Chương 22: Hắn là người thế nào? (2)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 22: Hắn là người thế nào? (2)

Chương 22: Hắn là người thế nào? (2)

Chỉ một khắc sau, Sơ Âm đã cảm thấy cơ thể thoải mái trở lại. Nàng mở mắt liền thấy Tịch Nhiên thu tay mỉm cười nhìn nàng.

"Sao rồi? Cảm thấy khá hơn chưa?"

Sơ Âm gật đầu, vui vẻ nói. "Ta tiến đến cấp Bạch rồi, là Hỏa cấp bốn đó."

Tịch Nhiên xoa đầu nàng, dịu dàng nói. "Giỏi lắm. Không ngờ nàng tiến bộ nhanh như vậy."

"Nhưng tại sao ta tiến cấp lại vất vả hơn người khác như vậy?"

"Bởi vì nàng trải qua tẩy cốt lúc đã định hình hệ nguyên tố rồi. Cho nên lúc tiến cấp gặp chút bất ổn là chuyện bình thường."

"Lúc trước mỗi lần tiến cấp ta đều đau đến mức không thở nổi, lần sau còn đau hơn lần trước. Ta vốn nghĩ đời này cứ dừng ở cấp Hoàng thôi. Không nghĩ lần này tiến lên một cấp, lại không khổ sở như trước."

"Sau này tiến cấp, nàng cứ làm như lúc nãy ta dạy. Sẽ giảm đau đớn hơn. Nếu ta còn chưa…, thì ta sẽ giúp nàng giảm bớt đau đớn."

Không khí chợt chùng xuống. Sau đó Sơ Âm mới ôm mặt Tịch Nhiên, khóe miệng kéo một nụ cười.

"Sau này không còn chàng nữa, ta sẽ không tiến cấp. Sẽ không đau đớn nữa. Chàng đừng lo lắng cho ta."

Tịch Nhiên cúi đầu xuống. Đúng lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng Mặc Hiên.

"Sơ Âm, muội ổn chưa?"

Sơ Âm vội đẩy Tịch Nhiên ra ngồi lại ngay ngắn đáp lời.

"Muội không sao nữa rồi. Có chuyện gì sao?"

"Ta tìm Nhiên." Giọng Mặc Hiên mang theo ý cười. Hắn cố ý.

Tịch Nhiên đen mặt phất tay một cái, cửa tự động mở ra. Mặc Hiên lúc này thu lại nụ cười, chen chân bước vào phòng, nghiêm túc nói.

"Lão Thành hoàng như con cá mắc cạn, sắp nghẻo rồi. Hải Linh thành này tính sao đây?"

Sơ Âm thân thiết chạy sang rót nước cho Mặc Hiên. Tịch Nhiên nhìn thấy thế gương mặt càng u ám. Một hồi sau vẫn không thấy Sơ Âm rót nước cho mình đành tự rót, không vui nói.

"Chuyện này ta có suy nghĩ qua. Rốt cuộc lão Thành hoàng này có mấy đứa con?"

Mặc Hiên uống một hớp nước, ngẫm nghĩ nói. "Lúc nãy có đi điều tra qua. Lão có hai ba nhi tử, hai nhi nữ. Hai nhi nữ đều gả đi cả rồi. Còn ba nhi tử, một người đi ở rể tại Sơn Linh thành, một người ở Thương Linh thành, còn một người ở Linh thành."

"Ở Linh thành? Hắn làm gì ở Linh thành?"

"Nghe nói hắn làm Thuyết thư sinh, tên cái gì mà Trục Lưu, La Trục Lưu."

"Đặt cái tên này đúng là muốn xa lánh con cái…" Sơ Âm buộc miệng nói một câu, sau đó như chợt nhớ ra cái gì nàng reo lên. "Ôi La Trục Lưu sao? Ta nhớ rồi, có có quen biết hắn."

"Quen biết???" Tịch Nhiên và Mặc Hiên hai miệng một lời.

Sơ Âm bỏ qua ánh mắt nguy hiểm của Tịch Nhiên và sự căng thẳng của Mặc Hiên mà nhón một miếng bánh trên bàn ăn. Ừm, ngon ngọt thật đó. Nhai hết miếng bánh nàng mới chậm rãi nói.

"Còn nhớ mấy năm trước ta rất thích đi trà lâu nghe kể chuyện. Thời gian đó La Trục Lưu là một thuyết thư sinh mới đến. Hắn nói hắn đi qua cả miền đất Huyễn Linh này mới dừng chân ở Linh thành. Lúc đó hắn đúng là kể chuyện rất hay. Ta vốn là khách quen, cho nên mấy lúc tới sớm gặp qua hắn cũng có trò chuyện đôi câu."

Tịch Nhiên trầm mặc không nói gì, Mặc Hiên đành mở lời.

"Vậy muội thấy hắn là người thế nào?"

"Thế nào? Dung mạo xem như là thanh tú, giọng nói dễ nghe. Thân hình cũng cho là cân đối. Đại khái có thể xếp vào hàng thượng phẩm."

Tiểu muội, ai bảo muội tả ngoại hình của hắn. Muội không thấy có một hũ giấm đang chua ở đây sao? Mặc Hiên nuốt nước bọt, hỏi lại lần nữa.

"Không, ta đang hỏi tính cách của hắn kìa."

Sơ Âm lại ngẫm nghĩ một lát sau đó trả lời.

"Tính cách nho nhã ôn hòa, lúc nào cũng nở nụ cười như gió xuân vậy. Các tỷ muội thường đi nghe kể chuyện rất thích hắn. Muội cảm thấy tính cách hắn rất được…"

Nói đến đây Sơ Âm cảm thấy không khí không đúng lắm. Tịch Nhiên ngồi sầm mặt không nói gì, Mặc Hiên lại đỡ trán thở dài. Nàng nói gì sai sao?

"Chúng ta đi nói chuyện với bà chủ Triệu, đi thôi Hiên." Tịch Nhiên vỗ bàn đứng dậy, một mạch quay lưng đi thẳng.

Mặc Hiên cũng đứng dậy thì Sơ Âm níu tay áo. Ánh mắt vô tội hỏi, "Muội nói gì sai sao? Sao chàng ấy lại bỏ đi?"

Mặc Hiên chỉ tiếc không rèn được sắt, đành nói thẳng.

"Muội khi không dùng mấy lời hoa mỹ khen lấy khen để cái tên La Trục Lưu đó làm gì? Muội còn không rõ Nhiên hắn là người thế nào sao?"

Sơ Âm A một tiếng ra vẻ đã hiểu, đành bất lực buông tay thả ca ca nhà mình đi.

Mặc Hiên đi một đoạn thấy Tịch Nhiên đứng tại hành lang nhìn ra cửa sổ. Hắn đi đến khoác lên vai chàng, lựa lời an ủi.

"Ôi dào ngươi đâu phải không biết tính Sơ Âm. Nó chỉ nói vậy thôi, đâu có ý gì với tên nhóc kia."

Tịch Nhiên ủ rũ, "Ta biết, nhưng ta không kiềm được. Ta…càng lúc càng khó khống chế được cảm xúc."

Mặc Hiên vỗ vỗ vai chàng, "Đi thôi, làm việc chính sự. Để cho ngươi điều chỉnh được cảm xúc."

Hai người họ tìm thấy Triệu Linh Nhã đang ngồi bên giường Long Đản, trong phòng còn có Linh Lăng và tiểu đệ. Tịch Nhiên ngồi xuống bàn trà đặt đối diện giường, lười biếng nhìn Long Đản hỏi.

"Nói đi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà Hải Long xổng chuồng?"

Mặc Hiên lặng lẽ cho Tịch Nhiên một cái liếc mắt. Hải Long là thú cưng ngươi nuôi đấy à?

Long Đản gượng ngồi dậy tựa vào thành giường, sau đó mới khó nhọc nói.

"Lúc đó mấy đứa nhỏ đang tiến vào trọng địa cuối cùng để thử sức với Hải Long, vốn là chỉ cần cố gắng hết sức rồi lui ra khỏi cấm chế là được. Nhưng không hiểu sao lúc chuẩn bị ra khỏi cấm chế thì trông thấy một kẻ khả nghi khoác áo choàng đen vội vàng bỏ trốn. Sau đó thì cấm chế bị hủy…"

"Long thúc đã rất cố gắng để bảo vệ mọi người, vậy nên bị Hải Long đả thương không nhẹ." Mặc Hiên tiếp lời nói đỡ cho Long Đản.

Tịch Nhiên đánh mắt nhìn sang Mặc Hiên rồi rũ mắt không hỏi gì nữa. Lại chuyển sang chủ đề tân Thành hoàng.

"Bà chủ Triệu, bà có biết gì về những đứa con của Thành hoàng không?"

Triệu Linh Nhã cũng suy nghĩ một chút rồi mới trả lời.

"Nói về mấy đứa con của Thành hoàng, nếu không nhu nhược yếu đuối thì cũng là kẻ ngang tàng phách lối. Nhưng mà đứa con trai út của hắn thì tính cách cũng khá ôn hòa, chỉ tiếc là trông có vẻ yếu đuối."

Mặt Tịch Nhiên lại đen như đáy nồi. Mặc Hiên nhìn thấy sắc mặt Tịch Nhiên không tốt, mới làm như vô ý mà nói.

"Ồ, hóa ra thân thể cũng không phải là tốt lắm, cũng không phải dạng công tử phong tư khoáng đạt thu hút thiếu nữ như người ta nói nhỉ. Vậy, công tử ngươi xem vị trí Thành hoàng Hải Linh này tính sao đây?"

Tịch Nhiên im lặng, một lúc sau mới miễn cưỡng nói.

"Gọi hắn về, cho hắn kế vị cha hắn đi thôi."