mới mỉm cười bí hiểm.
Ăn xong hai người đàn ông áo xanh mới nói: "Thức ăn cậu nấu rất ngon! Cảm ơn đã mời chúng tôi ăn..."
Hồ Bích liền cười đáp thản nhiên: "Khỏi chê, khỏi chê,... Tôi nấu mà lại..."
Tuyết Vân lúc này vẫn đang đề phòng, nhưng cô vẫn quay sang Hồ Bích, cô hỏi: "Tại sao cậu lại biết hai người này đang ở trên cây?"
Hồ Bích nói, vẻ thản nhiên: "Tai tôi thính hơn người thường. Tiếng bụng đói họ kêu lên là tôi biết. Họ là kẻ thù xâm nhập làng của ta đó..."
Người con gái áo xanh ngạc nhiên hỏi: " Sao cậu biết chúng tôi là kẻ thù xâm nhập làng của cậu rồi mà cậu không giết chúng tôi, còn thả chúng tôi đi và lại còn cho chúng tôi ăn nữa?..."
Hồ Bích liền đáp, vẫn cái giọng thản nhiên như không: "Khi chưa có được thứ các cô cần thì các cô vẫn chưa là kẻ uy hiếp đến đất nước của chúng tôi."
Xong cậu lại nói: "Bữa ăn này kết thúc, hãy rời khỏi tầm mắt của tôi và rời khỏi đất nước này. Đừng bao giờ quay trở lại nữa!... Giờ thì biến đi..."
Hai người áo xanh lặng lẽ rời đi.
Khi họ đã rời đi rồi Tuyết Vân mới hỏi: "Tại sao cậu lại làm vậy?"
Cậu đáp: "Vì họ rất đói. Cô không biết được cảm giác đói khó chịu như thế nào đâu. Trước kia tôi và anh tôi thường xuyên phải chịu đói nên tôi biết nó không dễ chịu chút nào. Và còn vì một lý do nữa... Trên người họ có một mùi hương tôi cảm thấy rất thân thuộc, thân quen mà tôi không nhớ ra. Có lẽ đó là mùi hương của mẹ tôi..."
Tuyết Vân thắc mắc: "Mẹ cậu sao?"
Hồ Bích mới dãi bày: "Tôi chưa từng gặp mẹ tôi. Anh tôi nói bà chết khi tôi chưa đầy tháng. Nhưng tôi vẫn còn nhớ được một mùi hương khi tôi còn bé. Cậu có mẹ chắc cậu sẽ hiểu được..."
Tuyết Vân nói, giọng trầm xuống: "Tôi cũng là trẻ mồ côi."
"Thật sao? Tôi nghe nói cô sống cùng với một người họ Phương nên tôi tưởng cô là người của dòng họ Phương đấy." Hồ Bích đáp
"Bố mẹ tôi đã mất từ khi tôi lên 4 tuổi. Được một người nhà họ Phương nhận nuôi." Tuyết Vân nói
Hồ Bích lại lên tiếng: "Tôi thắc mắc là chỉ thấy cô tức giận chứ chưa thấy cô cười bao giờ đó. Cô đã từng cười bao giờ chưa?"
Tuyết Vân sắc mặt lạng lùng bỗng dưng lúng túng, ánh mắt đảo ra chỗ khác. Xong cô cũng không trả trả lời, đứng dậy đi vào trong lều.
" Sao đi ngủ sớm thế không biết..." Hồ Bích thầm nghĩ.
******