Chương 52: Trí giả lâm nạn (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 52: Trí giả lâm nạn (1)

Chương 52: Trí giả lâm nạn (1)

Tịch Nhiên xuất quan, lần đầu tiên trong mấy tháng xuất hiện trước mọi người, thần sắc vô cùng thoải mái không có một chút mệt mỏi suy nhược. Làm cho mọi người trước kia suy đoán lung tung thở ra một hơi, có lẽ Linh chủ của bọn họ vẫn còn khỏe mạnh lắm.

Lúc này chàng gọi tất cả Linh giả Thân vệ còn ở tại Huyễn Linh Địa trở lại phủ Linh chủ. Tập họp chấp chưởng tiến hành triều bái đột xuất.

Mọi người dừng tất cả công việc, hoang mang kéo đến phủ Linh chủ.

Tịch Nhiên ngồi trên cao, bên cạnh là Sơ Âm. Nàng lúc này sắc mặt có chút xanh xao mệt mỏi. Ai cũng cho rằng mấy tháng nay nàng chưởng quản Linh tộc thay Tịch Nhiên đang bế quan đã làm quá sức mình. Dù trước đó không phục, nhưng mà qua mấy tháng này cũng triệt để nể phục nàng, phục nàng có đầy đủ tư cách phẩm chất làm Linh mẫu của bọn họ.

Ánh mắt Tịch Nhiên quét một lượt bên dưới rồi thu tầm mắt, nhàn nhạt nói.

"Thân vệ trở về phủ Linh chủ, tạm ngưng huấn luyện Thừa Lệnh Quân. Tả hộ pháp, Hữu hộ pháp, hai người tạm thời huấn luyện quân đoàn."
Tả Hữu hộ pháp lập tức quỳ xuống. "Tuân lệnh."

Tịch Nhiên gật đầu, sau đó tiếp tục nói. "Quân chinh phạt phiến quân cũng cần nghiêm túc huấn luyện. Ba vị tướng quân không cần thay đổi."
Ngưng một lúc, chàng mới gõ gõ ngón tay lên ghế, cười nhạt.

"Nghe nói mấy tháng trước rất nhiều Linh giả bị ám sát chết. Các ngươi đã điều tra ra chưa?"

Bên dưới mấy vị chấp chưởng nghe xong thì trong lòng lạnh lẽo. Dĩ nhiên là đã tra được không ít đầu mối, nếu không họ đã chẳng im lặng cho qua. Tịch Nhiên nhìn biểu tình của họ, nụ cười càng rộng.

"Không ai điều tra được gì à? Nhưng mà bổn tọa có điều tra được một ít mạnh mối nha."

Huyền Vũ Đường chủ run rẩy cả người, lão chết nhiều thuộc hạ nhất, đây chứng tỏ là lão quản không nghiêm, hoặc là hắt nước bẩn mà nói thì lão cũng có chân bên trong vũng nước đục.

Đến bây giờ tất cả chấp chưởng đều lờ mờ nhận ra, thuộc hạ bên dưới bị ám sát chết không phải là giết người bịt đầu mối như họ nghĩ. Mà chính là Linh chủ thanh trừng nội loạn. Giờ phút này bọn họ nhìn nụ cười treo trên môi Tịch Nhiên, trong lòng sản sinh một loại ảo giác, giảo giác như mùi máu tươi quấn quanh họ.

Nhìn đám lão niên bên dưới run rẩy như cầy sấy, Tịch Nhiên bật cười thành tiếng, khoát tay.

"Lui cả đi. Người chết cũng đã chết rồi. Người sống cũng thu liễm lại một chút. Sinh hay tử là lựa chọn của mỗi người. Các ngươi nói đúng không?"
Mấy vị chấp chưởng nghe nói vậy thì chấn động. Linh chủ đang cảnh cáo bọn họ, triệt để chỉ mặt mà cảnh cáo. Vậy nên bọn họ cúi lạy Tịch Nhiên, nhanh chóng chạy về nhà cẩn thận dò xét một lần nữa. Tránh cho đêm dài lắm mộng, tránh cho tai họa đầy đầu.

Nhìn bọn họ vội vàng chạy, Tịch Nhiên thu nụ cười, phân phó xuống dưới – Đóng cửa phủ Linh chủ. Từ hôm nay phủ Linh chủ không triều bái, không tiếp bất kì ai.

Cuối cùng chàng nói với Minh Viễn đang len lén ngồi phía sau, "Đến lúc đem cơ thể trả cho ngươi rồi.".

Mộ Tư Lâm mình đầy thương tích nằm trên giường, xung quanh là mấy thuộc hạ đang hết sức lo lắng chăm sóc vết thương cho hắn. Hắn thầm thở dài trong lòng.

Tuy là hắn tính được Thiên Cơ, nhưng mà Thiên Cơ hắn tính được chỉ là chút da lông bên ngoài. Một khi đối phương làm ra thật nhiều tính toán hắn lập tức tính không ra Thiên Cơ nữa. Lần này cũng vậy, hắn tính được đối phương có hậu chiêu, nhưng mà không tính được đối phương vậy mà để lại năm ba cái hậu chiêu. Hại hắn và đồng bọn trở tay không kịp suýt nữa bị bắt đi. May mà có người cứu. Dù vậy hắn và đồng bọn cũng bị thương đến thảm.

Đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một người thần bí vận áo trùm tay cầm quải trượng bước vào. Nhìn thấy người này, mấy tên thuộc hạ nhao nhao quỳ xuống.

"Đoạn đại nhân."

"Đứng lên đi, Trí giả thế nào rồi?" Đoạn Cửu khoát tay, chân bước đến bên giường.

"Bẩm đại nhân, Trí giả tiên sinh tuy bị thương khá nhiều nhưng không nguy hiểm đến căn cơ. Tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi." Một tên thuộc hạ cúi đầu nói.

"Ừm, vậy thì tốt. Chăm sóc Trí giả cho tốt vào." Đoạn Cửu nói rồi quay sang Mộ Tư Lâm nói. "Lâm, ngươi cố gắng trị thương cho tốt, đại nghiệp của ta còn cần ngươi."

Mộ Tư Lâm chỉ suy yếu cười mà không nói gì. Bởi vì hắn chợt thấy ánh mắt của Đoạn Cửu nhìn mình có chút kì lạ, có gì đó lóe lên mà hắn chưa kịp nắm bắt. Linh cảm của hắn mách bảo rằng hắn phải cẩn thận, phải cảnh giác.

Sau mấy ngày tịnh dưỡng thì hắn cũng có thể xuống được giường, nhưng mà bất an trong lòng không những không vơi đi mà càng lúc càng lớn. Vậy cho nên nhân lúc trời tối hắn mới lẻn đi thám thính một lần.

Mấy ngày này tuy chỉ nằm trong phòng, nhưng qua lời thuộc hạ, hắn biết Đoạn Cửu đưa bọn hắn tới một hòn đảo nhỏ xa bờ nằm giữa hai lục địa.
Mộ Tư Lâm leo qua cửa sổ lên nóc nhà, nhìn xa xa chỉ thấy một màn đêm dày đặc, đến trăng sao cũng không thấy. Xung quanh tiếng sóng vỗ rầm rì, hòn đảo này cũng không phải nhỏ bình thường, mà là rất nhỏ. Đứng trên nóc nhà có thể nhìn bao quát cả hòn đảo. Nơi hắn đang đứng bây giờ là một trang viên lưng tựa núi, phía trước là con đường dẫn thẳng ra biển, hai bên là rừng cây nho nhỏ.

Trang viên chỉ có hai khu, một khu phòng ở là nơi hắn tịnh dưỡng mấy ngày qua, các thuộc hạ ở phòng bên cạnh. Một khu có lẽ là hậu viện dùng để nấu nướng giặt giũ. Mộ Tư Lâm đi một vòng trang viên mà chẳng thấy gì khả nghi, trong lòng cũng buông lỏng một hơi. Hắn hy vọng bản thân là quá đa nghi. Nhưng mà ngay lúc ấy hắn nhìn thấy ánh đèn trên đường nhỏ.

Mộ Tư Lâm tránh qua một bên, len lén đưa mắt nhìn. Phát hiện đó là Đoạn Cửu đang cầm đèn lồng đi về hướng sau núi. Bất an trong lòng hắn càng dữ dội. Đêm đã khuya, Đoạn Cửu hắn ra sau núi làm gì?

Để Đoạn Cửu đi một đoạn xa, Mộ Tư Lâm mới men theo đường mòn đi phía sau hắn.

Đoạn Cửu này cũng thật cẩn thận, đi một đoạn hắn sẽ dừng lại xem xét một lần để xác định không bị theo dõi. Nếu không phải Mộ Tư Lâm hắn giỏi lẩn trốn có lẽ bị phát hiện từ lâu.

Cuối cùng hắn đi vào một cái hang núi, cửa hang bị rất nhiều cây cối che mất, nếu hắn không vạch lá đi vào chắc Mộ Tư Lâm cũng không chú ý.

Mộ Tư Lâm không dám đến quá gần cửa hang, đành chọn một chạc cây gần đó mà leo lên, lắng nghe động tĩnh trong hang. Chỉ nghe Đoạn Cửu đang nói chuyện cùng người khác, cũng là nam tử.

"Đoạn trưởng lão, phiến quân đại bại. Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" Giọng nam tử trẻ trung lên tiếng. Người này theo Mộ Tư Lâm suy đoán cũng khoảng chừng hơn hai mươi một chút.

"Chỉ là những con kiến hôi, tự mình ảo tưởng làm loạn. Sớm muộn gì cũng bị kẻ kia diệt. Hắn chưa diệt là vì đang muốn câu ta ra." Đoạn Cửu cười lạnh.

"Bây giờ đã bị diệt." Nam tử nhắc nhở.

"Diệt thì sao? Chứng tỏ kẻ kia không ổn, người khác nắm giữ đại cuộc. Phiến quân chỉ là con cờ thí, dùng xong rồi vứt đi cũng không sao."
Nghe Đoạn Cửu nói vậy, trong lòng Mộ Tư Lâm dâng lên một cổ tức giận nói không thành lời. Bọn họ làm cho hắn nhiều như vậy, không tiếc phản bội tộc nhân. Cứ nghĩ đôi bên cùng mục tiêu cùng chiến tuyến, xem ra chỉ có bọn họ nghĩ như vậy, còn hắn chỉ xem họ là mồi thí mạng.