Chương 36: Trà dư tửu hậu

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 36: Trà dư tửu hậu

Chương 36: Trà dư tửu hậu

Biết không hỏi được gì, tất cả đều bỏ chuyện này sang một bên, lại tiếp tục cạn chén. Bọn họ đều là Linh giả Tiểu thừa, phục vụ cho bốn đường quan trọng, vậy nên họ đều hiểu là có những chuyện đúng là không thể nói.

Ngay chính bản thân họ còn có một hai cấm chế trong người, nhưng đều là cấm chế hạng ba mà thôi, không so sánh được với cấm chế mang cấp thần như của Lam Vũ. Ài, nhìn thôi đã biết là chuyện tối mật, có là Linh giả Đại thừa cũng chưa chắc biết được.

Thế nhưng không phải tất cả đều hiểu chuyện như vậy. Chương Cường vẫn còn rất hăng hái hỏi han.

"Thôi nào, chuyện bị cấm chế không thể nói, ta cũng không dám hỏi. Nhưng những chuyện không bị cấm chế thì sao?"

"Chuyện không bị cấm chế?" Lam Vũ nhấp chén rượu, lơ đãng hỏi lại, "Ý ngươi là loại chuyện như thế nào?"

Thấy Lam Vũ không từ chối thẳng, hắn tiếp tục mớm lời.

"Ví như là công việc thường nhật khi đến phủ Linh chủ là gì?"

"À…" Lam Vũ hơi dài giọng, nghĩ nghĩ một chút rồi mơ hồ nói, "Cũng không làm gì, rảnh rỗi ngồi đọc sách, đánh cờ vậy thôi."

"Thật vậy sao?" Chương Cường nghi hoặc hỏi lại, "Ngươi không gặp gỡ những người khác như Linh mẫu hay sao?"

"Linh mẫu?" Lam Vũ nhướng mày nhìn Chương Cường.

Chương Cường lại không chú ý đến ánh mắt khác lạ của Lam Vũ mà tiếp tục nói, "Đúng đó, nghe nói nàng rất xinh đẹp."

Lam Vũ nhấc đũa gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai. Ừ, mùi vị không tệ, lần sau dắt mấy người kia đến ăn. Nuốt xong miếng thịt, Lam Vũ mới làm vẻ mặt tò mò hỏi lại.

"Ta vào phủ cũng mấy năm, chưa thấy mặt Linh mẫu bao giờ. Cũng không biết Linh mẫu tại vị là lão bà bà nào đó hay thực sự là cô nương xinh đẹp trẻ trung. Chương Cường, ngươi thật sự biết sao?"

Chương Cường bỗng có phần chột dạ, hắn lỡ nói nhiều rồi. Thế nhưng dưới sự châm ngòi của Lam Vũ, mấy người còn lại cũng bắt đầu tò mò rồi nhào lên ép hỏi hắn.

"Chương Cường, Linh mẫu thực xinh đẹp sao?"

"Sao ta nghe nói người hiện giờ cũng không còn trẻ nữa?"

"Ôi ngươi nói xem, năm nào chúng ta cũng rước Linh nữ, ta nghe nói Linh nữ là đang ám chỉ Linh mẫu đó. Không lẽ Linh chủ lại thê đàn thiếp đống vậy sao? Hắc hắc…"

"Đầu năm nay chẳng phải có tin đồn Linh nữ lần này không qua khảo hạch sao? Biết đâu đó là Linh mẫu đấy. Chương Cường, ngươi từ Huyền Vũ Đường, hẳn là biết tin tức này chứ?"

"Cái…cái này bọn ta còn đang điều tra đó." Chương Cường lắp bắp.

Bên này Chương Cường đang bị các huynh đệ tốt nhao nhao chất vấn bắt đầu lắp bắp, bên kia Lam Vũ nghe mấy lời nói càng lúc càng thô thiển của lũ ngốc này thì bắt đầu lạnh lòng.

Lũ đầu óc ngu si tứ chi phát triển này không hiểu làm sao có thể trở thành Linh giả được. Thanh thiên bạch nhật gan lớn bao nhiêu mà dám vu vạ đặt điều nói xấu Linh chủ như vậy. Lỡ mà để Linh chủ hẹp hòi nghe được thì các ngươi nhất định thảm, mà ta cũng thảm. Nghĩ tới đây Lam Vũ khóc không ra nước mắt. Để cứu vãn tình hình, hắn ho một tiếng để cả đám không lao nhao nữa, sau đó mới vui vẻ nhìn Chương Cường cười, ý muốn nghe câu trả lời của hắn.

Nụ cười của Lam Vũ không hiểu sao làm Chương Cường lạnh run da đầu. Hắn xoa xoa gáy sau đó làm bộ thần bí kéo cả đám lại chụm đầu nói nhỏ.

"Ta nghe Huyền Vũ Đường chủ nói, Linh mẫu đời này mới qua cửa, nàng vốn không xứng chức nhưng vẫn được ưu ái đó."

Ồ. Lão rùa gan cũng lớn thật đó. Lam Vũ mỉm cười, chưa kịp nói gì thì một giọng nói mềm mại vang lên.

"Vũ ca, hóa ra huynh ở đây. Làm ta tìm mãi."

Nghe thấy giọng nói này, Lam Vũ hơi cứng người, sau đó đặt chén rượu xuống mãi mà không dám quay đầu lại. Phong Nguyệt nhìn điệu bộ cứng nhắc của Lam Vũ thì buồn cười, nhưng giả vờ không có gì mà hướng đến những người còn lại, nói.

"Mọi người đây là nói chuyện gì vui vẻ đến vậy?"

Mấy người này lần đầu nhìn thấy Phong Nguyệt dung nhan xinh đẹp, phong tình vạn chủng thì ngơ cả người. Nàng trước đây đã rất xinh đẹp, nhưng sau khi tẩy cốt lại giống như thay một làn da khác thành một con người khác vậy. Thêm nữa sau khi luyện thuần nguyên Thủy tố, khí chất trên người Phong Nguyệt càng lúc càng âm nhu, mị hoặc.

Chương Cường là kẻ tỉnh lại đầu tiên, hắn nhìn nàng vẫn đang mỉm cười thì vội hỏi.

"Cô nương, cô nương đây là…?"

"Ta là Phong Nguyệt, là hôn thê của Vũ ca." Nàng híp mắt cười nói. Nụ cười này vào trong mắt của Lam Vũ là một tràng rét lạnh, nhưng vào mắt của đám ngu ngốc kia lại là một đóa tuyết liên nở rộ vô cùng đẹp mắt làm bọn họ ngây ngốc si mê.

Lam Vũ thấy không ổn, nhân lúc đám người kia còn đang si mê chưa tỉnh hắn đứng dậy kéo nàng đi ra ngoài. Nhưng không phải rời khỏi tửu lâu, mà là đi đến một gian phòng khác. Vừa vào phòng, Lam Vũ đã chốt cửa giăng kết giới. Phong Nguyệt bật cười trêu ghẹo.

"Chàng đang làm cái gì vậy?"

Lam Vũ tức nổi giân xanh, quay lại thiếu điều muốn quát nàng. "Muội làm cái gì vậy hả? Không thấy ta đang có công vụ sao?"

"Ta biết, nhưng mà tên ngu ngốc Chương Cường chỉ có bấy nhiêu thông tin, bấy nhiêu hữu ích thôi."

"Sao muội biết?" Lam Vũ nghi hoặc hỏi.

"Ta tra qua hắn rồi." Phong Nguyệt nháy mắt cười. "Hôm qua ta đã dịch dung đi hoa lầu giả làm hoa cô nương mời rượu hắn một phen cũng chỉ tra được có bấy nhiêu. Dù sao cũng chỉ là con cờ để làm tốt thí, hắn cũng không biết cái gì quan trọng đâu." Phong Nguyệt dẩu môi. Báo hại nàng giả làm hoa cô nương bị mùi phấn son làm cho ngộp thở.

"Cái gì? Muội giả làm hoa cô nương???"

Lam Vũ nghe xong tức đến run người. Nhìn Phong Nguyệt vẻ mặt như không có việc gì thì càng tức giận, thế là vung tay hủy kết giới đạp cửa muốn đi về. Phong Nguyệt thấy vậy vội nhào tới ôm hắn lại.

"Chàng không được đi!"

"Buông tay!" Lam Vũ gầm lên, "Lại còn muốn học hoa cô nương, động tay động chân với nam tử sao?" Thực sự là nuốt không trôi cục tức này.

"Ta không buông! Động tay động chân thì sao, dù sao hai nhà chúng ta cũng có hôn ước, ta cũng không sợ gì cả." Phong Nguyệt cũng gào lên, sống chết không buông tay.

Nghĩ tới chuyện này Lam Vũ thực sự bất đắc dĩ. Nửa tháng trước bỗng dưng hai gia gia của chúng gọi về nhà, sau đó thì bảo rằng hai nhà có hôn ước từ trước, bây giờ trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng mau mau thành thân. Phong Nguyệt thẹn thùng không nói gì, chỉ tỏ vẻ ưng thuận. Nhưng mà Lam Vũ thì kịch liệt phản đối.

Phong Nguyệt nghe lời hai trưởng bối, suốt nửa tháng nay chạy theo hắn "vun đắp tình cảm". Còn hắn thì trốn đông trốn tây, thậm chí năn nỉ Linh chủ cho thêm vài cái nhiệm vụ đi xa nhà.

Trong lúc hai người đang giằng co thì vang lên giọng nói quen thuộc.

"Hai ngươi đang làm gì vậy?"

"Công tử!!!" Nhìn rõ người vừa đến, Lam Vũ và Phong Nguyệt đồng loại kêu lên. Tịch Nhiên nhìn hai người một trước một sau dính lấy nhau thì bật cười nói.

"Sao vậy, tình cảm phát triển đến mức ôm ấp lôi kéo giữa ban ngày sao?"

Phong Nguyệt giật mình, vội vàng buông tay, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân. Tịch Nhiên nheo mắt nhìn hai người họ, sau đó cười cười nói tiếp.

"Ta có chút việc riêng, hai người các ngươi trở về đợi ta."

Nói xong cũng không đợi bọn họ phản ứng, Tịch Nhiên hướng lên lầu trên mà đi. Phong Nguyệt trông thấy buộc miệng hỏi Lam Vũ.

"Lầu trên là cái gì? Trước giờ ta chưa từng đến."

Lam Vũ rũ mắt, rầm rì trả lời, "Bách Hoa Vị, một cái tiệm điểm tâm ngọt mà thôi." Nói xong hắn bước đi trước, để mặc Phong Nguyệt í ới đuổi theo sau.