Chương 35: Một câu chuyện xưa

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 35: Một câu chuyện xưa

Chương 35: Một câu chuyện xưa

Tịch Nhiên không giữ được, lại thêm một dòng máu tràn ra khóe miệng. Mặc Hiên nhíu mày, giọng nói có phần hoang mang.

"Ngươi nói vậy là sao?"

Tịch Nhiên chậm rãi lau máu, sau đó ngả người dựa vào ghế rồi nhắm mắt. Một lúc sau mới bình thản kể một câu chuyện xưa.

"Linh mẫu đời trước vốn là một Linh giả Chấp Pháp Đường. Sau khi trở thành Linh mẫu, nàng vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ. Lần đó, nàng trở về thương tích đầy mình, còn trúng độc nặng. Các y giả đã ra sức chữa trị cho nàng, cuối cùng cũng cứu nàng thoát khỏi tử thần. Thế nhưng mà đứa trẻ nàng mang thai hơn một tháng ảnh hưởng không nhỏ.

Vì tự trách mình đã không chú ý thân thể, không nhận ra bản thân đã mang thai mà đi thi hành nhiệm vụ khiến đứa trẻ ảnh hưởng nặng nề, nàng lâm vào trạng thái u uất.

Suốt nhiều tháng trời, nàng nhốt mình trong phòng. Nàng bị ám ảnh rằng nếu nàng ra khỏi phòng, nếu nàng vận động thì không giữ được đứa bé, không giữ được thiếu Linh chủ.

Cuối cùng nàng cũng hạ sinh đứa bé, nhưng dù trong quá trình mang thai có bồi bổ nhiều đến mấy, Linh chủ tiền nhiệm có bảo hộ thế nào đi nữa, ám tật vẫn là ám tật, đứa trẻ ra đời không khóc. Nó đã chết."

Tịch Nhiên nhẹ mở đôi mắt, nhìn thấy gương mặt bàng hoàng của Mặc Hiên thì khẽ cười. Giống như một người kể chuyện bình thường mà tiếp tục câu chuyện.

"Linh mẫu biết, ngay khi sinh ra đứa bé nàng đã cảm nhận được sự sống mong manh của con mình rời đi. Mọi người tưởng rằng nàng sẽ có hành động kinh thiên gì đó, nhưng nàng chỉ nhìn đứa bé chăm chú như muốn khắc ghi hình ảnh nó vào tim, sau đó nàng nhắm mắt yếu ớt nói, làm đi thôi. Làm gì? Chẳng ai biết là phải làm cái gì. Nhưng Linh tổ mẫu biết…" Nụ cười lúc này trên môi Tịch Nhiên có phần trào phúng, cũng có thê lương.

Sơ Âm đứng nép ngoài cửa ngửa mặt nhìn trời. Bầu trời trên kia thật xanh, nhưng trong lòng nàng là một mảng xám xịt. Vốn dĩ ngủ một giấc tỉnh dậy sau khi bị tấn công, nàng đã nhớ ra mấy chuyện trong quá khứ lúc nàng còn nhỏ, định rằng đợi đến một lúc thích hợp sẽ chất vấn Tịch Nhiên.

Nàng không giận vì những gì xảy ra trong quá khứ, nàng giận vì chàng đã phong ấn đi đoạn ký ức thuộc về nàng không chỉ một lần, mà tận hai lần.
Lúc nãy nói những lời kia tuy là lời thật lòng, nhưng cơn giận trong nàng rốt cuộc vẫn là còn nguyên, nàng nói vậy là vì còn có người khác ở đó mà thôi. Chung quy chuyện giữa phu thê nàng cần người khác biết làm gì.

Nhưng nghe xong câu chuyện xưa này nàng còn chất vấn được sao? Mặc dù là hai chuyện không liên quan đến nhau, nhưng mà nó giúp nàng hiểu được rằng, một người từ nhỏ đã sống trong bóng ma tâm lý như thế, gánh vác trách nhiệm to lớn, lúc nào cũng phải nhìn trái ngó phải tính toán đủ đường thì có rất nhiều chuyện thân bất do kỉ. Hơn nữa, hiện tại chàng còn bao nhiêu thời gian để nàng trách cứ? Trách cứ thì có ích gì đây. Nếu không xóa ký ức đi, tâm ma của nàng sẽ yên tĩnh từng ấy năm sao? Hiện tại nhớ lại, nó đã muốn rục rịch tỉnh.

Lúc Mặc Hiên bước ra khỏi giảng đường thì Sơ Âm không còn đứng bên ngoài nữa. Mặc Hiên cũng ngửa đầu nhìn trời. Trong lòng hắn hiện tại thực sự phiền muộn. Huynh đệ tốt của hắn sống dở chết dở ngay từ lúc chào đời, còn muội muội ruột của hắn lại vô tình rơi vào vòng xoáy này. Bây giờ hắn là huynh trưởng của cả hai người đấy, ai xảy ra chuyện cũng khiến hắn thương tâm chết đi được.

Đi được một đoạn, Mặc Hiên nhìn thấy Tường Vi một mình quay trở lại. Điều chỉnh cảm xúc một chút, Mặc Hiên mới mỉm cười hỏi Tưởng Vi.

"Có việc gì sao?"

Tường Vi gật đầu, rồi lắc đầu, rồi lại gật đầu. Ngập ngừng một chút, nàng mới lên tiếng.

"Mấy ngày nay cảm giác được huynh tâm trạng không tốt, lúc nãy có vẻ như đặc biệt khó chịu. Cho nên đợi Nhạc Nhạc quay về rồi muội muốn trở lại xem huynh thế nào."

Mặc Hiên bật cười, đưa tay xoa muốn đầu Tương Vi, lại phát hiện nàng không còn là cô nhóc mười tuổi năm đó bám lấy vạt áo hắn mà tiến vào rừng nữa. Nghĩ nghĩ một chút, Mặc Hiên trở tay đặt lên vai nàng vỗ vỗ, cười nói.

"Huynh không sao. Vẫn còn mệt mỏi thôi."

Tường Vi tất nhiên không tin, nàng đưa hai ngón tay xoa mi tâm hắn, phồng má nói.

"Mi tâm xoắn xít hết cả lên, huynh nói dối cũng tệ quá đi đó. Muội không phải ngày một ngày hai quen biết huynh. Mỗi khi có chuyện không vui huynh nhất định sẽ chau mày thật sâu, đi kèm theo nụ cười giả dối này." Nàng lại dời hai ngón tay xuống chọc vào hai bên má hắn.

Mặc Hiên hết cách, cô nhóc này kiệm lời nhưng tinh ý. Khác hoàn toàn với tiểu muội thần kinh thô Liễu Nhạc. Thở dài một hơi, tránh không được thì nói chệch đi vậy. Thế là Mặc Hiên và Tường Vi lại rẽ về phía lương đình mà đi.

Nhìn đàn cá bơi dưới ao, Mặc Hiên vô thức hỏi. "Vi Vi, nếu như có một ngày người bằng hữu tốt của muội rời bỏ thế giới này, lại liên lụy đến Liễu Nhạc, khiến muội ấy rơi vào nguy hiểm. Muội sẽ làm sao?"

Tường Vi ngẩn đầu nhìn Mặc Hiên, nàng không vội trả lời mà hỏi lại. "Dù đã biết như vậy, nhưng những điều đó có cơ may nào để thay đổi không? Ví như người bằng hữu đó không chết đi, hay là có thể bảo vệ được Nhạc Nhạc chẳng hạn."

Mặc Hiên cúi nhìn Tường Vi nhưng không nói gì, giống như là đang ngẫm nghĩ những gì nàng vừa nói. Tường Vi cong môi cười.

"Có lẽ muội biết huynh đang nói tới ai. Nhưng Hiên ca này, nếu chuyện có thể thay đổi được thì cố gắng thay đổi, chuyện không thay đổi được kết cục thì ít nhất hãy thay đổi quá trình. Chúng ta có sức mạnh trong tay không phải sao." Tường Vi cúi nhặt một hòn sỏi sau đó ném ra xa. Hòn sỏi lao đi trên mặt hồ, nảy lên xuống mấy lần rồi mới chìm xuống.

Hòn sỏi chìm xuống rồi, Tường Vi mới quay lại nghiêm túc nhìn Mặc Hiên mà rằng, "Hòn sỏi rơi xuống nước nhất định sẽ chìm, nhưng cả quá trình nó nảy trên mặt nước có bao nhiêu đẹp đẽ không phải sao. Nếu một người nhất định phải rời xa thế giới này, thì hãy giúp những năm tháng còn lại của họ thật rực rỡ đi."

Mặc Hiên chấn động. Không phải hắn không biết điều này, nhưng hắn không thể thản nhiên chấp nhận kết cục đau thương như vậy. Hắn không có sức mạnh để nghịch chuyển số phận, hắn thậm chí còn tự biết bản thân có bao nhiêu yếu kém. Hít một hơi thật sâu như để hạ quyết tâm, định thần lại thì thấy Tường Vi đã đi tự lúc nào..

Lam Vũ hiếm có ngày không cần làm nhiệm vụ, thảnh thơi đi dạo phố xá, lại hẹn thêm mấy tên bằng hữu cùng đến khách lâu chén chú chén anh. Tất nhiên là vui vẻ đến quên cả trời đất. Mấy người bằng hữu biết hắn mấy năm nay gia nhập Linh giả Thân vệ, khó có dịp gặp lại Lam Vũ nên nhao nhao hỏi chuyện.

"Này tiểu Vũ, tên nhóc nhà ngươi làm Thân vệ mấy năm nay, có thể cho bọn ta biết các ngươi thực chất là làm cái gì không?" Một tên công tử vận phục sức Huyền Vũ Đường gọi là Chương Cường cười ha ha hỏi.

Lam Vũ cũng cười cười lắc đầu, "Không nói được. Chúng ta đều nhận cấm chế." Nói rồi làm như để chứng thực, hắn xòe tay, trên bàn tay xuất hiện một cái pháp trận nho nhỏ. Vừa nhìn liền biết là cấm chế do Linh chủ tự mình đặt, bởi vì nó tỏa ra khí tức Thần lực nhàn nhạt.