Chương 43: Trước khi trời sáng

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 43: Trước khi trời sáng

Chương 43: Trước khi trời sáng

Bên trong thư phòng, tất cả mọi người đều trầm mặc. Rõ ràng là tin tức mới mà Tịch Nhiên thông báo khiến mọi người vừa lo lắng vừa không biết phải làm thế nào.

Mặc Hiên là người đầu tiên phá vỡ không khí trầm mặc này.

"Theo như thái độ của phiến quân gần đây, lần trước nhóm Lam Vũ tập kích bất ngờ khiến chúng thiệt hại nặng. Đến bây giờ còn chưa có hành động gì mới.

Cho nên như suy đoán từ ban đầu của chúng ta rằng Dạ tộc là thế lực phía sau phiến quân, thì hẳn là chúng phải có động tĩnh mới phải…"

"Đúng vậy, Dạ tộc chuẩn bị chiến thì hẳn là phiến quân cũng phải có chút động tĩnh…" Lam Vũ cũng đồng tình với suy nghĩ của Mặc Hiên như vậy.

"Nói như vậy cũng không đúng," Sơ Âm ngồi một bên nhíu mày, "Có thể chúng đang ẩn nhẫn chờ thời cơ. Chúng ta không thể dùng động tĩnh của chúng làm hệ qui chiếu cho Dạ tộc được."

"Nhưng mà chúng ta hiện tại chỉ biết Dạ tộc có động tĩnh, tình hình cụ thể ra sao lại không quá rõ ràng, như vậy có phải là mơ hồ quá không?" Lưu Niên cũng hiếm có khi suy nghĩ cẩn thận. Đáng tiếc thông tin quá ít, cho nên loại người hữu dũng vô mưu như hắn thật sự nghĩ không ra.

Tịch Nhiên từ đầu sau khi nói ra tin tức thì cũng lâm vào suy tư. Chàng nghĩ mông lung rất nhiều nguyên nhân, rất nhiều diễn biến, cũng tính toán rất nhiều giải pháp. Nhưng đúng như Lưu Niên nói, thông tin quá ít, tính toán thế nào cũng không chu toàn.

"Chúng ta không thể đi sang bên đó để thám thính sao?" Phong Nguyệt im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.

Mọi người đưa mắt nhìn nàng, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ đến hướng đi này. Muốn nắm phần thắng thì phải biết rõ tình hình đối phương. Nhưng mà Mặc Hiên lại nói ra một thực trạng không thể xấu hơn.

"Nếu đi được thì rất tốt. Nhưng mà không chỉ Linh tộc chúng ta phủ kết giới lên lục địa, mà Dạ tộc cũng làm như vậy. Chúng ta có thể mở một con đường thông ra khỏi Huyễn Linh Địa, nhưng mà không cách nào âm thầm vượt qua kết giới của Thương Dạ Địa bên kia."

"Chẳng phải lần trước lão già Dạ tộc kia có thể sang bên này để cứu Trí giả sao? Chúng ta cũng có thể làm như lão, mở một cái truyền tống trận."

Lam Vũ nhớ lại lần làm nhiệm vụ trước. Tuy là nói đi ám sát Trí giả, nhưng thực sự là đi đánh trống thổi kèn, làm động tĩnh để dẫn hổ rời núi, nhưng vì sao phải như thế thì Lam Vũ không rõ.

Lúc này Tịch Nhiên lại lắc đầu, "Đúng là có thể dựa vào truyền tống trận để sang bên đó. Nhưng mà phải có người tiếp ứng mới được. Ở Huyễn Linh Địa này nơi nào ta cũng có thể truyền tống đi, nhưng vượt qua kết giới sang bên kia không có đơn giản như vậy."

Lúc này tình hình lại rơi vào bế tắt. Bọn họ đi đâu tìm tiếp ứng phía Dạ tộc đây.

"Tạm thời việc này chúng ta còn cần phải suy tính nhiều hơn. Tuy thời gian không còn nhiều, nhưng mà có một số việc phải làm trước khi trận chiến xảy ra." Tịch Nhiên tựa vào ghế thở ra một hơi nói. Chàng lấy ra mấy cuộn giấy, giao cho Đại Phi, Liễu Nhạc, Lưu Niên, Tường Vi mỗi người một cuộn rồi dặn dò.

"Đi đi. Diệt tận gốc. Trước khi động binh đao thì gian tế hay phản đồ đều phải diệt."

Bốn người cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó lập tức đi ra ngoài. Sau đó Tịch Nhiên lại lấy một cuộn giấy khác giao cho Lạc Hạ.

"Lập tức giao cái này cho Thành hoàng Hải Linh."

Lạc Hạ cũng không nói hai lời, nhận lấy cuộn giấy rồi quay đi.

Lúc này trong thư phòng chỉ còn lại Sơ Âm, Mặc Hiên, Lam Vũ và Phong Nguyệt. Tịch Nhiên nhìn mấy người bọn họ, cuối cùng mới nói.

"Minh Viễn, các ngươi còn nhớ Minh Viễn không?"

Ngoại trừ Sơ Âm không nói gì, đại biểu nàng không có quên cái người đánh ngất mình. Thì ba người kia nghĩ ngợi một chút mới gật đầu.

"Là người lúc trước…"

"Đúng vậy, hắn chính là người báo tin cho ta." Tịch Nhiên nặng nề nói, "Chính bản thân hắn cũng xảy ra chuyện. Nhưng mà đây không phải cái ta muốn nói. Cái ta muốn nói là thân thế của Minh Viễn."

Nhìn mọi người vẻ mặt ngưng trọng, Tịch Nhiên thở một hơi nói ra.

"Hắn là Dạ quân đương nhiệm."

"Cái gì???" Bốn người đồng thời đứng dậy.

"Các ngươi khoan hãy ngạc nhiên. Ta đây đã lựa chọn nói ra thì cũng biết các ngươi sẽ có phản ứng thế này. Nhưng mà các ngươi cần phải bình tĩnh ngồi xuống nghe cho xong. Việc này quan hệ rất lớn đến hành động sau này."

Bốn người tuy còn kích động, nhưng mà cũng ngồi xuống, ít nhất là họ phải biết được tại sao Linh chủ của bọn họ lại có giao tình với Dạ quân, kẻ thù truyền đời như vậy.

Tịch Nhiên xòe bàn tay, phía trên lập tức hiển thị một cái pháp trận, đồ văn phức tạp vô cùng. Pháp trận tỏa ra hai loại ánh sáng, một tím một xanh thay phiên nhau phát ra. Đó chính là khế ước của Tịch Nhiên và Minh Viễn.

"Ta và Minh Viễn đã đạt được một mục tiêu chung, đó là chúng ta muốn nối liền hai khối lục địa. Vì vậy mà từ nhiều năm trước bọn ta đã lập cái khế ước này."

"Nối liền hai lục địa…" Sơ Âm thì thào lặp lại. Dường như nàng phát hiện ra cái gì đó, nhưng lại không nắm bắt được. Lại nghe Tịch Nhiên nói tiếp.

"Ta biết các ngươi lo lắng Dạ tộc là kẻ địch. Nhưng ta dùng chính linh hồn để đảm bảo, Minh Viễn hắn không ác ý. Bởi vì ngày hôm nay hắn bị cướp đoạt Thần lực, linh hồn bị phong ấn."

"Cướp Thần lực? Kẻ nào lại có thể làm chuyện nghịch thiên như vậy?" Mặc Hiên thản thốt.

Trước giờ trong mắt tất cả mọi người, Thần lực là sức mạnh của trời, vậy nên mới làm cho cơ thể người sở hữu suy yếu không ngừng tuổi thọ rút ngắn. Mà chuyện động tay chân cưỡng chế cướp Thần lực là chuyện chưa có ai nghĩ tới.

"Chuyện này Minh Viễn còn cần điều tra nội tình. Ta và hắn cũng không có nắm chắc điều gì…" Tịch Nhiên chưa dứt lời thì bên trong khế ước truyền ra một giọng nói.

"Tịch Nhiên! Tịch Nhiên! Ta tìm thấy mẫu thân rồi!"

Tất cả mọi người, "…"

Tịch Nhiên cũng không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, vừa cười vừa mắng.

"Ngươi là trẻ nhỏ lạc mẹ hay sao hả? La hét cái gì, đã hỏi thăm được cái gì chưa?"

Minh Viễn cười hắc hắc nói, "Xem như hiện tại ta cũng là một cái linh hồn lưu lạc. Tìm được mẫu thân tất nhiên phải phấn khích. Nhưng mà…" Nói tới đây, Minh Viễn ngưng cười, giọng nói có phần nghiêm trọng. "Mẫu thân nói, Đoạn Cửu tung tin ta bị Linh tộc hạ bẫy, hiện tại bị thương nặng nên đưa ta vào cấm địa bế quan. Đến mẫu thân ta cũng không thể tiếp cận được. Hắn giả truyền khẩu dụ, tự mình đứng ra chấp chính Dạ tộc rồi. Ta nghĩ không bao lâu sẽ bắt đầu gây chiến."

Đây chính là điều mà tất cả mọi người lo lắng. Tịch Nhiên chỉ im lặng suy tính một lúc, sau đó nói với Minh Viễn.

"Bây giờ quan trọng nhất phải bảo toàn linh hồn cho ngươi. Ta sẽ kéo linh hồn ngươi về đây. Chuyện sau đó chúng ta tiếp tục nói sau."

Không đợi Minh Viễn trả lời, Tịch Nhiên điểm tay vào khế ước một cái, khế ước lưu động ánh sáng luân chuyển. Chàng đưa tay vào trong khế ước, sau đó kéo ra một chùm sáng tím nhàn nhạt. Ánh sáng tím nhàn nhạt kia lại luôn miệng mắng chửi.

"Mẹ nó ngươi có thể nhẹ nhàng một chút được không? Ta đã bị lão già kia giày vò muốn biến dạng rồi đây này. Ngươi còn kéo nữa thì linh hồn của ta cũng bị xé làm đôi."

Tịch Nhiên lườm Minh Viễn một cái, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một người gỗ đã cũ. Chàng kéo linh hồn Minh Viễn vào người gỗ, dùng một cây châm nhỏ ghim vào đỉnh đầu người gỗ, cuối cùng mới lấy máu bản thân viết một chữ lên lưng người gỗ.

Người gỗ nằm im một lúc thì đứng dậy cử động, sau đó là tiếng Minh Viễn truyền ra.

"Ngươi vậy mà có thứ này. Có phải ngươi âm mưu đoạt hồn của người khác đúng không? Không đúng, con người gỗ này có khí tức linh hồn rất quen thuộc. Này chẳng phải là…"