Chương 63: Bắt đầu hành động

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 63: Bắt đầu hành động

Chương 63: Bắt đầu hành động

Trong sảnh điện lúc này ngoài Tịch Nhiên chỉ còn lại Minh Viễn và đám Miêu Vô Hối ngồi phía dưới. Nhất thời không ai nói với ai câu nào, giống như mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng vậy.

Phải mất một lúc lâu, Miêu Vô Hối mới hờ hững lên tiếng.

"Ngươi không còn nhiều thời gian nữa."

"Ta biết." Tịch Nhiên thở dài.

"Đây là lúc để lựa chọn. Ngươi sẽ làm thế nào?" Miêu Vô Hối liếc mắt nhìn Tịch Nhiên.

"Vẫn còn có thể lựa chọn sao?" Tịch Nhiên cười nói. "Đến mức này rồi làm sao lựa chọn được nữa."

"Không, ngươi vẫn còn có thể lựa chọn, trước khi mọi thứ bắt đầu." Miêu Vô Hối không nhanh không chậm nói. Đối với nó, hết thảy mọi chuyện vẫn còn có thể thay đổi được, chỉ cần nó muốn, hay nói đúng hơn chỉ cần Tịch Nhiên muốn.

Nhưng Tịch Nhiên chỉ cười nhẹ.

"Ta không thể thay đổi quyết định. Ta chỉ có thể bước tiếp."

"Tùy ngươi." Miêu Vô Hối đứng dậy nhảy xuống đất đi ra ngoài, khi đến bậc cửa nó dừng bước, không quay đầu lại mà nói.

"Dù sao ta vẫn thấy lựa chọn của ngươi không phải là tốt nhất."

Nói rồi nó không đợi Tịch Nhiên nói thêm, trực tiếp cùng với Lang Vô Hàn và Hồ Vô Thương đi mất.

Minh Viễn nãy giờ không chen miệng vào cuộc đối thoại lúc này mới lên tiếng.

"Ngươi quả thực không chọn lại sao? Ta thấy Miêu đại nhân nói không sai."

"Ta không thể làm thế. Ngươi cũng biết, chúng ta đã đem tất cả vốn liếng và người thân đặt lên bàn cờ rồi. Nếu không đánh tới cùng thì sẽ thua sạch. Ta phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình."

Minh Viễn cũng thở dài không nói nữa. Hết thảy đã không còn đường lui..

Nhiều ngày nay tin báo tiền tuyến đưa về hoàn toàn là bất lợi. Quân Dạ tộc đã công thành Nguyên Linh, bọn chúng tiến vào thành lạm sát bừa bãi. Hễ nhà nào có liên hệ với Linh tộc đều bị diệt môn, vậy cho nên bách tính trong thành vội vàng chạy loạn, nhân lúc đêm xuống bỏ chạy khỏi thành.

Ở Linh thành Minh Viễn nhận được tin báo thì tức muốn lật bàn.

"M* kiếp. Chiến tranh thì thôi đi, công được thành rồi cớ gì lại đi giết thường dân?"

Tịch Nhiên ngồi một bên nhấp ngụm trà tùy tiện nói.

"Chuyện thường tình trong loạn lạc mà thôi. Có lần nào chiến tranh mà dân đen vô tội không oan uổng ngàn vạn đâu."

"Nói thì hay lắm, nhưng cái nồi này bổn quân là người đội. Gần đây lúc nào cũng ngứa tai, nhất định là bổn quân bị rủa không ngớt lời." Minh Viễn hậm hực nói. Hắn cũng biết đây là chiến tranh, tất xảy ra thương vong. Nhưng mà chuyện không phải hắn làm nhưng người bị phỉ nhổ là hắn. Oan uổng không rửa nổi.

"Nồi ta không đội, nhưng tử sĩ và nạn dân là người của ta. Ngươi nghĩ ta không đau xót cho họ sao." Tịch Nhiên đặt chén trà xuống lãnh đạm nói.

Hiển nhiên nghe tin người mình bị lạm sát ai mà không nóng mắt. Nhưng mà chiến tranh nào mà không có thương vong mất mát, đau xót là một chuyện, chính sự lại là một chuyện.

"Ngươi dự định thế nào?" Nam tử thần bí cả người trùm kín một mực ngồi bên cạnh không lên tiếng, lúc này mới mở lời, âm thanh trầm khàn nghe không rõ già trẻ.

Tịch Nhiên híp mắt cười, chưa kịp nói gì thì Tinh Húc vội vã chạy đến, thần sắc ngưng trọng.

"Linh chủ, thiên tượng có dị động!"

"Dị động?" Tịch Nhiên cũng ngoài ý muốn hỏi lại, "Dị động thế nào?"

"Hôm nay thuộc hạ theo thường lệ vấn thiên tượng phát hiện có lôi vân đang kéo đến." Tinh Húc cẩn trọng nói ra.

"Lôi vân??? Không phải trời đang sáng trong sao?" Minh Viễn ngẩn đầu nhìn bầu trời ngoài cửa nói.

Thế nhưng Tịch Nhiên sắc mặt đại biến lập tức bước ra ngoài nhìn lên bầu trời xanh trong.

"Đến rồi!"

Chàng vừa thì thầm một câu như vậy thì từ xa trông thấy Mặc Hiên luống cuống chạy đến, mặt mũi tái xanh.

Tịch Nhiên nhìn thấy Mặc Hiên thì nhíu mày, không phải giờ này hắn nên bế quan sao? Nhưng mà giờ phút này bế quan hay không chẳng quan trọng nữa rồi.

"Nhiên, không xong rồi!!!" Mặc Hiên la lớn.

Không đợi Tịch Nhiên nói gì, Mặc Hiên đã trực tiếp hô to.

"Sơ Âm…Sơ Âm nó chuyển dạ rồi."

"Cái gì?" Tinh Húc quát lớn. Nữ nhi của hắn sắp sinh rồi. Thảo nào thiên tượng lại dị động, nhưng mà dị động này có chút khoa trương. Trước kia Linh chủ ra đời cũng không có loại dị động này.

Tịch Nhiên chỉ cười nói, "Quả nhiên là vậy." Sau đó chàng nói với nam tử thần bí.

"Đi, ngươi đem tin tức nàng ấy sắp sinh truyền ra, trong vòng ba ngày này dẫn rắn ra khỏi hang. Thời cơ đến rồi, kẻ cần có mặt thì nên có mặt thôi."

"Rõ!" Nam tử thần bí không nhiều lời, không hỏi han, lập tức xoay người rời đi làm nhiệm vụ.

Nam tử thần bí đi rồi, mấy người nam tử còn lại đứng đó nhìn nhau. Minh Viễn ậm ừ lên tiếng.

"Tịch Nhiên, ngày này đến rồi. Ngươi còn muốn suy nghĩ lại?"

"Không." Tịch Nhiên nhìn trời nói. "Cứ như cũ mà làm đi."

"Bây giờ làm sao đây? Sơ Âm đang chuyển dạ kêu gào ầm cả lên." Mặc Hiên gấp hỏi.

Tịch Nhiên bất động nhìn trời, một lát sau mới nói với cha con Tinh Húc đang lo lắng một bên.

"Còn chưa chín muồi. Trận này nàng ấy phải chịu khổ một phen rồi."

Lời nói nhẹ bẫng, nhưng mà Minh Viễn nhìn thấy đôi tay chắp sau lưng của Tịch Nhiên đã nắm chặt vào nhau nổi cả gân xanh lên rồi. Minh Viễn trong lòng nghĩ thầm, còn tỏ vẻ bình thản, gấp nhất chính là Tịch Nhiên ngươi chứ ai.

"Tại sao lại có lôi vân kéo đến đây?" Tinh Húc nhịn không được nói.

"Là Thiên phạt!" Minh Viễn buộc miệng nói.

"Thiên phạt?" Tinh Húc và Mặc Hiên giật mình la to.

Tịch Nhiên chỉ cười mà không nói. Hết thảy chuẩn bị là chờ đến giờ phút này. Chuyện tiếp theo chàng đành phó thác cho cái gọi là ‘ý chí của Thần’ vậy.

Khi nam tử thần bí đứng trên đỉnh núi nhìn thấy địch đang bí mật hạ trại sát biên giới Linh thành, trên bầu trời mây đen chậm trãi kéo đến. Trước đó hai ngày hắn theo lệnh Linh chủ truyền đi tin tức Linh mẫu đang chuyển dạ, thiếu Linh chủ sắp ra đời. Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngõ ngách Huyễn Linh Địa.

Toàn bộ Linh tộc dường như hân hoan hẳn lên. Lần đầu tiên bọn họ được biết tin tức ‘Cấm’ về gia đình Linh chủ, lần đầu tiên bọn họ được bàn tán, được biết khi nào thì thiếu Linh chủ ra đời. Tất nhiên là bọn họ phải hưng phấn hân hoan rồi.

Mà vui vẻ hân hoan còn có một vài người khác không phải Linh tộc. Ví như Thống soái quân Dạ tộc đồn trú tại thành chính Nguyên Linh, lúc này lại đang hạ trại tại biên giới tiếp giáp Linh thành và thành Nguyên Linh. Bọn chúng nhận định rằng lúc Linh mẫu sinh thiếu Linh chủ là lúc Linh thành nhiều sơ hở nhất. Cho nên hiện tại điều mấy nghìn quân đến đây chờ thời cơ.

Nam tử thần bí nhếch môi cười, hắn phất tay, hai nghìn Linh giả được nhóm Thân vệ đào tạo bàn bản tản ra, đi đến vị trí mai phục đã phân công. Lúc nam tử thần bí định quay trở về thì vô tình nhìn thấy một nam tử mặc Linh phục từ trong lều vải đi ra nói gì đó với Thống soái. Mặc dù không ít người từ Linh tộc phản bội đi theo Dạ tộc, nhưng mà nam tử thần bí vẫn cảm thấy dường như cần phải chú ý người này.

Tuy không nghe được là nói gì, nhưng mà vì trực giác mách bảo như vậy cho nên nam tử thần bí xòe tay, một con bướm bay ra từ lòng bàn tay hắn, chập chờn bay về phía doanh trại địch. Hắn liếc mắt nhìn hướng con bướm một chút rồi mới xoay người rời đi.

***
Thời gian vừa rồi con tác bệnh sấp mặt, mọi người thông cảm nha.
Mọi người giữ gìn sức khỏe, tuân thủ 5k, ở yên trong nhà.
Cả nước cố lên!!!