Chương 34: Sinh ra đã chết

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 34: Sinh ra đã chết

Chương 34: Sinh ra đã chết

Minh Viễn từ chỗ Tịch Nhiên quay trở về thì vội vàng thu dọn pháp trận. Sau đó giả vờ như vừa ngủ dậy, điệu bộ lười biếng đi ra khỏi cửa. Quả nhiên gặp lão già đang cùng mấy tùy tùng đi về phía này. Minh Viễn trong lòng thầm kêu, không biết có bị phát hiện hay chưa.

"Cửu thúc, ngươi đang đi đâu đấy? Sao nhìn vội vã vậy?"

Đoạn Cửu liếc nhìn Minh Viễn, sau đó cúi người nói.

"Lão thân vừa thấy dao động nguyên lực khá lớn ở chỗ này cho nên đến xem sao."

Minh Viễn giật thót, nhưng ra vẻ không có gì nói.

"Vậy sao? Ta vừa ngủ dậy cũng không có chú ý. Ô kìa Cửu thúc, ngươi làm sao mà bị thương thế kia?"

Đoạn Cửu giật mình ôm cánh tay đang bị thương lui về một bước.

"Chỉ là bất cẩn đụng trúng yêu thú một chút. Nếu đã không có gì lão thân cáo lui."

"Được rồi, trở về dưỡng thương đi." Minh Viễn cười cười. Hắn biết đây là tác phẩm của phía Tịch Nhiên. Nhìn theo bóng lưng Đoạn Cửu đi xa, Minh Viễn thở phào nhẹ nhõm. Lão già Đoạn Cửu này thực sự khó đối phó. Nếu Tịch Nhiên không nhanh trí thì đúng là không ổn..

Tịch Nhiên hôn mê tới ngày thứ ba thì tỉnh dậy.

Ngày đó sau khi Minh Viễn luyện hóa xong Thủy tố cho Phong Nguyệt thì vội vàng trở về. Một mình Tịch Nhiên gánh trận pháp, ba người ngồi trong vạc sớm đã đau đớn ngất đi sau khi Minh Viễn rời đi một canh giờ. Mất thêm hai canh giờ sau thì tẩy cốt hoàn thành, Tịch Nhiên vừa thu trận xong thì hôn mê vì cạn kiệt thể lực. Vừa lúc đó nhóm Lam Vũ trở về, Mặc Hiên và Linh Lăng thấy thế thì cũng an tâm rồi ngất đi.

Lam Vũ dở khóc dở cười nhìn một màn này, đành nhịn vết thương mà sắp xếp cho sáu người đâu ra đó rồi mới trở về trị thương.

Vừa tỉnh dậy, Tịch Nhiên đã kiểm tra tình huống của Sơ Âm, nàng vậy mà đã tỉnh dậy trước đó một ngày nhưng cái gì cũng không hỏi chỉ tỏ ra mình ổn. Tịch Nhiên có dự cảm không lành nhưng không còn cách nào khác đành cứ thế đi kiểm tra nhóm Linh giả Thân vệ. Nhưng ngoài ý muốn là bọn họ lại trông khỏe khoắn hơn cả Tịch Nhiên.

Tịch Nhiên cười không nói gì, nhưng Mặc Hiên lại muốn nổi bão. Hắn biết vì sao Tịch Nhiên hôn mê lâu như vậy, nhưng hắn không có cách nào. Khuyên can cũng không được, mà ngăn cản cũng không xong. Lại thêm việc Sơ Âm sau khi tỉnh dậy thì trầm mặc. Ôi hai cái người này làm đau hết cả đầu.

Sau khi kiểm tra thấy ba người Phong Nguyệt, Lưu Niên và Đại Phi đều ổn sau khi tẩy cốt, Tịch Nhiên gọi cả nhóm Linh giả Thân vệ đến giảng đường lúc trước dùng để thỉnh giảng. Chàng phát cho mỗi người một quyển sách rồi nói.

"Mỗi người là một công pháp khác nhau. Bắt đầu từ hôm nay dựa theo chúng mà luyện tập. Có cái gì không hiểu thì đến tìm ta hỏi. Còn nữa, cách ngày đến tập trung ở đây, ta sẽ trực tiếp truyền cho các ngươi một loại cấm thuật."

"Cấm thuật?" Liễu Nhạc ngạc nhiên.

"Phải, là cấm thuật. Trong những cuốn công pháp kia cũng có cấm thuật. Vì nhiệm vụ quan trọng nhất của các ngươi, các ngươi bắt buộc phải biết sử dụng cấm thuật."

Không khí trở nên ngưng trọng. Tịch Nhiên thở dài, cũng không muốn nói thêm điều gì. Nếu không phải thời cuộc, chàng cũng không muốn thuộc hạ đi theo mình biết quá nhiều cấm thuật. Các loại cấm thuật này tuy công dụng thì nhiều, nhưng lại là cái thứ không có gì tốt, không cẩn thận có thể bị nó cắn nuốt tàn phá có ngày. Lúc này Mặc Hiên mới chậm rãi lên tiếng.

"Đau đớn hay là nguy hiểm các ngươi cũng trải qua rồi. Chỉ là sử dụng cấm thuật thôi các ngươi cũng sợ sao?"

Lam Vũ lắc đầu cười khổ, "Không phải sợ cấm thuật. Mà là e ngại tương lai. Để bước tới loại tương lai nào mà phải đánh đổi bản thân đến cấm thuật, tương lai đó tốt sao?" Lam Vũ hắn cứ nghĩ cùng lắm là chỉ một hai loại cấm thuật, nhưng giở sách xem thử thì nào phải chỉ vài loại. Đây là cả một cuốn công pháp cấm thuật. Nếu chẳng may đi lệch đường thì không thành đại ma đầu cũng uổng.

Lam Vũ lần đầu tiên nói thẳng hoài nghi trong lòng khiến Mặc Hiên và Tịch Nhiên hơi chấn động. Từ trước đến giờ hai người họ từ khi đạt được một nhận thức chung thì đều tiến về phía trước, tiêu diệt rào cản, dùng mọi mưu cách để thực hiện kế hoạch. Thế nhưng họ chưa từng ngồi lại chất vấn nhau hay chất vấn bản thân rằng, tương lai đó thực sự tốt hay không.

Tịch Nhiên vuốt ve nhẫn ngọc trên tay, nhẫn ngọc nhè nhẹ tỏa ra một ánh sáng trắng mờ ảo mát lạnh. Chàng không ngẩn đầu nhìn mọi người, chỉ chăm chú nhìn nhẫn ngọc rồi nhẹ nhàng nói.

"Tương lai có thực sự tốt hay không, sẽ trở thành cái dạng như thế nào ta không có nắm chắc. Nhưng mà để mặc hiện trạng bây giờ thì sao? Cho dù chúng ta không tiến về phía trước, người khác cũng không vì thế mà dừng lại. Ta không muốn ngồi yên đó mặc cho vận mệnh xoay vần."

Tịch Nhiên khẽ thở dài, tiếp tục nói, "Hiện giờ ta chưa thể hoàn toàn nói hết cho các ngươi hiểu, nhưng mà nếu không chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, ta e cả Linh tộc này cũng không còn. Hơn nữa, chúng ta ngồi yên, chưa chắc kẻ địch chịu ngồi yên."

"Nếu chúng không ngồi yên, thì chặt chân đi." Một giọng nói bất thình lình vang lên. Tất cả nhìn về phía phát ra giọng nói, là Sơ Âm.

Linh giả Thân vệ đồng loạt đứng dậy cúi chào, "Cung nghênh Linh mẫu."

Sơ Âm ngại ngùng sờ mũi, mất tự nhiên nói, "Mọi người đừng gọi như vậy, gọi là Sơ Âm được rồi."

Tịch Nhiên đưa tay ngoắc nàng vào trong, yêu chiều hỏi, "Nàng đến từ lúc nào?"

Sơ Âm đến bên cạnh chàng, mỉm cười nhàn nhạt trả lời, "Từ lúc chàng bảo bọn họ đến học cấm thuật."

Tịch Nhiên ngồi dịch sang một bên cho Sơ Âm ngồi cạnh sau đó ôn tồn hỏi, "Vậy nàng có muốn học không? Không phải cấm thuật, mà là rất nhiều thuật khác."

Sơ Âm nhẹ lắc đầu, "Cấm thuật cũng được, mà thuật khác cũng được. Ta muốn mạnh lên, muốn bảo vệ cho chàng, bảo vệ mọi người. Cho nên dù có là cấm thuật hay tà thuật gì ta cũng học."

Tịch Nhiên khẽ đưa tay xoa đầu nàng, chàng thì cần ai bảo vệ cơ chứ. Nhưng mà có người chắn phía trước mình cảm giác cũng không tệ.
Nhóm Linh giả Thân vệ nhìn một màn chàng chàng nàng nàng muốn đỏ mắt. Trên kia hai người đang tình tứ phát thức ăn chó, dưới này đám cẩu độc thân như bọn họ khóc không ra nước mắt.

Đợi tất cả rời đi rồi, Mặc Hiên còn nán ở lại mới dùng ánh mắt cực kì khủng bố mà nhìn Tịch Nhiên. Nhìn thấy ánh mắt ấy, Tịch Nhiên cười yếu ớt.
"Ôi Hiên ca, ngươi làm sao mà lại nổi nóng rồi?"

"Ngươi còn hỏi ta?" Mặc Hiên hừ lạnh, có gọi hắn là ca ca cũng không dời được cơn tức này đâu.

"Ta không sa…khụ…" Chưa nói dứt lời Tịch Nhiên đã ôm ngực ho kịch liệt.

Mặc Hiên lập tức đến bên cạnh lấy một viên thuốc nhét vào miệng Tịch Nhiên, sau đó đặt tay lên lưng chàng vận nguyên lực điều tức. Chỉ chốc lát sau Tịch Nhiên ngừng ho, thế nhưng mà một dòng máu đỏ chảy ra từ khóe miệng cho thấy đây không phải cơn ho bình thường.

"Ngươi còn nói không sao. Lần này ngươi đã quá sức rồi. Ta đã nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới nghe thủng đây hả?"

Tịch Nhiên phất tay, tỏ ý không sao, một lúc sau mới khó nhọc nói, "Đây…chẳng qua là quá trình sinh mệnh tất yếu mà thôi…"

Mặc Hiên thật sự muốn đấm cho người trước mặt này một cái. "Ngươi thích chết lắm à? Ngươi chết rồi muội muội ta phải làm sao hả?"

"Không phải ta thích chết…" Tịch Nhiên cay đắng lắc đầu, "…mà ta sinh ra vốn đã chết rồi."