Chương 48: Huyền Minh lầu (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 48: Huyền Minh lầu (1)

Chương 48: Huyền Minh lầu (1)

Đợi hai người một mèo bám vào vách đá xong, đám bụi mù mịt đã áp sát. Lúc này bọn họ thấy rõ chúng là những gốc cây sẫm màu, lấy rễ làm chân chạy một cách điên cuồng. Trên mỗi gốc cây lại có một nhánh cây nhỏ, mà trên nhánh cây thì mọc một chiếc lá xanh. Nhưng mà không phải gốc nào cũng có lá xanh, lại có gốc không có chiếc lá nào, có chiếc có hai lá.

"Miêu tiền bối, chúng là gì? Yêu thú sao?" Hiểu Minh nhìn mấy gốc cây như bị sét đánh lửa thiêu đang rầm rập chạy bên dưới thì tò mò.

"Ài, ngươi nhìn chúng nó có giống thú không? Chỉ là một lũ cây biết đi mà thôi." Miêu Vô Hối nhìn xuống dưới, "Chúng nó gọi là Mộc Ma, thường hay tụ tập thành bầy chạy trên cao nguyên này. Không cẩn thận sẽ bị chúng giẫm chết. Trông ngu ngu vậy thôi chứ khó công kích lắm."

Nhìn thấy bầy Mộc Ma chạy gần hết, Miêu Vô Hối buông móng lao xuống, nhanh vuốt hái xuống mấy chiếc lá, lại tiện chân bẻ một nhánh cây. Nhánh cây vừa bị bẻ xuống, gốc Mộc Ma đó lập tức ngã xuống, không nhúc nhích.

"Khó của ngươi đó hả?" Linh Lăng hừ một tiếng.

"Khó với người khác, không phải với bổn miêu." Miêu Vô Hối đắc ý. Nó đứng trên gốc Mộc Ma nói vọng lên, "Xuống đây."

Lúc này bầy Mộc Ma đã chạy xa thật xa, chúng cũng không biết đồng tộc bị Miêu Vô Hối bẻ mất cành bỏ xác tại đây. Linh Lăng và Hiểu Minh tiếp đất, sau cùng tò mò đi xung quanh gốc Mộc Ma.

Ở cự li gần thế này mới thấy, Mộc Ma thực sự rất to lớn. Ví như gốc Mộc Ma trước mắt bọn họ, gốc Mộc Ma này tuy chỉ cao bằng người trưởng thành, nhưng to bằng ba người ôm. Miêu Vô Hối đứng trên người nó trở thành một cái chấm đen nhỏ xíu.

Miêu Vô Hối cào cào lên vỏ cây, vừa cào vừa nói.

"Bọn Mộc Ma này rất có tính bầy đàn, chỉ cần chúng thấy đồng tộc ngã xuống là sẽ nhào tới giẫm bẹp kẻ hại đồng tộc ngay. Cho nên phải lựa thời cơ hạ sát mà không gây chú ý. Đừng nhìn chúng thô kệch xấu xí, chúng là dược liệu cao cấp đấy, tuy không quý hiếm cho lắm."

Cào móng một hồi, Miêu Vô Hối mới rút dao găm bắt đầu mổ xẻ gốc Mộc Ma. Vừa làm vừa giảng giải.

"Các ngươi xem, tuy là lớp vỏ này xấu xí sần sùi. Nhưng mà luyện giáp tốt lắm đó. Với những người mang Mộc tố như nha đầu kia thì quý biết bao."
Linh Lăng ở bên cạnh không khỏi sáng mắt lên, nhưng nàng vẫn không nói gì. Hiểu Minh thích thú nhìn, sau đó hỏi Miêu Vô Hối.

"Miêu tiền bối, ngươi cầm dao bằng cách nào vậy? Cho ta xem rõ một chút đi."

"Cầm thế nào kệ ta!" Miêu Vô Hối dựng lông mắng, "Có tin bổn miêu xẻ ngươi luôn hay không?"

Hiểu Minh cười cười xua tay lùi ra xa. Miêu Vô Hối tập trung xẻ Mộc Ma, chỉ chốc lát gốc Mộc Ma đã bị chia làm nhiều bộ phận: vỏ cây xếp một chỗ, rễ cây gom thành một đụn, lõi cây xẻ làm nhiều đoạn. Làm xong tất cả mọi việc thì trời cũng bắt đầu ngả về chiều.

Miêu Vô Hối nhìn trời chốc lát rồi thu dọn tất cả vào trữ bao rồi thúc giục lên đường.

"Đi thôi, đi một đoạn nữa là tới chỗ đồng bạn của các ngươi rồi."

Không đợi Hiểu Minh hỏi thêm, Miêu Vô Hối nhanh chân chạy về phía trước.

Trời vừa sập tối, hai người một mèo đã nhìn thấy xa xa ánh sáng giữa cao nguyên vắng lặng. Linh Lăng đề phòng hỏi Miêu Vô Hối.

"Tiền bối, kia là nơi nào?"

"Yên tâm, đây là trạm dừng trên cao nguyên. Nơi này để thương nhân dừng chân tránh nguy hiểm vào ban đêm, cho nên rất an toàn. Trạm dừng này có cao thủ tọa trấn cho nên không gặp nguy hiểm, cao tầng Dạ tộc cũng không tiện chú ý chỗ này."

"Tại sao?" Hiểu Minh chen vào hỏi.

"Luật vua thua lệ làng, vậy thôi. Dạ tộc tay có dài cách mấy cũng không chạm tới chỗ hẻo lánh này. Ở đây có phép tắc riêng, không có ngoại lệ." Miêu Vô Hối cười cười nói.

Vừa đi vừa nói, bọn họ đã đến bên ngoài trạm dừng chân, phía trên treo một cái biển đề ba chữ ‘Trạm Hư Vô’ rất to. Dưới biển hiệu có hai người đứng gác cổng, người đi vào phải nộp phí cho họ.

Miêu Vô Hối dắt hai người đến cổng, lính gác quy củ nhìn họ, nhìn thấy Miêu Vô Hối lính gác thờ ơ nói.

"Thông quan."

Miêu Vô Hối liếm vuốt, không nói gì dẫn theo hai người đi. Hiểu Minh thắc mắc. "Sao họ không thu phí của chúng ta?"

Miêu Vô Hối cũng không trả lời, một đường dắt hai người vào một khách lầu nhỏ không có khách đề ba chữ xiêu vẹo ‘Huyền Minh Lầu’. Chưởng quầy liếc mắt nhìn thấy Miêu Vô Hối thì nhắm mắt làm ngơ. Miêu Vô Hối ung dung dẫn Linh Lăng và Hiểu Minh lên tầng.

Cửa phòng vừa mở, một cái cục bông màu xám đã nhào tới. Miêu Vô Hối mặt không đổi sắc giơ móng tát một cái bộp, cục bông bay ngược vào trong. Cục bông không bỏ cuộc, tiếp tục nhào lên. Lần này Miêu Vô Hối giơ móng vỗ xuống chế trụ cục bông dưới chân. Nó lạnh lùng nói.

"Nghịch đủ chưa?"

Cục bông lúc này ngẩn đầu lên, là một con sói nhỏ. Sói nhỏ vểnh tai vẫy đuôi hưng phấn nói.

"Sư phụ! Người ta nhiều ngày rồi không có gặp sư phụ."

"Việc được giao đã làm xong chưa?" Miêu Vô Hối không để ý sói nhỏ, lạnh giọng hỏi.

"Xong rồi, người đã đưa về rồi." Sói nhỏ thấy sư phụ không quan tâm mình thì cụp tai hạ đuôi.

Miêu Vô Hối bỏ chân ra khỏi sói nhỏ, nó bước vào trong giới thiệu với Linh Lăng và Hiểu Minh.

"Đây là Lang Vô Hàn, là một con sói ngốc."

"Không có ngốc. Sư phụ, ta không có ngốc!"

Lang Vô Hàn thấy Miêu Vô Hối đi vào trong thì bật dậy đi theo, luôn miệng phân trần. Linh Lăng và Hiểu Minh nhìn một mèo một sói đi cùng nhau mồm năm miệng mười như vậy không hiểu sao cảm thấy rất hài hòa.

Tất cả đi vào trong nhưng không thấy ai, Miêu Vô Hối lạnh mặt hỏi Lang Vô Hàn.

"Người đâu?"

"Họ đi ăn tối rồi." Lang Vô Hàn cong cong đôi mắt nhìn Miêu Vô Hối nói.

"Các ngươi cũng xuống phía dưới ăn tối đi. Ở đây an toàn." Miêu Vô Hối phân phó xong thì leo lên đệm cuộn mình nằm. Giống như muốn ngủ say.

Linh Lăng và Hiểu Minh thấy thế cũng không nói gì, quay người đi xuống. Trước lúc đóng cửa phòng còn nhìn thấy Lang Vô Hàn cũng cuộn mình nằm bên cạnh, gác đầu lên người Miêu Vô Hối. Ài, đúng là khung cảnh hài hòa.

Linh Lăng và Hiểu Minh xuống dưới lầu hỏi thăm chỗ ăn uống thì được chưởng quầy đưa vào gian trong. Bên trong là một sảnh ăn rộng lớn cả trăm bàn, nhưng lại chẳng có ai ngồi. Chợt có tiếng gọi quen thuộc trong góc phòng

"Lăng tỷ, Minh ca. Ở bên này."

Cả hai quay người lại thì thấy Liễu Nhạc đang vẫy tay nhiệt tình với mình, còn Tường Vi ngồi cạnh mỉm cười. Linh Lăng đa tạ chưởng quầy rồi cùng Hiểu Minh đi tới bàn của hai người Liễu Nhạc.

Bốn người gặp nhau cùng thở ra một hơi. Ở nơi xa lạ này gặp được người thân thì đúng là không gì bằng. Chốc lát sau có người mang lên thêm mấy món ăn, rồi không nói không rằng lui xuống. Liễu Nhạc lúc này mới nói.

"Ôi, hai người biết không, tiếp ứng của bọn muội là một con sói nhỏ. Bình thường nó không nói gì, nhưng hễ mở miệng là nói về sư phụ. Không biết sư phụ nó là thần thánh phương nào nữa."

"Là một con mèo đen." Hiểu Minh gắp thức ăn cho vào miệng nhai, lúng búng nói.

"Mèo đen?"

"Đúng vậy, là con mèo tiếp ứng bọn ta." Hiểu Minh nuốt thức ăn, nói. "Nhưng mà mèo này rất hung dữ, động một chút là mắng chửi người."

"Oa, thật sao?"

Hiểu Minh gật gật. Lúc này Linh Lăng mới lên tiếng.

"Chuyện này không quan trọng. Quan trọng là nhiệm vụ của chúng ta. Các muội đã xem quyển trục công tử giao cho chưa?"

Tưởng Vi buông đũa, khẽ nói. "Bọn muội đã xem qua."

"Hiện tại chúng ta gặp nhau ở đây xem như là xác nhận tới nơi an toàn. Ngày hôm sau chúng ta theo phân phó mà chia ra hành động." Linh Lăng nghiêm túc nói. "Không biết nhóm Lưu Niên như thế nào rồi."

"Nghe Sói Nhỏ nói giữa bọn họ có phương thức liên lạc riêng với nhau người ngoài không do thám được. Chúng ta thử nhờ bọn họ liên lạc với người tiếp ứng bên kia xem có tin tức gì không?" Tường Vi cũng nhíu mày suy nghĩ.