Chương 53: Trí giả lâm nạn (2)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 53: Trí giả lâm nạn (2)

Chương 53: Trí giả lâm nạn (2)

Lại nghe nam tử lên tiếng. "Phiến quân đã vậy, còn cái người Trí giả kia thì sao? Hắn cũng không phải đồ ngu."

"Không phải đồ ngu thì cũng chỉ là một thằng nhóc. Nó đấu bao nhiêu năm cũng không đấu lại kẻ kia. Giữ lại làm gì nữa." Đoạn Cửu không chút nghĩ ngợi nói ra.

"Nhưng thiên phú của hắn không tầm thường." Nam tử cẩn thận suy xét một hồi mới nói ra.

"A, ngươi nói cái thiên phú đó sao? Đúng là rất không tầm thường. Không biết vì sao Linh Nhân như hắn lại có được cái thiên phú này. Ta tra rất lâu cũng không rõ ràng thân phận của hắn."

Mộ Tư Lâm hơi giật mình. Thân thế của hắn không phải rõ mồn một đấy sao? Nếu đó không phải thân thế thật của hắn, vậy hắn đến tốt cùng là ai? Thế nhưng mà lời tiếp theo của Đoạn Cửu làm Mộ Tư Lâm ngồi trên chạc cây lạnh lẽo cả người.

"Có gì mà cần suy nghĩ, tuy thiên phú không tầm thường, nhưng mà nó tầm thường. Nó sử dụng không nổi thiên phú đó. Để ta đem cả người nó ép khô, chân chính toàn lực sử dụng một lần nhìn xem đại cuộc. Như vậy là được rồi."

Mộ Tư Lâm xoay người muốn rời khỏi chỗ này. Hắn cần phải đem những thuộc hạ trung thành còn lại chạy trốn khỏi đây. Nhưng mà vừa xoay lưng lại không cẩn thận tạo ra tiếng động, Đoạn Cửu bên trong quát to.

"Ai!?"

Vừa hét xong Đoạn Cửu từ trong hang ném ra một vật trói gô Mộ Tư Lâm lại.

Nhìn thấy người bị trói là Mộ Tư Lâm, Đoạn Cửu cười lạnh.

"Lâm, ngươi làm sao lại ở đây? Giờ này ngươi nên ở trong phòng tịnh dưỡng chứ."

"Không ở đây thì ta đã không biết trước kia mình ngu ngốc cỡ nào mới bắt tay với ngươi!" Mộ Tư Lâm hừ một tiếng.

"Nói vậy là ngươi đã nghe được tất cả?" Đoạn Cửu cười lớn. "Không sao cả, nghe rồi cũng tốt, đỡ cho ta phải nói đi nói lại nhiều lần. Vốn dĩ định để ngươi sống thêm ít bữa. Nhưng ngươi đã tự tìm đường chết thì ta đành thành toàn cho ngươi vậy."

Mộ Tư Lâm tái mặt, là tức giận đến tím tái mặt mày. Hắn thử giãy dụa một chút, lại phát hiện giãy không được. Đoạn Cửu vẫn cười rất to.

"Ha ha ha, đây là Khốn Tiên Tác, trói thần tiên còn chạy không được nói gì một con kiến như ngươi."

Đoạn Cửu lôi kéo Mộ Tư Lâm vào bên trong hang động. Kỳ quái là trong này không có bóng người. Vậy lúc nãy Đoạn Cửu nói chuyện với ai?
Đoạn Cửu vứt Mộ Tư Lâm trong góc, phủi tay mà nói.

"Ngươi tạm thời ở đây, chờ ta xử lý một số việc, nhất định sẽ đến ‘chăm sóc’ ngươi kĩ càng."

Ngày hôm sau Đoạn Cửu trở lại, mang theo những thuộc hạ trung thành của Mộ Tư Lâm. Lúc này bọn chúng mơ mơ màng màng theo Đoạn Cửu đi vào. Mặc cho Mộ Tư Lâm hét lên cỡ nào, chúng cũng không mảy may tỉnh lại.

Đoạn Cửu nhếch môi cười, vừa bày pháp trận vừa nói với Mộ Tư Lâm.

"Giữ lại chút sức đi, một lát nữa ta e rằng ngay cả hét ngươi cũng không hét nổi. Dù sao ngươi cũng không có đi một mình, đồng bạn của ngươi sẽ theo cùng. Vui chứ hả? Ta thật là tốt với ngươi đến cùng mà."

Mộ Tư Lâm thật sự im lặng. Không phải vì nghe lời Đoạn Cửu đi giữ sức, mà vì hắn biết thế cuộc đã định.

Đoạn Cửu bày xong một cái pháp trận lớn, ở giữa lại bày thêm một cái pháp trận nhỏ. Một mình hắn loay hoay chạy tới chạy lui. Mộ Tư Lâm bình tĩnh ngồi quan sát hắn, cảm thấy có gì đó rất lạ. Dường như có gì đó không đúng lắm.

Mộ Tư Lâm trầm mặc, hắn sống trên đời mười sáu mười bảy năm, hết thảy mười năm mang mối hận thù trên vai mà sống. Nương tựa vào một người mà hắn gọi là ân nhân. Thế nhưng mà đến phút cuối cùng lại sắp chết trên tay chính vị ân nhân đó.

"Đoạn…Đoạn Cửu. Ngươi vì sao năm đó cứu ta?"

Đây không phải lần đầu tiên Mộ Tư Lâm hỏi Đoạn Cửu câu này. Hắn đã hỏi Đoạn Cửu câu này từ ngày đầu tiên được cứu khỏi tay những Linh giả kia. Thế nhưng lần nào Đoạn Cửu cũng chỉ cười hết mực hòa ái nói phát tâm từ bi.

Hay cho hai chữ từ bi. Ngày hôm nay nghĩ lại, Mộ Tư Lâm không khỏi cảm thấy như chính mình từ ngày đó đã bị gài bẫy. Chỉ trách hắn quá ngu ngốc mới có thể tự mình nhảy vào hố lửa, còn dẫn theo huynh đệ đồng sinh cộng tử chôn theo cùng.

Đoạn Cửu nghe Mộ Tư Lâm hỏi vậy thì ngừng cước bộ, nghĩ nghĩ một chút rồi mới mỉm cười, vẫn là bộ dạng vô cùng hòa ái kia. Nhưng rơi vào trong mắt Mộ Tư Lâm hôm nay, nụ cười hòa ái có thêm mấy phần chế giễu.

"Không có lý do gì đặc biệt. Vì ngươi hận thấu xương Linh tộc, cho nên cứu ngươi. Hơn nữa…" Đoạn Cửu kéo dài giọng, tay cầm bút lông chấm một ít mực chu sa, viết vẽ lên mấy tấm gỗ mục.

Vẽ xong một tấm, Đoạn Cửu mới nói tiếp.

"Lúc mà phụ thân ngươi bị Linh chủ bóp chết, rút cạn nguyên lực, ta còn đứng ở một góc nhìn. Linh chủ vậy mà buông tha cho ngươi. Ngươi đừng nghĩ trốn trong bụi cây hắn không nhìn thấy, thực tế ta nhìn thấy hắn liếc qua bụi cây, khóe môi cong lên nhưng lại quay lưng không ra tay.

Ta rất hứng thú, không biết vì cái gì mà hắn không giết ngươi. Cho nên theo dõi ngươi. Mới có màng cứu ngươi thoát khỏi đám Linh giả kia. Ta muốn biết vì sao hắn không giết ngươi. Đến bây giờ vẫn không biết được."

Trong lòng Mộ Tư Lâm chết lặng, nhưng vẫn nở nụ cười tự trào.

"Ta còn nghĩ ngươi nhắm đến khả năng của ta."

"Ngươi đừng có tự đề cao mình quá. Lúc đó ngươi đã hiển lộ tài năng đâu mà ta để ý. Hứng thú là một chuyện, muốn lập một thế lực phiến loạn lại thêm một lý do. Nói ra, lúc ngươi hiển lộ khả năng tính toán Thiên Cơ, ta cũng thực sự bất ngờ." Đoạn Cửu cười cười, không chút để ý đến Mộ Tư Lâm, lại cầm thêm một tấm gỗ mục mà vẽ.

Mộ Tư Lâm không nói gì nữa, hắn chỉ lẳng lặng quan sát Đoạn Cửu. Hắn âm thầm ra một quyết định, xem như là bồi thường chút gì đó cho Linh tộc. Dù cho hắn hận Linh tộc thế nào, căm thù Linh chủ ra sao thì ít nhất hắn vẫn không muốn để Đoạn Cửu chiếm được lợi ích nữa. Nhiều năm qua như vậy đã đủ lắm rồi.

Đoạn Cửu bận rộn cả một ngày, đến tối mịt mới đứng dậy duỗi lưng đau mỏi.

"Ôi a, già rồi, ngồi một chút liền cảm thấy chịu không nổi."

Nói rồi hắn cũng không ngừng nghỉ, lại lôi mấy thuộc hạ của Mộ Tư Lâm vẫn đang ngây như phỗng ra sắp đặt lên trận pháp lớn. Sau đó hắn lại đến lôi kéo Mộ Tư Lâm ném vào trận pháp nhỏ.

Lúc này, Mộ Tư Lâm ngồi trong vòng trận pháp nhỏ, còn thuộc hạ của hắn thì ngồi xung quanh hắn ngoài vòng trận pháp lớn. Mộ Tư Lâm lặng lẽ động nguyên lực, vô thanh vô tức vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, vừa động vừa cảnh giác nhìn Đoạn Cửu.

Đoạn Cửu đem nguyên thạch xếp vào vị trí, cũng chưa phát giác ra Mộ Tư Lâm có động tĩnh gì.

Mộ Tư Lâm chuẩn bị tất thảy cho bản thân, lại nhìn đến thuộc hạ ngồi trước mặt, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm đi nhiều lắm. Hắn nhỏ giọng nói với các thuộc hạ, bất kể họ có nghe đến hay không, hắn cũng muốn lưu lại một lời cuối cùng này.

"Thực xin lỗi. Ta liên lụy đến các ngươi, từng hứa với các ngươi sẽ xây dựng một vùng đất tốt hơn để các ngươi sinh hoạt. Nhưng mà ta làm không được, lại để các ngươi bồi táng theo ta."

Ngưng một chút, hắn gọi tên từng người, cuối cùng chỉ thốt lên mấy chữ, "Cám ơn các ngươi, vì tất cả."

Mà lúc này, pháp trận sáng lên từng vòng, Đoạn Cửu niệm chú ngữ, từng chữ từng chữ khởi động trận pháp. Mộ Tư Lâm lập tức cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ tiến vào cơ thể khiến hắn đau đớn cùng cực.

Đoạn Cửu ở một bên vừa thi pháp vừa cười ha hả.

"Mộ Tư Lâm, ta đem sức mạnh của thuộc hạ ngươi chuyển cho ngươi. Lấy thiên phú của ngươi tính toán Thiên Cơ một trận cuối cùng, xem đại sự thành hay bại."

Mộ Tư Lâm phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi nói. "Nằm mơ!"

"Cũng không phải là ngươi quyết định được." Nói rồi Đoạn Cửu đổi một cái chú ngữ, bắt đầu thúc đẩy kiểm soát Mộ Tư Lâm.

Cỗ sức mạnh này tiến vào như muốn xé hắn ra làm đôi, lại như chắp vá không cho hắn lập tức sụp đổ. Hiện tại Mộ Tư Lâm chính là muốn sống không được, muốn chết không xong.