Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 31: Hỏi Tội

Chương 31: Hỏi Tội

Tịch Nhiên trở về phòng nhìn thấy Sơ Âm đang nằm trên giường yên ổn ngủ. Chàng mỉm cười đến định xem nàng thì cảm thấy khí tức quanh nàng có phần kì lạ. Kì lạ đến quen thuộc. Tịch Nhiên trầm mặc một lúc thì mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi mà cười. Vậy cho nên Tịch Nhiên gọi Mặc Hiên đến.

Mặc Hiên nhìn thấy Sơ Âm nằm ngủ trên giường thì nhíu mày.

"Đây là chuyện gì?"

"Nàng không sao. Nhưng mà ngươi ở đây canh chừng, không cho bất kì ai tiếp cận tư phòng. Ta đi đòi món nợ này." Tịch Nhiên híp mắt cười lạnh.
Mặc Hiên rất muốn hỏi là nợ từ đâu ra, nhưng mà hắn biết Tịch Nhiên sẽ không nói, cho nên hắn chỉ gật đầu sau đó quay đi phân phó. Kể từ sau ngày Tịch Nhiên và Sơ Âm thành thân, Mặc Hiên bỗng lên chức tổng quản phủ Linh chủ, vậy nên chuyện linh tinh trong phủ cứ rơi vào đầu hắn. Nói như Mặc Hiên thì hắn đang bị bóc lột sức lao động.

Mặc Hiên đi rồi, Tịch Nhiên đi đến bên cạnh thư án đưa tay chạm lên một bức tranh thủy mặc treo trên tường, lầm rầm đọc một câu chú ngữ. Dứt lời bàn tay Tịch Nhiên giống như chạm vào nước, nhẹ nhàng chìm vào bức tranh, chàng cứ thế tiến vào, phút chốc biến mất khỏi tư phòng.
Bên trong bức tranh là một không gian khác, nơi đây có vài cái giá sách, vài bức tranh chữ treo trên tường. Dưới nền đất là một cái pháp trận vô cùng phức tạp. Tịch Nhiên xòe tay nhỏ giọng nói.

"Thu!"

Pháp trận dưới đất hơi động đậy, sau đó thu lại như cuộn giấy bay vào trong tay Tịch Nhiên. Chàng đi đến bên giá sách cất cuộn giấy vào một chiếc hộp gỗ, sau đó mở một cái hộp khác lấy một cuộn giấy khác ra. Tịch Nhiên đem cuộn giấy ném ra, quát.

"Thời Không Triệu Hoán. Khai trận!"

Cuộn giấy màu vàng nhạt lập tức bung ra, một pháp trận phức tạp không kém trận pháp vừa rồi xuất hiện và tỏa sáng trên không trung. Không gian bên trong bức họa lập tức chuyển màu tím nhạt, vô số tinh tú xuất hiện. Đến khi pháp trận hạ xuống nền đất hoàn toàn thì nó mới thôi tỏa sáng, không gian trở lại bình thường. Lúc này pháp trận giống như được người ta khắc lên nên đất từ lâu lắm vậy.

Tịch Nhiên ngồi vào giữa pháp trận, nhỏ một giọt máu xuống rồi nhắm mắt đọc thầm chú ngữ.

Pháp trận lại lần nữa sáng lên màu tím nhạt, từng đạo phù văn từ pháp trận chậm rãi theo chú ngữ của Tịch Nhiên dâng lên. Phù văn dâng lên chạm đỉnh không gian thì bắt đầu xoay vầng theo vòng tròn. Tịch Nhiên ngồi giữa pháp trận nhắm nghiền mắt, trên thân thể nhàn nhạt bạch quang bao phủ.

Lúc Tịch Nhiên mở mắt ra liền thấy mình đang đứng ở một căn phòng xa hoa lộng lẫy, trướng rủ màn che, trong không khí còn nhàn nhạt mùi gỗ đàn hương. Sau lưng chàng vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Ta biết ngươi nhất định đuổi đến đây mà."

Tịch Nhiên xoay người nhìn thấy Minh Viễn đang lười biếng ngồi trên mộc ỷ, tay xoay xoay sáo ngọc. Tịch Nhiên không khách sáo hướng đến phía còn lại của mộc ỷ mà ngồi xuống, miệng cười nhưng mắt không cười nói.

"Vậy ngươi hẳn là có lời giải thích hoàn chỉnh cho ta rồi chứ?"

Minh Viễn ngừng xoay sáo ngọc, quay sang mở to đôi mắt màu tím mà nhìn Tịch Nhiên, giọng nói rất có vẻ thành khẩn.

"Ta vô ý mà thôi, ngươi phải tin ta. Lúc đó ta là đến tìm ngươi, nhưng mà ngươi không có ở đó…"

"Ta không có thì tấn công nàng? Có phải ngươi muốn hủy ước không? Hay muốn ta đi bắt tay với lão già?" Cả người Tịch Nhiên tàn ra hơi thở lạnh lẽo.

Minh Viễn tự nhận chính mình còn không có tàn nhẫn bằng người trước mắt, cho nên nuốt một ngụm nước bọt tiếp tục vì bản thân mà giải thích.

"Làm gì có, ta lỡ tay, là lỡ tay thôi. Nàng phát hiện ra ta, ta chỉ muốn làm nàng ngủ một chút, một chút xíu thôi. Nhưng lúc đó ta hơi vội vàng nên khống chế thủ pháp không tốt lắm…"

"Nói thì hay lắm. Ngươi lúc đó chỉ là một Ảnh, trực tiếp biến mất là được rồi. Cần gì hạ Mộng Điệp. Bây giờ nàng ngủ mất mấy ngày, lỡ hết chuyện của ta ngươi tính sao?"

"Cái này…" Thực vậy, chỉ cần quay trở về là được rồi, cần cái gì hạ Mộng Điệp, vừa phí sức mà vừa dẫn cái tiểu tổ tông họa thần này đến đây đòi nợ. Minh Viễn thở dài, khôn khéo một đời, lại ngốc nghếch trong một khắc. Minh Viễn đành cười cười, chấp nhận lui một bước trời quang biển rộng.

"Vậy ngươi cần nàng làm cái gì? Ta…nếu có khả năng đều có thể giúp."

"Ngươi?" Tịch Nhiên híp mắt, chàng chính là chờ hắn nói câu này.

Nhìn ánh mắt của Tịch Nhiên, Minh Viễn chợt nhảy ra phía xa, hai tay ôm lấy bản thân gào lên.

"Này, ngươi đừng có nói muốn ta thay nàng làm cái chuyện kia với ngươi đó!!!"

Tịch Nhiên cầm chén trà ném đến Minh Viễn mắng.

"Cái thứ như ngươi đừng có mơ tưởng vớ vẩn. Bổn tọa còn không có sở thích quái đản đó đâu."

"Vậy ngươi muốn làm cái gì?" Minh Viễn nghe vậy thì dè chừng quay trở về mộc ỷ.

"Tẩy cốt. Một lần ba người."

"Ba người! Ngươi đây là muốn vắt kiệt ta sao? Vậy chẳng bằng để ta thay thê tử ngươi làm ấm giường."

Tịch Nhiên trừng mắt nhìn hắn, không kiên nhẫn nói.

"Không phải làm một mình, ta cùng làm. Còn có hai người khác hộ trận. Đến lúc đó chuẩn bị một cái pháp trận tốt chút, đừng có để nửa đường gãy ngang."

"Không phải ta không chuẩn bị được pháp trận tốt. Nhưng mà lão già đó lúc nào cũng nhìn về phía ta, nếu động trận lớn để hắn biết được thì hỏng hết."

Tịch Nhiên trầm ngâm một chút, sau đó cười nói.

"Vậy để ta điệu con hổ của ngươi li sơn. Để hắn bận rộn một trận thì không còn cách nào để ý ngươi."

Minh Viễn sáng mắt, hưng phấn nói. "Làm sao? Ngươi định làm thế nào?"

"Rồi ngươi sẽ biết. Mau chuẩn bị phần của ngươi đi. Đến lúc ngươi sẽ tự hiểu được."

Nói rồi Tịch Nhiên hóa thành làn khói trắng trước mắt Minh Viễn. Trước khi biến mất còn để lại một câu nói, "Quả nhiên thi Ảnh đi xa như vậy thật là tốn sức."

Minh Viễn lại xoay sáo ngọc cười nói một mình.

"Đúng là một kẻ giảo hoạt. Không cẩn thận một chút lập tức chịu thiệt thòi từ hắn."

Tịch Nhiên lần nữa mở mắt đã trở về với không gian bên trong bức họa. Ánh sáng trắng nhàn nhạt cũng tiêu tan cùng ánh sáng tím của pháp trận.
Lúc Tịch Nhiên bước ra khỏi bức tranh, Mặc Hiên đang đứng bên ngoài cửa tư phòng cảnh giới, nghe tiếng động trong phòng hắn liền nhỏ giọng gọi.

"Nhiên?"

"Ừ, ta trở về rồi. Vào đây đi."

Mặc Hiên mở cửa vào, thấy Tịch Nhiên đang ngồi ở thư án viết gì đó, không ngẩn mặt lên mà nói.

"Nàng ấy vô tình trúng Mộng Điệp, ngoại trừ ngủ mấy ngày ra thì không có gì đáng ngại."

"Vậy hai ngày nữa phải làm sao?" Mặc dù nói không cần Sơ Âm cũng được, nhưng mà để giảm bớt đau đớn cho cô nhóc Phong Nguyệt kia, lại giảm bớt áp lực cho Tịch Nhiên thì có vẫn còn hơn không. Dĩ nhiên vì sao Sơ Âm trúng Mộng Điệp có lẽ không cần phải hỏi thêm, nhìn sắc diện của Tịch Nhiên thì không phải tình huống xấu.

"Không sao cả, ta đã sắp xếp xong rồi." Tịch Nhiên gác bút, gấp mấy mảnh giấy vừa viết xong rồi đưa cho Mặc Hiên, "Ngươi đem nhiệm vụ này cho Lam Vũ."

Mặc Hiên không thắc mắc thêm, lập tức quay người đi.