Chương 49: Huyền Minh lầu (2)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 49: Huyền Minh lầu (2)

Chương 49: Huyền Minh lầu (2)

Các nàng lo lắng không phải chỉ vì đến nơi hung hiểm xa lạ, mà lo Lưu Niên nóng nảy bốc đồng làm hỏng việc. Bọn họ còn ngồi xầm xì to nhỏ bàn với nhau mấy việc, sau đó mới rời đi trở về phòng.

Lúc bọn họ về phòng thì thấy Miêu Vô Hối đang ngồi trên giường nhắm nghiền mắt, Lang Vô Hàn nằm một bên canh chừng. Nhìn thấy bốn người vào cửa nó cũng không có ngồi dậy, chỉ đưa mắt nhìn rồi lại thôi. Bốn người cũng không làm phiền Miêu Vô Hối, im lặng ngồi ở bàn trà chờ đợi.

Một lúc sau Miêu Vô Hối mới mở mắt, nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của bốn người, nó mở miệng nói.

"Các ngươi muốn nói cái gì?"

"Bọn ta…" Liễu Nhạc ấp úng.

"Miêu tiền bối, không biết là vị nào đi tiếp ứng đồng bọn của ta? Ngươi có thể liên lạc với vị ấy không? Chúng ta lo lắng cho họ." Linh Lăng không nóng không lạnh nhưng rất cẩn thận lựa lời nói ra.

Miêu Vô Hối nhìn chằm chằm bốn người họ một chút, sau đó nói đáp ứng.

"Sói ngốc, liên lạc với Cáo già xem thế nào rồi."

Lang Vô Hàn ừ hử ngồi dậy, nó nhắm mắt, một lát sau lại mở mắt ra, sắc mặt có chút khó coi.

"Sói Nhỏ, có chuyện gì sao?" Liễu Nhạc lo lắng hỏi.

Thế nhưng Lang Vô Hàn lại gãi tai mà không nói gì.

"Chuyện gì?" Miêu Vô Hối cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Lão Hồ hắn…" Đến lượt Lang Vô Hàn ấp úng. Nhưng nhìn vẻ mặt chuẩn bị nổi giận của Miêu Vô Hối, nó đành nói ra.

"Lão Hồ hắn đón hai người kia xong thì gặp một đoàn tạp kỹ có mấy cô nương xinh đẹp, nên hắn dắt theo hai người kia đi theo đoàn. Ai ngờ đoàn gặp mấy tên Dạ tộc muốn bắt các cô nương, hai người hắn dắt theo đánh người ta thừa sống thiếu chết. Bây giờ đang bị đội Thi Pháp bắt giữ…"

Miêu Vô Hối nghe xong thì giận điên người chửi um cả lên. Có điều dường như nó cũng biết lời khó nghe, cho nên vào tai đám người Linh Lăng chỉ còn là những tiếng meo meo kêu gào. Ngược lại đám Linh Lăng Tường Vi chỉ biết thở dài bất lực, điều họ lo lắng thành hiện thực.

Miêu Vô Hối mắng chửi xong thì từ trên giường nhảy xuống sàn. Nó vỗ đệm thịt xuống sàn một cái, dưới sàn lập tức hiện ra một cái pháp trận nhỏ. Chỉ chốc lát sau một con cáo trắng như tuyết đã đứng giữa pháp trận. Không, phải nói là hình bóng của cáo trắng mới đúng.

"Hồ Vô Thương! Ngươi có gì để nói không hả?" Miêu Vô Hối gầm lên.

Hồ Vô Thương cất giọng lười biếng.

"Mèo điên, ngươi làm gì phải tức giận như vậy. Bản lĩnh của ta ngươi còn không biết sao?"

"Giỏi cho ngươi. Còn dám nhắc bản lĩnh với ta. Bây giờ người rơi vào tay đội Thi Pháp rồi, ngươi ăn nói sao với nương nương?" Miêu Vô Hối không ngừng gầm gừ đi qua đi lại.

"Ta cứu họ ra là được chứ gì. Ngươi đừng có lúc nào cũng nổi điên đi." Hồ Vô Thương hừ một tiếng, sau đó lại nhìn Linh Lăng và Tường Vi cùng Liễu Nhạc, ánh mắt nhấp nháy.

"Ôii các tiểu cô nương xinh đẹp. Ta muốn đổi nhóm. Mèo điên, Sói ngốc hay là một trong hai người các ngươi đổi với ta đi. Ta thích các cô nương xinh đẹp."

"Cút! Lo mà cứu người ra cho ta!" Miêu Vô Hối lại gầm lên, đệm thịt lại vỗ một cái xuống sàn, pháp trận và hình bóng của Hồ Vô Thương biến mất không còn tung tích.

Miêu Vô Hối trầm mặc một lúc mới nói với mấy người Linh Lăng.

"Các ngươi cũng đừng quá lo. Tuy là Cáo già rất ngả ngớn, nhưng hắn thực sự có bản lĩnh. Chuyện cần làm các ngươi cứ việc làm, Cáo già tự biết hành động."

Mấy người Linh Lăng cũng không thể nói gì hơn, chỉ có thể gật đầu đồng ý..

Tịch Nhiên sau khi tiêu diệt xong phản đồ nội bộ Linh tộc thì nhiều tháng không xuất hiện qua. Triều bái cũng là Sơ Âm làm chủ. Tuy nhiều vị chấp chưởng tỏ ra không hài lòng nhưng cũng không thể làm gì khác. Họ mơ hồ cảm nhận được dường như Linh tộc lại sắp đổi chủ, cho nên không khí dấy lên một sự lo lắng vô hình. Bởi vì thiếu Linh chủ còn chưa có xuất hiện.

Lúc này Linh tổ mẫu lại xuất hiện. Bà ta nhân lúc Sơ Âm đang chủ trì triều bái thì đến thư phòng đợi sẵn. Cho nên lúc Sơ Âm trở về thư phòng xử lý công vụ thì nhìn thấy Linh tổ mẫu đang ngồi trong phòng nhàn nhã uống trà.

Sơ Âm cũng không có thái độ gì, chỉ nhún người chào rồi đi vào bên trong thay một bộ thường phục gọn nhẹ mát mẻ, sau đó mới đi ra tiếp chuyện bà.

"Tổ mẫu, hôm nay người đến phủ là có gì cần dạy dỗ sao?"

Linh tổ mẫu buông chén trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sơ Âm sau đó mới nói.

"Ngồi xuống đi."

Sơ Âm cũng không khách sáo, kéo ghế ngồi xuống, tự mình rót trà. Linh tổ mẫu nhìn hành động này chướng mắt, nhưng bà không nói gì. Đợi Sơ Âm uống xong chén trà bà mới nói.

"Không biết Linh mẫu trong người dạo này có khỏe không?"

"Thưa Tổ mẫu, Sơ Âm vẫn khỏe." Sơ Âm mỉm cười.

"Dạo này Linh chủ không triều bái. Người bị làm sao?"

Linh tổ mẫu nói câu này, ngoài cười nhưng trong không cười. Sơ Âm cụp mắt, môi vẫn giữ nụ cười.

"Chàng trong người có hơi không khỏe, cho nên đã bế quan lâu nay. Trước khi bế quan chàng giao sự vụ lại cho Sơ Âm."

Linh tổ mẫu nhìn Sơ Âm, sau đó buông tiếng thở dài.

"Linh chủ còn bao nhiêu thời gian?"

Bà trải qua hai đời Linh chủ, một là phu quân, một là con trai. Bà hiểu rằng khi Linh chủ đến tuổi này sức khỏe bắt đầu suy yếu. Nhưng trước đó dù sức khỏe suy yếu, lại chưa có người nào lại bế quan giao sự vụ lại cho thê tử. Theo bà suy đoán, tình trạng của Linh chủ hẳn phải tệ đi nhiều lắm. Mà nghĩ lý do vì sao sức khỏe Linh chủ lại suy sụp như vậy bà không khỏi nhìn Sơ Âm thêm mấy lần.

Sơ Âm hiểu được ý tứ trong mắt bà. Nàng khẽ cười, nụ cười trào phúng.

"Tổ mẫu, người đây là nghĩ nhiều rồi. Có phải người nghĩ Tịch Nhiên sức khỏe suy yếu là vì ta?"

"Không phải sao?" Linh tổ mẫu hừ lạnh. "Thi triển bao nhiêu cấm thuật lên ngươi như vậy…"

"Đúng là như vậy." Sơ Âm lại rót một chén trà. "Đúng là chàng vì ta mà thi triển rất nhiều cấm thuật. Nhưng mà chàng khiếm khuyết không phải vì ta. Tổ mẫu, người chăm sóc chàng lúc chàng mới sinh ra, người có nghĩ tới nguyên nhân khác không?"

Lời này khiến Linh tổ mẫu giật mình. Bà chăm chú nhìn Sơ Âm, giọng nói lạnh lẽo.

"Ngươi nói vậy là sao?"

"Sơ Âm không có ý gì cả. Tịch Nhiên nói rằng từ nhỏ chàng đã yếu ớt hơn tất cả các Linh chủ trước kia. Cho nên Sơ Âm chỉ muốn hỏi một chút để biết bệnh của chàng mà thôi." Sơ Âm không để ý ánh mắt Linh tổ mẫu, bình thản uống trà.

"Lúc…lúc đó người sinh non, cho nên yếu ớt thôi. Nghĩ nhiều rồi." Linh tổ mẫu hơi ngập ngừng.

Sơ Âm kéo khóe miệng, "Vâng, là Sơ Âm nghĩ nhiều."