Chương 8: Hải Linh Thành (4)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 8: Hải Linh Thành (4)

Chương 8: Hải Linh Thành (4)

Tịch Nhiên và nhóm Thân vệ bị đưa đến một tòa phủ đệ lộng lẫy xa hoa, từ ngoài cổng đi vào còn phải qua một khu vườn lớn đầy cỏ cây. Lại qua một cái hồ rộng, dưới hồ trồng sen nuôi cá, bờ hồ liễu rũ gió đưa. Giữa hồ là một cái đình viện, bên trong dường như có tiếng nữ nhân đang cười đùa. Trên đường đi còn gặp rất nhiều người hầu đi qua đi lại bận rộn. Phong Nguyệt, cháu gái Nhị trưởng lão, khe khẽ than.

"Ôi chao phủ đệ to quá chừng. Lại còn rất nhiều người. So với phủ của Nhiên công tử nhà chúng ta khác một trời một vực."

Tịch Nhiên nghe vậy giật giật khóe miệng. Chàng cũng không cần nhiều người như vậy chạy tới chạy lui trong phủ. Lúc này Lam Vũ, cháu trai Đại trưởng lão mới đáp lời.

"Muội ngốc quá. Làm sao so sánh được. Công tử nhà chúng ta giản dị, mới không cần nhiều người hầu hạ phục vụ như vậy đâu."

A, Tịch Nhiên hài lòng. Quả nhiên là đứa nhỏ ngoan. Suy nghĩ chín chắn như vậy mới tốt. Nhưng mà vừa thầm khen trong lòng, Tịch Nhiên đã nghe Lam Vũ nói ra nửa câu sau.

"Nghe nói công tử cũng không có nhiều tiền để thuê người hầu đông thế này đâu."

Tịch Nhiên nghẹn họng, xem như mất sạch mặt mũi. Chàng quay đầu lại trừng mắt với bọn chúng. Nói nữa đi, xem lát nữa ta có cho các ngươi biết tay hay không. Nhìn được ánh mắt chàng, mấy đứa thức thời ngậm miệng không dám nhiều lời nữa.

Người dẫn đường đưa họ tới một cái sảnh điện lớn. Sảnh này trần cao, được đỡ bằng những trụ cột làm bằng gỗ to bằng vòng tay người ôm, sơn son thếp vàng. Từ cửa lớn đi vào thẳng vào bên trong được trải thảm đỏ, cuối thảm đỏ là sáu bậc thang dẫn lên chiếc ghế bằng vàng chạm trổ tinh xảo được che bằng rèm ngọc. Khí thế xa hoa thế này quả thật là làm người ta choáng ngợp.

Được một lúc, có tiếng eo éo nam không ra nam nữ không ra nữ cất lên.

"Thành hoàng giá đáoooo!!!"

Cả nhóm có chút rùng mình sau tiếng thông tri lanh lảnh ấy. Chỉ thấy một bóng người béo tròn, vận áo bào màu xanh thẫm chậm chạp bước vào từ bên trái ngai vàng. Hắn quay xuống nhìn nhóm người phía dưới rồi từ từ ngồi lên ngai vàng của hắn. Vẫn giữ ánh mắt chăm chú, hắn cất giọng trịnh thượng.

"Các ngươi từ đâu tới? Tại sao lại đến nơi này?"

Tịch Nhiên thẳng lưng, ánh mắt sau chiếc mặt nạ hơi híp mắt đánh giá tên Thành hoàng trước mặt. Béo ục ịch không nói, ánh mắt lại không an phận nhìn tới nhìn lui mấy thuộc hạ nữ của chàng. Tịch Nhiên cũng không nhanh không chậm mà trả lời hắn.

"Bọn ta đến từ Linh thành. Ta muốn dắt các học trò đi ra ngoài cho biết nhân gian là gì. Nơi này chẳng qua tình cờ là điểm đến đầu tiên…"

Tên hạ nhân đứng bên cạnh Thành hoàng không đợi chàng nói hết câu đã chen miệng vào mắng.

"To gan, nói chuyện với Thành hoàng mà không dùng kính ngữ, không chào hỏi thưa gửi. Đến Linh chủ của các ngươi còn phải nể mặt Thành hoàng của chúng ta ba phần, ngươi là cái thá gì mà xấc láo?"

Gì cơ? Nể hắn ba phần? Tịch Nhiên hơi ngẩn người. Mấy đứa trẻ cũng không khỏi ngỡ ngàng, chúng quay đầu nhìn Tịch Nhiên. Tịch Nhiên cũng nhún vai. Chàng trước giờ chưa có nể qua ai tới ba phần đâu. Hơn nữa, theo thông lệ, là các Thành hoàng đến Linh thành bái phỏng Linh chủ chứ chưa từng có tiền lệ Linh chủ bái phỏng Thành hoàng. Bịa chuyện cũng nên có chút chuyên nghiệp chứ. Bề ngoài, Tịch Nhiên vẫn ung dung nói.

"Thế sao? Nhưng mà Linh chủ lại ban cho ta cái này để làm giấy thông hành. Người nói thấy lệnh bài như thấy người." Tịch Nhiên lấy trong túi ra một cái lệnh bài bằng ngọc, bên trên khắc một con chim Lạc, phía dưới khắc một chữ Linh.

Thành hoàng trông thấy lệnh bài trong lòng run lên. Cầm được lệnh bài của Linh chủ thì không phải người thường rồi. Tuy vậy, ngoài miệng hắn ta vẫn nói cứng.

"Dù sao đi nữa, khách đến nhà không trà cũng rượu. Nếu đã là thân cận với Linh chủ thì bổn hoàng cũng nên mời các ngươi ở lại vui chơi ít ngày cho phải phép."

Đây chẳng phải là muốn bắt người làm tin sao. Tịch Nhiên vẫn nở nụ cười nhạt.

"Thành hoàng có lòng rồi. Nhưng chúng tôi sáng ngày mai sẽ rời khỏi đây đến nơi khác. Không tiện ở lại."

"Nói như vậy rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?"

Hắn ta vừa dứt lời, hai mươi mấy người từ trên xà nhà nhảy xuống, phát động nguyên lực. Đây là những đứa con lai giữa Nhân tộc và Linh tộc. Thành hoàng chỉ nghĩ đây là những người Linh tộc bình thường cho nên đắc ý tung những ám vệ mà hắn nuôi bấy lâu. Lưu Niên là đứa trẻ nóng nảy, lập tức muốn đứng ra phía trước đối đầu nhưng bị Mặc Hiên giữ lại, khẽ lắc đầu. Có Linh chủ ở đây, mọi việc phải đợi người phân phó. Tịch Nhiên mỉm cười, Mặc Hiên rất hợp ý chàng. Chàng nhìn Thành hoàng ngồi trên cao, nhẹ nhàng nói.

"Thành hoàng bây giờ cho chúng lui đi vẫn còn kịp. Chúng ta không thù không oán, ngài hà tất phải làm đến bước này? Chúng ta cũng không dòm ngó lãnh địa của ngài, càng không quan tâm kho vàng kho bạc mà ngài mất bao công tích trữ…"

Thế nhưng Thành hoàng vừa nghe thấy chàng biết hắn có kho vàng kho bạc, hắn không nghĩ nhiều đến lợi hại, ra lệnh lập tức bắt giữ mọi người, bắt không được thì giết.

Bọn ám vệ nhanh như chớp bổ nhào về phía Tịch Nhiên, nhưng chàng vẫn điềm nhiên như không, quanh người nổi lên xoáy nước lớn. Bọn ám vệ xông vào phạm vi xoáy nước lập tức bị đẩy văng ra ngoài, trên ngươi chi chít vế thương. Một tên ám vệ không tin nổi thốt lên.

"Ngươi…ngươi vậy mà có thể sử dụng hai nguyên tố đồng thời."

"Luyện tập một chút là có thể rồi." Tịch Nhiên không liếc mắt trả lời.

Thực sự thì không phải chỉ cần luyện tập một chút, mà đó là cả thiên phú. Mỗi người chỉ có thể trong một lần sử dụng một nguyên tố. Luyện tập chỉ có thể giúp tốc độ chuyển đổi nguyên tố nhanh hơn, chứ không giúp sử dụng đồng thời nhiều nguyên tố. Mà Tịch Nhiên lúc này đồng thời sử dụng Thủy và Kim cùng một lúc khiến cho bọn ám vệ bị thương nặng nề.

Bọn ám vệ tuy khiếp sợ Tịch Nhiên, nhưng chưa nghe chủ nhân hô dừng, chúng vẫn phải lao đến. Tịch Nhiên cũng không để tâm, trong điện nổi lên tầng tầng lớp lớp mê vụ, giơ năm ngón tay cũng không thấy rõ. Lúc này Thành hoàng nghe giọng Tịch Nhiên cười giòn.

"Thành hoàng, thịnh tình của ngài ta nhận không nổi. Nếu có lòng, lần sau đến Linh thành đi, ta tiếp ngài."

Khi mê vụ tan đi dưới sảnh đã chẳng còn bóng dáng nhóm người Tịch Nhiên rồi. Thành hoàng định ra lệnh đuổi theo nhưng chưa kịp thốt ra tiếng thì hắn rơi vào hôn mê..

Hôm sau trời chưa sáng bọn họ đã từ Long Thần Khách Lầu xuất phát về phía đông bắc thành Hải Linh. Trước khi đi mặc dù Triệu Linh Nhã, thê tử của Long Đản, đã cam đoan sẽ đối phó được với Thành hoàng, nhưng Tịch Nhiên vẫn để lại một kết giới nhỏ cho họ. Chỉ cần lúc gặp nguy hiểm kích hoạt kết giới thì sẽ an toàn.

Bọn họ một đường đi thẳng tới một thôn nhỏ ở đông bắc thành Hải Linh, gọi là Cô Thôn. Từ Cô Thôn đi thuyền mất một ngày đêm sẽ đến nơi gọi là Hải Long Vĩ. Năm xưa Long Đản và Triệu Linh Nhã gặp nhau chính là ở thôn này.

Tịch Nhiên xòe tay, trên tay hiện ra mấy viên dược màu đỏ.

"Xem như là bùa hộ mệnh. Nó sẽ bảo vệ tâm mạch của các ngươi. Ít nhất các ngươi cũng không mất mạng, ta cũng còn đường ăn nói với gia đình các ngươi. Bây giờ sẽ để Đản thúc đưa các ngươi đi, ta phải quay về chuẩn bị bước tiếp theo cho các ngươi."

Mấy đứa trẻ bỗng dưng cảm thấy nghiêm túc hẳn lên, nhận lấy dược hoàn sau đó đồng loạt quỳ một chân, khẽ hô.

"Cung tiễn Linh chủ."

"Được rồi, mặt trời sắp mọc rồi. Nên đi thôi trước khi phiền phức đến. Long Đản, có chuyện bất trắc lập tức thiên lý truyền âm cho ta." Nói rồi chàng đưa tay điểm lên trán Long Đản một cái, trên trán hắn xuất hiện một dấu ấn màu trắng rồi nhanh chóng biến mất.

"Tiểu nhân đã biết."

Tịch Nhiên gật đầu, sau đó nhìn bọn họ xuống thuyền rồi mới quay trở về.