Chương 54: Dạ nương (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 54: Dạ nương (1)

Chương 54: Dạ nương (1)

Trước khi bị Đoạn Cửu kiểm soát hoàn toàn, Mộ Tư Lâm bùng nổ khí huyết khiến pháp trận chấn động một hồi, hắn nương theo chấn động mà che giấu truyền đi một tin tức.

"Ngươi chớ có giãy dụa vô ích. Ngoan ngoãn chịu trận, ta sẽ để ngươi chết dễ dàng." Đoạn Cửu vẫn cười ha hả như vậy.

Mộ Tư Lâm lúc này cũng cười đến sáng lạng, thần thái trở về đúng với một thiếu niên mười sáu mười bảy nên có. Hắn nói với Đoạn Cửu.

"Đoạn đại nhân, Cửu thúc thúc. Ta lần cuối gọi ngươi danh xưng như vậy. Dù cho ngươi toan tính ta từ ban đầu, vẫn cảm ơn ngươi một tiếng. Nhờ ngươi mà khi đó ta thoát chết, đó là sự thật. Cũng nhờ ngươi cho ta biết cái danh hiệu Trí giả này nực cười đến thế nào.

Đoạn Cửu, lần thua này xem như ta không phục cũng phải phục. Vậy nhưng ta muốn nói, chiếm lợi ích của ta bao nhiêu năm như vậy. Lần này ngươi nuốt không trôi đâu."

Mộ Tư Lâm càng nói càng cười tươi, mười mấy năm sống trên đời, hôm nay lần đầu tiên hắn nở nụ cười chân thật đến thế, sảng khoái đến thế.
Đoạn Cửu bỗng thất sắc, hắn cảm nhận được Mộ Tư Lâm đang thu lấy tất cả nguyên lực, bao gồm cả nguyên lực Đoạn Cửu rót vào để khởi động trận.

"Ngươi! Ngươi muốn làm gì?"

"Ha ha ha, Đoạn Cửu, ta chưa đủ sức làm gì được ngươi. Nhưng mà không để ngươi đạt được mục đích thì ta có khả năng làm."

Mộ Tư Lâm như một cái hố sâu không đáy hấp thu lấy tất cả nguyên lực. Thuộc hạ của hắn sớm đã cạn kiệt nằm bất động ở một bên, vô thanh vô tức chết đi, không một tiếng kêu than.

Đoạn Cửu mạnh mẽ cường ngạnh kéo nguyên lực về, nếu để nguyên lực của hắn có để lại dấu vết tính Thiên Cơ thì rất có thể hắn cũng phải chịu thiên phạt. Nhưng mà hắn lại bất ngờ kéo được cả nguyên lực của Mộ Tư Lâm ra ngoài. Điều này nằm ngoài dự liệu của hắn.

Nguyên lực của Mộ Tư Lâm quấn quýt lấy nguyên lực của Đoạn Cửu không cho nó thoát. Đoạn Cửu muốn dứt khoát chặt đứt cũng không được. Làm không khéo sẽ khiến hắn có ám tật, căn cơ bị tổn thương vĩnh viễn. Cuối cùng Đoạn Cửu đoán được Mộ Tư Lâm muốn làm gì.

"Ngươi đây là muốn đồng vu quy tẫn sao?"

"Không, ta không giết được ngươi."Mộ Tư Lâm cười. "Nhưng ta giết được chính mình."

Nói đến đây, cả hai dòng nguyên lực chợt bừng sáng. Đoạn Cửu quát lên.

"Ngươi muốn tự bạo. Ngươi điên rồi!"

"Ngươi nói xem giờ phút này ta nên điên hay không điên mới tốt đây?" Mộ Tư Lâm càng cười lớn. "Dù sao cũng phải chết, ta lại không muốn chết dưới tay ngươi. Càng không muốn để ngươi đạt được mục đích. Đoạn Cửu, cái chết này xem như ta trả mạng cho ngươi. Hồn phách của ngươi lưu lại chút dấu vết của ta xem như là hậu lễ."

Đoạn Cửu giận tím mặt. Hắn cướp được một ít Thần lực, nhưng chưa thể hoàn toàn thuần thục. Bây giờ nguyên lực lại bị tên điên Mộ Tư Lâm quấn quýt muốn bạo. Nếu hắn không thoát được thì sẽ ảnh hưởng đến hồn phách. Cắt cũng không được mà không cắt cũng không xong. Đường nào cũng không vẹn toàn.

"Argggggg…" Mộ Tư Lâm hú dài, cơ thể từ từ bay khỏi mặt đất, cơ thể xuất hiện từng vết nứt nẻ như muốn vỡ vụn.

Ngay lúc Đoạn Cửu quyết định cắt đứt nguyên lực, chấp nhận căn cơ bị tổn thương thì một luồng sáng chói mắt phát ra, bao trùm lấy tất cả không gian nơi này giống như là mặt trời xuất hiện vậy.

Luồng sáng mãnh liệt ôm lấy Mộ Tư Lâm, ‘Ông’ một tiếng rền vang, Đoạn Cửu bị thổi bay đập vào vách hang động, xương cốt vỡ nát. Mộ Tư Lâm tiêu thất trong luồng ánh sáng, không còn dấu vết..

Phong Nguyệt và Lam Vũ theo lệnh Tịch Nhiên chạy đến Thương Dạ Địa cướp lại cơ thể của Minh Viễn. Vừa truyền tống đến đã nhìn thấy một phụ nhân tay ôm một con thỏ trắng mềm mại đứng chờ mình. Nhìn thấy hai người, bà ta đã mở miệng nói.

"Các ngươi là người con trai ta đưa tới?"

Lam Vũ gật đầu. "Minh Viễn đưa chúng ta tới đây."

"Các ngươi là Linh tộc." Phụ nhân lạnh lùng nói.

"Đúng vậy." Lam Vũ không không mặn không nhạt trả lời.

"Tại sao các ngươi lại giúp con trai ta?"

Mặc dù trước đây bà đã hỏi qua Minh Viễn, thế nhưng bà vẫn không hài lòng với câu trả lời hời hợt của hắn. Thân là Dạ nương của Dạ tộc, bà cảnh giác cao độ với Linh tộc. Dù trước đây bà nghe lời con trai mở truyền tống trận cho họ vào Thương Dạ Địa, nhưng là để đối phó Đoạn Cửu, còn chuyện đem cơ thể con trai bà đi lại là chuyện khác.

"Vậy tại sao bà giúp bọn ta đến được đây?" Lam Vũ không trả lời mà trực tiếp hỏi lại.

"Đó…là vì con trai ta…" Dạ nương không tìm được lý do nào khác cho hành động của mình. Nếu không vì con trai mở lời, bà có thể giúp đỡ người Linh tộc sao.

"Chúng ta cũng vậy, chúng ta là vì Linh chủ của chính mình mà giúp hắn. Chỉ cần Linh chủ muốn giúp, chúng ta tuyệt đối không trái lời." Lam Vũ nhàn nhạt trả lời.

"Vậy tại sao Linh chủ của các ngươi muốn giúp con ta?"

"Minh Viễn không nói gì với bà sao? Bà biết hắn bây giờ ở đâu sao?" Lam Vũ ngạc nhiên hỏi lại.

Dạ nương mờ mịt lắc đầu. Con trai chỉ xin bà hãy tin tưởng hắn, cũng không nói là tin tưởng cái gì. Nói bà mù quáng cũng được, đời này ngoài phu quân đã tạ thế, bà chỉ còn đứa con trai này. Cho nên bà toàn lực ủng hộ hắn vô điều kiện.

"Hắn hiện tại đang ở phủ Linh chủ bọn ta. Còn chuyện vì sao thì có lẽ nên để hắn nói cho bà nghe. Đây cũng không phải là chuyện mà bọn ta muốn nói thì nói." Lam Vũ thở dài. Chuyện này quá hệ trọng. Tính mạng của hai người liên đới với nhau như vậy, muốn bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu hiểm nguy.

Dạ nương không hỏi nữa, lấy ra hai bộ Dạ phục đưa cho Lam Vũ và Phong Nguyệt.

"Các ngươi im lặng đi theo ta, ai hỏi gì cũng không cần trả lời. Sau khi đoạt được thân thể Viễn nhi thì đánh ngất ta."

"Hả?" Lam Vũ và Phong Nguyệt không khỏi tròn mắt nhìn.

"Đừng thắc mắc, cứ làm theo lời ta. Ta ngất đi rồi tiểu Thố sẽ dẫn đường cho các ngươi." Dạ nương vuốt ve thỏ trắng trên tay bà nói ra.

Thỏ trắng nghe nói tới mình thì ngước đôi bắt như hai viên ngọc lên nhìn. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua như không hề bận tâm.

Cả hai cũng không có nhiều thời gian để thắc mắc, vậy nên nhanh chóng thay trang phục rồi theo sau Dạ nương mà đi.

Dạ nương đưa hai người tiến vào một cái sơn môn. Sơn môn mặc dù không có vạn dặm đất đai, cũng không có núi sông hùng vĩ gì, cũng càng không có linh khí dồi dào như Linh thành. Thế nhưng trên những tòa sơn phong lấp ló trong mây trên kia lại là những điện ngọc cổ kính, bàng bạc linh khí. Có thể nói, bởi vì linh khí có hạn, cho nên Dạ tộc kéo lượng lớn linh khí tập trung về những chỗ trọng yếu cần thiết.

"Đây là Dạ Thương Sơn. Chính là Tổ địa của Dạ tộc chúng ta."

Lam Vũ và Phong Nguyệt cũng không có nói gì. Cảnh thì đẹp nhưng khí tức khô cạn ở chỗ này làm họ không thoải mái.

Dạ nương đi phía trước, bọn họ theo sau, đi từ phía dưới sơn môn lên trăm bậc thang, rồi dừng ở bậc cao nhất. Trên bậc cao nhất lại không thông đi đâu cả, phía trước chỉ có vực sâu vạn trượng, tất cả những ngọn núi kia đều lơ lửng giữa trời. Trên bậc cao này chỉ có một cái thạch đài, cùng một thủ vệ.

Vừa thấy Dạ nương, thủ vệ vội hành lễ.

"Nương nương."

Dạ nương cũng không có biểu cảm gì, chỉ khoát tay nói.

"Đứng dậy đi."

Thủ vệ đứng dậy, nhìn qua lại sau đó nhỏ giọng nói với Dạ nương.

"Nương nương, thứ cho thuộc hạ nhiều lời. Đoạn trưởng lão hai ngày trước mới vừa nói, bọn Linh tộc đã đột nhập Thương Dạ Địa. Cho nên vì an nguy của người, vẫn là nên hạn chế ra khỏi Tổ địa."

"Hắn còn muốn quản ta đi đâu sao?" Dạ nương cười lạnh.

"Không không không. Đó chỉ là để đảm bảo an toàn cho nương nương, người vẫn nên đem theo vài thuộc hạ đi theo."

"Ta chỉ đi Tông Miếu cầu phúc cho Dạ quân mà thôi."

"Nhưng…"

"Thôi được rồi, lần sau đi, lần sau. Bây giờ ta muốn trở về." Dạ nương ngắt lời thủ vệ, dắt hai người phía sau đến chỗ thạch đài.

Bà lấy ra một khối ngọc tròn đặt lên thạch đài. Lập tức một cột sáng xuất hiện ôm lấy ba người họ. Chớp mắt đã đưa cả ba người đến một ngọn núi.