Chương 37: Yêu hay không yêu (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 37: Yêu hay không yêu (1)

Chương 37: Yêu hay không yêu (1)

Lúc Tịch Nhiên trở về thì thấy một nam một nữ kia đang tranh cãi gay gắt trong sảnh điện. Lam Vũ mặt mày lạnh nhạt buông lời tàn nhẫn, Phong Nguyệt đôi mắt phiếm hồng lớn tiếng đáp trả. Cuối cùng Lam Vũ vỗ bàn nói.

"Mặc kệ muội dựa vào gia gia nàng hay gia gia ta. Ta cũng sẽ không lấy muội. Bởi vì ta không yêu muội. Cho nên muội đi tìm người khác yêu mình đi. Đừng quấn lấy ta. Phiền phức!!!"

Tịch Nhiên nhíu mày. Nói ra lời này không sợ hối hận sao? Phong Nguyệt nghe xong sững người, đôi mắt ngập nước mở to. Trước đây Lam Vũ sẽ không nói lời khó nghe như vậy. Hắn là công tử hào hoa văn nhã cho nên lúc nào cũng có phong phạm vô cùng lịch thiệp. Dù nửa tháng nay có bị quấn lấy thì chỉ nói mấy câu chứ chưa bao giờ ném cho nàng hai chữ ‘phiền phức’.

Lúc này nếu có một người nam nhân khác ở đây e là hắn đã chạy tới ôm lấy vỗ về cô nương đến khóc cũng xinh đẹp động lòng người thế này. Nhưng không có ai ngoài Lam Vũ và Tịch Nhiên vừa bước tới cửa. Cho nên nước mắt nàng cứ thế thi nhau rơi xuống mà không có ai xót thương.
Tịch Nhiên thở dài, không phải ai cũng hiểu rõ lòng mình như chàng đâu. Chàng bước vào xoa đầu Phong Nguyệt, đưa cho nnàg một cái túi giấy, bên trong còn thơm mùi bánh mới.

"Chuyển cái này cho Sơ Âm giúp ta."

Phong Nguyệt nhận lấy cái túi, hiểu rằng Tịch Nhiên đang ném cái phao cho mình, nàng không nói gì chạy vội ra khỏi sảnh điện.
Chỉ còn lại Tịch Nhiên và Lam Vũ, Tịch Nhiên mới lên tiếng.

"Ngươi nói những lời tuyệt tình như vậy không sợ có ngày hối hận sao?"

Lam Vũ nhắm mắt mệt mỏi nói, "Sẽ không, thuộc hạ sẽ không hối hận."

"Lam Vũ, ngươi thật sự không hề có tình cảm với nàng?"

Lam Vũ lắc đầu, ánh mắt xa xăm. "Thuộc hạ và muội ấy là thanh mai trúc mã. Nói không có tình cảm là giả dối. Nhưng mà chỉ là tình cảm huynh muội thôi."

"Nhưng ngươi không phải huynh trưởng của nàng ấy." Tịch Nhiên bình thản nói ra một vấn đề như vậy.

"Dù vậy, đó cũng không thể là tình cảm nam nữ."

Tịch Nhiên cũng không có phản bác mà nói ra một câu làm Lam Vũ bối rối. "Nếu vậy theo ngươi nói, nàng ấy đi với bất kì nam nhân nào cũng không liên quan đến ngươi?"

"Đúng."

"Ngươi sẽ không can thiệp đến?"

"…Đúng vậy."

Tịch Nhiên cười rộ lên, sau đó híp mắt nhìn Lam Vũ. Hắn biết, mỗi khi Tịch Nhiên làm ánh mắt này là chàng đang tính toán chuyện xấu xa. Quả nhiên Lam Vũ liền nghe chàng lên tiếng.

"Vậy được rồi. Từ hôm nay ta làm chủ cho Phong Nguyệt, không ai được can thiệp vào chuyện chung thân đại sự của nàng ấy. Kể cả mấy lão già trong nhà kia, hay là ngươi."

Nói xong chàng nhấc chân đi ra cửa, trước khi khuất bóng còn để lại một câu nói, "Nếu nàng ấy yêu người khác, có thật là ngươi sẽ không hối hận?"
Tịch Nhiên đi rồi để lại Lam Vũ còn ngây ra giữa sảnh điện. Chuyện cứ như vậy dễ dàng kết thúc sao?.

Lúc Tịch Nhiên đến chỗ Phong Nguyệt và Sơ Âm thì nghe thấy tiếng khóc. Chàng thở dài bước vào trong thì thấy Phong Nguyệt vùi vào lòng Sơ Âm khóc đến tê tâm liệt phế. Sơ Âm nhìn thấy chàng cũng không có biểu cảm gì, không hờn không giận, cũng không lạnh nhạt hay thân cận.
Tình trạng này đã diễn ra cả tháng nay rồi khiến Tịch Nhiên bối rối không biết làm sao. Nhưng mà trước mắt là giúp cô nhóc đang khóc kia giải quyết vấn đề.

Nghĩ vậy, Tịch Nhiên ngồi xuống, ôn tồn hỏi.

"Phong Nguyệt, ta hỏi ngươi, ngươi yêu thích Lam Vũ sao?"

Phong Nguyệt ngẩn lên, nước mắt nước mũi lung tung nhưng trông vẫn rất đáng yêu, gật đầu một cái. Sau đó hít sâu mấy hơi rồi nói.

"Thuộc hạ và chàng là thanh mai trúc mã. Lúc nhỏ thuộc hạ bị các biểu tỷ muội ghét bỏ, cho nên lúc nào cũng thui thủi một mình. Chỉ có Vũ ca hắn đến bầu bạn. Sau đó thuộc hạ từ miệng gia gia biết được từ nhỏ cả hai có hôn ước mới chạy đi nói với chàng. Lúc đó chàng cũng nói, đến khi cả hai trưởng thành nếu không có ý trung nhân sẽ sang cầu thân với nhà ta."

Tịch Nhiên nhíu mày, "Ta vẫn chưa thấy trọng điểm là ở chỗ nào. Thực lòng mà nói, nếu chỉ vì lời hứa trẻ con mà bắt hắn lấy ngươi về thì cũng không đúng lắm. Hắn cũng nói hắn không yêu ngươi."

Phong Nguyệt tròn mắt nhìn chàng, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Phong Nguyệt lắc đầu cười trong nước mắt.

"Linh chủ, thuộc hạ hỏi người. Người có vì một người không yêu mà tự mình nhường nửa nguyên lực của bản thân cho người đó không? Người có vì một đứa em gái không ruột thịt mà chịu phạt nhận một trăm lẻ tám roi gai?"

Tịch Nhiên và Sơ Âm không ngờ có những chuyện này. Kể cả có là người bản thân yêu thương chưa chắc có người sẽ chấp nhận sẻ chia một nửa nguyên lực. Còn chuyện em gái, Tịch Nhiên không có em gái, nhưng có lẽ nếu không ruột thịt chẳng ai lại nhận phạt roi gai.

Đó không phải roi gai bình thường. Mỗi nhát roi quét xuống không phải chỉ đánh lên thân thể, mà đánh lên linh căn. Thảo nào lúc thăm dò linh căn, Tịch Nhiên nhìn thấy linh căn của Lam Vũ lại đầy vết tích, cho nên trước kia hắn điều khiển nguyên lực không ổn định. Mặc dù rất muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng mà thấy Phong Nguyệt trong tình cảnh này chàng cũng không muốn hỏi nữa.

"Ta có một cách này." Tịch Nhiên gõ ngón tay xuống bàn, híp mắt cười. "Để biết hắn có yêu ngươi hay không, xem hắn vì sao muốn buông tay ngươi, ta có một biện pháp."

Trước ánh mắt mong chờ của Phong Nguyệt, Tịch Nhiên mỉm cười càng sâu, nhỏ giọng nói lên kế hoạch mà chàng vừa nghĩ ra.

"Như vậy có được không? Lỡ phản tác dụng thì sao?" Phong Nguyệt thản thốt.

"Không đâu." Tịch Nhiên lắc đầu. "Ngươi cứ làm theo ta nói, chắc chắn ngươi sẽ biết những gì mình muốn biết."

Phong Nguyệt không chắc chắn gật đầu. Đây là bước cuối cùng của nàng rồi..
Cả tháng nay Lam Vũ không thấy Phong Nguyệt đi tìm mình nữa, không đến lớp tập trung của Linh chủ, cũng không thấy người nhà thúc ép chuyện chung thân đại sự nữa. Lam Vũ cũng cảm thấy thoải mái hơn. Ngoài mấy nhiệm vụ đơn, mấy ngày nay hắn yên tĩnh học thuật.

Hôm nay lại là một ngày rảnh rỗi, Lam Vũ đi ra ngoài gặp mấy người Chương Cường tùy thời dò xét tiếp chuyện lần trước còn dang dở. Thế nhưng chưa đến khách lầu thì Lam Vũ nhìn thấy phía trước Phong Nguyệt đang đi cùng một nam tử trông rất quen mặt, phục sức cao quý. Không biết người kia nói gì, Phong Nguyệt lại che miệng cười vô cùng vui vẻ. Lam Vũ nghi hoặc vô thức bước chân đến chỗ hai người nọ.

Phong Nguyệt cùng La Trục Lưu đứng bên quầy trang sức lựa trâm cài tóc. La Trục Lưu tuy không được phụ thân yêu thương, nhưng ít nhất thời niên thiếu hắn sống đúng chất là một tam thiếu chủ một thành trì. Cho nên từ cách nói chuyện pha trò, cho đến mắt nhìn thẩm mỹ đều rất ra dáng vẻ.

"Phong Nguyệt."

Phong Nguyệt nghe có người gọi mình thì ngẩn lên, thấy người đó là Lam Vũ thì sắc mặt hơi ngưng trọng một chút rồi cúi xuống. Lam Vũ không để ý đến hành động đó, nhìn La Trục Lưu hỏi.

"Đây là ai?"