Chương 13: Đảo Hải Long Vĩ (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 13: Đảo Hải Long Vĩ (1)

Chương 13: Đảo Hải Long Vĩ (1)

Long Đản cùng mấy đứa trẻ ngồi thuyền mười ngày nửa tháng, cuối cùng cũng đến một bến thuyền trên hòn đảo xa lạ. Lúc này là đúng nửa đêm, Long Đản vừa neo thuyền, vừa nói với bọn trẻ.

"Bến thuyền này do Linh tộc chúng ta làm đấy, chứ đảo này vốn không có người ở đâu. Ta ở đây mười hai năm, gặp nhiều nhất chỉ có chim thú thôi."

"Người ở đây làm gì?" Linh Lăng thò đầu ra khỏi thuyền hỏi.

"Tất nhiên là thủ hộ cả vùng này rồi. Nơi này ấy mà, không có con người nhưng có thứ khác. Đợi lát nữa mấy đứa sẽ biết thôi. Nào, lên bờ đi."

Đợi mấy đứa lên bờ hết, Long Đản dắt chúng đến ngôi nhà gỗ gần đó. Trên đường đi không ngừng thuyết minh về sự vất vả của hắn lúc còn thủ hộ nơi này.

Trời vừa tối lại không có trăng, giờ năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy. Long Đản đứng loay hoay mở cửa nhà gỗ, vừa mở ra thì một cái bóng đen nhào tới chỗ hắn. Mấy đứa trẻ hoảng hốt, vội vận nguyên lực chuẩn bị đánh tới, lại bị tiếng cười của Long Đản làm cho ngơ ngác.

"Nhóc con, lâu lắm không gặp ngươi. Vẫn chiếm chỗ của ta mà làm ổ hả?"

Mặc Hiên đưa tay về phía trước, trên tay lập tức có một ngọt lửa nhỏ, soi sáng cả gian nhà. Trên tay Long Đản bây giờ là một quả cầu lông màu đỏ rực, hai mắt long lanh, bốn chân ngắn cũn. Long Đản vui vẻ giơ nó lên cho mấy đứa trẻ xem.

"Nó là một con Mao Cầu ở trên đảo này. Lúc trước ta còn ở đây nó thường đến đây ăn chực, ta gọi nó là Cầu Cầu. Có lẽ ta đi rồi nó vẫn theo thói quen đến."

Đám nữ nhi rất thích nên chạy đến vuốt ve cưng nựng Cầu Cầu. Long Đản lấy lửa châm vào đèn, sau đó nói với mấy đứa con trai.

"Sáng mai ta sẽ đưa đi tham quan chỗ này. Chỗ này hơi nhỏ nên chịu khó cho mấy đứa nữ tử ngủ trên giường, còn mấy đứa nam tử trải thảm ngủ dưới đất đi."

Căn nhà quả thật rất đơn giản, góc nhà kê một cái gường đơn, bên cạnh là một cái tủ nhỏ, giữa nhà là một cái bàn trà. Hết. Đúng là cách sống của nam nhân sống một mình.

Chúng cũng không ý kiến gì, dù được sống sung sướng từ nhỏ, nhưng mà đứa nào cũng hiểu được đi ra ngoài không thể đòi hỏi như ở nhà..

Sáng hôm sau, trời vừa sáng Long Đản đã gọi mọi người dậy. Sau đó hắn chia hai người một tổ, đứa lớn nhất đi với đứa nhỏ nhất, cứ thế mà sắp xếp. Rồi đưa chúng đi vào rừng.

"Nhiệm vụ của các ngươi trước mắt là mỗi ngày phải săn được một con yêu thú làm thức ăn. Nếu nhóm nào không săn được thì hôm đó không được ăn cơm. Nói cách khác, các ngươi sẽ ăn thứ mà mình săn được." Long Đản vừa đi vừa nói, không nhìn tới sắc mặt trắng xanh của mấy đứa phía sau. Hừ, lúc trước khi hắn tới đây còn không có chỗ ngủ, đi săn chút thức ăn là quá nhẹ nhàng.

Hòn đảo này cây cối không phải màu xanh lục, mà là màu xanh ngọc. Chủng loại cũng không giống loại cây nào bọn trẻ từng nhìn thấy. Long Đản dẫn đường đi một lúc thì dừng lại ở một cái giếng nhỏ.

"Từ chỗ này, các ngươi chia làm năm hướng đi sâu vào trong. Liệu cơm gắp mắm, xem sức mạnh của mình săn được con gì thì săn. Nhưng nhất định phải có chiến lợi phẩm mang về. Ta ở đây chờ các ngươi tới trưa. Quá buổi trưa ta sẽ trở về nhà gỗ."

Tất cả hô vâng dạ rồi quay lưng chia nhau đi vào rừng, trong lòng thấp thỏm, sợ không săn được thì hôm nay không có ăn.

Mặc Hiên đi cùng tỷ tỷ song sinh của Liễu Nhạc, Tường Vi. Nàng là một bé gái nhút nhát, trên đường đi cứ nắm chặt góc áo Mặc Hiên, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh. Để không khí bớt căng thẳng, Mặc Hiên lên tiếng trò chuyện.

"Tường Vi, lúc trước ở chỗ Thành hoàng Hải Linh thấy muội bình tĩnh lắm mà, sao hôm nay lại có vẻ sợ hãi thế?"

Tường Vi nghe Mặc Hiên nói chuyện với mình thì ngẩn đầu nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu lúng túng nói.

"Muội…lúc đó bởi vì ở cùng với mọi người, lại có Linh chủ ở đó. Cho nên…cho nên không cảm thấy sợ." Ở đây xung quanh hoang dã, ngoài vị ca ca trước mặt ra cũng không thấy ai khác. Dù biết là có Long Đản thúc đứng phía ngoài, ca ca tỉ muội đều ở trong rừng, nhưng nàng vẫn rất sợ.

Mặc Hiên dừng lại, ngồi xuống xoa đầu Tường Vi.

"Tiểu muội, đừng có sợ. Có ca ca ở đây. Nói xem nguyên lực của muội hệ gì nào?"

"Là…Thổ tố."

"Chẳng phải rất tốt sao?" Mặc Hiên mỉm cười, "Muội xem, nơi này là rừng núi, ngoài Mộc tố có lợi, thì tiếp theo chính là Thổ tố của muội rồi đó."

"Thật sao?"

"Đương nhiên. Đi nào, đừng để hôm đầu tiên đã ra về tay trắng. Sẽ phải nhịn đói đó."

Nói rồi Mặc Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tường Vi đi về phía trước. Chẳng mấy chốc họ nghe thấy tiếng hò hét, tiếng gầm rú rất dữ dội. Đến gần mới thấy đó là nhóm Lưu Niên và Liễu Nhạc. Cả hai đang giao tranh cùng một con yêu thú đứng cao hơn đầu người, trông da trơn như rắn, thân to, bốn chân như cột nhà, đuôi dài, miệng còn có thể phun ra lửa. Lúc Mặc Hiên và Tường Vi chạy đến thì Liễu Nhạc đang bị con yêu thú dùng đuôi hất ra xa, Lưu Niên muốn chạy sang cứu thì yêu thú lại phun lửa cản đường hắn.

"M* kiếp!" Lưu Niên tính tình vốn nóng nảy chửi thề một tiếng. Nhìn thấy muội muội bị đánh ngã, Tường Vi lập tức chạy qua.

"Nhạc Nhạc, muội không sao chứ?"

Liễu Nhạc lồm cồm bò dậy, nghe thấy tỷ tỷ mình đến thì reo lên.

"Vi Vi, sao tỷ lại ở đây? Chỗ này nguy hiểm lắm. Cẩn thận!!!"

Liễu Nhạc mắt thấy yêu thú bổ nhào tới chỗ tỷ muội nàng liền hô lên nhưng Tường Vi không kịp tránh. Mắt thấy yêu thú sắp táp tới, Tường Vi khẽ run rẩy nhắm mắt. Nhưng nàng lại không thấy đau như tưởng tượng. Lúc mở mắt ra thì thấy Mặc Hiên cầm kiếm chắn trước mặt tỷ muội nàng, bên kia là yêu thú bị chém một kiếm ngay mũi.

Yêu thú bị đau điên cuồng gào lên, nó lui về hai bước lấy đà rồi nhào tới Mặc Hiên. Mặc Hiên cũng không khinh địch, đưa kiếm thủ thế. Đợi đến khi yêu thú đến đủ gần, há cái miệng đỏ lòm như chậu máu táp xuống, hắn xoay người lách sang bên theo đà đâm tới một kiếm nữa. Lưu Niên cũng chạy đến liên thủ với Mặc Hiên, hắn nhân lúc yêu thú chuyên tâm đối phó với Mặc Hiên mà tập kích bên còn lại, một chùy giáng vào đầu yêu thú. Yêu thú điên cuồng dùng đuôi quét đất, há miệng phun lửa xung quanh.

Bên đó đang đánh nhau cát bụi mịt mù, bên này Tường Vi vận nguyên lực chữa thương cho Liễu Nhạc. Lúc bị yêu thú đánh bay, Liễu Nhạc va phải tảng đá, lưng rách toác vừa bầm tím vừa chảy máu.

Mặc Hiên và Lưu Niên vừa giao đấu vừa chú ý hai tiểu cô nương mới mười tuổi bên kia, chỉ sợ yêu thú đang hóa điên lao đến đó. Thế mà sau khi được Tường Vi trị thương, Liễu Nhạc vô cùng dũng mãnh đứng dậy xuất ra trường tiên lao đến hỗ trợ.

"Vi Vi lên nào!"

Liễu Nhạc nhún chân nhảy lên, dưới đất lập tức nhô lên một cột đá cho cô đạp xuống, từ cột đá đó Liễu Nhạc lại nhảy lên di chuyển về phía trước. Khi bay qua trên đầu yêu thú, Liễu Nhạc vung trường tiên quật xuống, vô số lưỡi đao theo đó xé gió lao thẳng đến chỗ nó. Đòn tấn công bất ngờ làm yêu thú gầm rú né trái tránh phải, trên người lại thêm mấy vết thương. Liễu Nhạc nhảy qua mấy cột đá nữa rồi vững vàng đáp đất. Lúc này Mặc Hiên và Lưu Niên mới phát hiện thì ra là Tường Vi ở phía sau hỗ trợ.

"Hay lắm mấy đứa." Lưu Niên lớn tiếng khen ngợi.