Chương 33: Tẩy cốt (2)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 33: Tẩy cốt (2)

Chương 33: Tẩy cốt (2)

Mộ Tư Lâm chạy vào bên trong, hắn muốn dựa vào truyền tống trận để chạy trốn nhưng thất bại. Khi vừa đến nơi này Tường Vi đã dùng pháp trận Tịch Nhiên giao phó vây hãm chỗ này lại. Bây giờ nơi này chỉ có vào chứ không có ra, mặc cho bọn họ chém giết.

Không thể thôi động pháp trận để chạy trốn, Mộ Tư Lâm tức giận chửi tục một tiếng, sau đó lấy một quả cầu pha lê ném xuống.

Quả cầu chạm đất vỡ tan giải phóng sức mạnh đánh Lam Vũ bay trở ra bên ngoài. Khi Lam Vũ đứng dậy đang muốn một lần nữa giết vào thì nhìn thấy một đoàn người áo trùm đen xuất hiện. Bọn chúng mạnh mẽ trấn áp Linh giả Thân vệ.

Khi nhóm Linh giả Thân vệ bị bao vây ở giữa, một người mặc áo trùm đen cầm quải trượng đi đến bên cạnh Mộ Tư Lâm. Hắn cất tiếng ồm ồm.
"Ngươi không sao chứ?"

"Ta không sao, không trúng chỗ yếu." Mộ Tư Lâm gật đầu đáp.

Kẻ cầm quải trượng cũng gật đầu, sau đó nói với thủ hạ của mình.

"Giết chúng đi."

Mấy tên áo trùm đen hô vâng dạ sau đó giơ vũ khí toang giết cả nhóm Linh giả Thân vệ. Nhưng mà Tường Vi đã nhanh chóng đập tay xuống đất hô lên.

"Hộ!"

Lập tức đất đá từ dưới đất trồi lên hóa thành một cái thuẫn. Hiểm chiêu của bọn áo trùm đen vừa đánh xuống thế nhưng chỉ đánh được vào thạch thuẫn mà Tường Vi triệu hồi. Tuy nhiên nguyên lực của Tường Vi không bằng chúng, cho nên thạch thuẫn cũng theo đó mà vỡ tan. Dù vậy, chỉ một giây phút đó thôi đã tranh thủ rất nhiều thời gian cho cả bọn.

Lam Vũ lập tức liên lạc về với Tịch Nhiên, chỉ kịp hét lên. "Hắn đã đến!"

Chỉ một sát na sau, một luồng ánh sáng phát ra, chớp mắt nhóm Linh giả Thân vệ đã lui ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của pháp trận vây hãm. Kẻ cầm quải trượng nghiến răng rủa.

"Khốn kiếp, là Linh chủ!"

Nhóm người Lam Vũ không lui quá xa, mà nấp ở một khoảng cách nhất định để theo dõi tình hình bên trong trận.

Bọn họ nhìn thấy đám người áo trùm đen định đưa người đi nhưng không thể truyền tống, cũng không thể chạy ra ngoài. Chúng tức giận đứng bên trong tìm cách chạy ra. Lúc này Lam Vũ mới khẽ động niệm chú ngữ. Sát trận bên trong trận vây hãm bắt đầu vận hành.

‘Đông’ một tiếng, kẻ cầm quải trượng vội gõ mạnh quải trượng xuống đất, muốn dùng sức mạnh để trấn áp sát trận. Bên này Lam Vũ lại không vội, chịu đựng phản kích chậm rãi tăng uy lực sát trận lên cao. Hai bên giằng co thật lâu vẫn chưa ngả ngũ. Trải qua một ngày một đêm, phiến quân bên kia chết nửa mà Lam Vũ cũng sắp không chống đỡ nổi.

Phía sau phủ Linh chủ, nơi động phủ cấm địa không ai lui tới, ba người Phong Nguyệt, Lưu Niên và Đại Phi đang chịu giày vò khủng khiếp nhất đời họ. Cả ba đã ngồi trong cái vạc này hết một ngày một đêm, lại ngồi thêm nửa ngày. Nước trong vạc đã sôi lên đến đỉnh điểm nhiễm một màu đỏ tươi như máu, kì lạ là người ngồi bên trong không bị bỏng nhưng cảm giác xương cốt bắt đầu bị lóc ra, đây là thứ cảm giác đáng sợ đến dường nào. Minh Viễn không giảm đau liên tục được nữa, hắn cách một đoạn thời gian sẽ buông tha để nghỉ ngơi. Nói gì thì nói, hắn đây cũng chỉ đưa tới một phần Ảnh mà thôi. Lại nói thêm, trong giai đoạn này nếu can thiệp quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến kết quả. Cho nên ủy khuất ba người ngồi trong vạc nhất định phải đau đớn.

Sau khi cảm giác bị lóc xương qua đi, ba người bọn họ bỗng chốc cảm thấy dược thủy trong vạc đang len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể, tựa như đang hàn gắn những vết nứt khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Đây chính là lúc xương cốt của họ hoàn toàn được tẩy sạch.

"Chú ý nghỉ ngơi, lúc này dược thủy đang tái tạo lại các ngươi." Tịch Nhiên mệt mỏi lên tiếng. "Một lát nữa mới là chân chính đau đớn, cho nên chuẩn bị tinh thần chịu khổ đi."

Ba người trong vạc vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng. Lúc này Mặc Hiên và Linh Lăng thôi không thôi động lô hỏa nữa mà đứng một bên chờ đợi.

Tịch Nhiên lấy ra ba quả cầu nguyên tố mà chàng thu thập được, trong đó có một cái là lấy từ trên người Thành hoàng trước kia của thành Hải Linh, rồi nghiêm túc phân phó.

"Minh Viễn ngươi luyện hóa Phong Nguyệt. Hiên, ngươi luyện hóa Đại Phi, còn lại Linh Lăng luyện hóa Lưu Niên."

Nói rồi chàng đem ba quả cầu nguyên tố đưa đến trên đầu ba người ngồi trong vạc, quát khẽ.

"Tập trung đem nguyên tố hấp thu! Bắt đầu!"

Lời vừa dứt, Tịch Nhiên tay bắt quyết lầm rầm đọc một tràng chú ngữ, những người còn lại cũng theo phân phó của chàng mà hành động.
Sở dĩ phân phó như vậy, là bởi vì muốn lợi dụng tương khắc ngũ hành để khống chế những quả cầu nguyên tố kia, giảm bớt gánh nặng cho ba người ngồi trong vạc.

Mặc Hiên là Hỏa tố sẽ khống chế Kim tố của Đại Phi. Linh Lăng là Mộc tố sẽ khắc chế được Thổ tố của Lưu Niên. Tuy nhiên, bản thân Minh Viễn là Thủy tố, để hắn luyện hóa Phong Nguyệt cũng là Thủy tố bởi vì hắn mạnh. Trong tình thế không có ngũ hành tương khắc Thủy, chỉ có thể dùng nguyên lực Thủy tố mạnh mẽ của Minh Viễn dẫn Thủy tố kia vào cơ thể Phong Nguyệt. Hiển nhiên, nếu có Sơ Âm ở đây thì chuyện sẽ đơn giản hơn một chút, nhưng mà làm gì có chữ nếu.

Bởi vì Minh Viễn không thể phân tâm giảm đau cho họ nữa, lúc này ba người ngồi trong vạc mới chân chính cảm nhận đau đớn. Lưu Niên còn đỡ, Phong Nguyệt và Đại Phi đã không nhịn được kêu khóc thành tiếng.

Tịch Nhiên nhíu mày giúp ba người họ giảm một chút đau đớn. Thế nhưng chỉ giảm một chút căn bản không đủ. Chỉ một lát sau Phong Nguyệt đã không niệm nổi chú ngữ, sắp sửa ngất xỉu rồi. Tịch Nhiên lập tức trầm giọng quát.

"Phong Nguyệt, tập trung niệm chú. Ngươi giữa chừng dừng lại sẽ tàn phế suốt đời!"

Phong Nguyệt nghe được, cố gắng lấy lại tỉnh táo, mấp máy môi khó khăn đọc chú ngữ.

Chẳng biết qua bao lâu, ngay trong giờ phút quan trọng nhất, khi mà quá trình luyện hóa sắp kết thúc thì Tịch Nhiên mở mắt hét lên.

"Minh Viễn, lão tặc chạy thoát rồi. Mau trở về!"

Minh Viễn cắn răng chửi tục một tiếng.

"Chết tiệt! Còn một chút nữa."

Tịch Nhiên hiểu, nếu bây giờ buông tha thì cả Minh Viễn và Phong Nguyệt chắc chắn gặp nguy hiểm. Nhưng nếu không để Minh Viễn trở về kịp thì kế hoạch rất có khả năng đổ bể. Thế nên chàng suy nghĩ một chút đành phải ra quyết định.

"Ngươi rút đi, ta sẽ thay thế vào."

"Ngươi bị điên à! Câm miệng đi, hoàn thành càng nhanh càng tốt." Minh Viễn cũng gấp đến độ không hòa nhã nổi nữa. Lão già trở về nhất định phát hiện hắn liên hệ với Tịch Nhiên.

Tịch Nhiên nhắm mắt, liên lạc trở lại với Lam Vũ.

"Lập tức cản chân bọn họ. Tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Ở bên này Lam Vũ nghe được chỉ thị vội vã dắt theo mọi người xông ra cản chân những kẻ áo trùm đen. Vốn dĩ nhóm Linh giả Thân vệ không phải đối thủ của nhóm áo trùm đen, nhưng chúng mới đột phá sát trận đi ra, lại rong ruổi một đoạn đường để đưa Mộ Tư Lâm an toàn đến doanh trướng khác của phiến quân. Cho nên lúc này đối phó với Linh giả Thân vệ chúng cũng không có nhiều lợi thế.