Chương 29: Không ép buộc (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 29: Không ép buộc (1)

Chương 29: Không ép buộc (1)

Sơ Âm mơ màng tỉnh dậy, trước mắt nàng là căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc. Nàng chớp mắt hai cái, chợt nhớ hôm qua mình đã gả đến phủ Linh chủ rồi.

Sơ Âm chống tay xuống đệm muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện cả người mình chẳng có chút sức lực nào, đã vậy còn đau nhức toàn thân. Bỗng dưng một cánh tay ôm ngang eo nàng, một giọng nói lười biếng vang lên.

"Vẫn còn sớm lắm, ngủ thêm một chút nữa."

Sơ Âm như hóa đá toàn thân, nàng cứng nhắc quay đầu lại nhìn thấy Tịch Nhiên đang ôm nàng nhắm mắt ngủ, trên mặt vẫn đeo mặt nạ. Nhìn xuống sàn thấy y phục của họ nằm vươn vãi trên đất. Trong đầu Sơ Âm chầm chậm hiện lại kí ức ngày hôm trước. Sau khi nàng bị Tịch Nhiên hôn tại Linh đường thì chàng lập tức ôm ngang nàng đi về phòng. Một bước thành hai ba bước mà đi. Kế đó nữa là một màn nóng bỏng triền miên không dứt.

Lúc này Sơ Âm run rẩy muốn chạy trốn vì xấu hổ. Thế nhưng người bên cạnh đâu dễ để nàng bỏ chạy. Vòng tay của Tịch Nhiên càng siết chặt eo nàng, giọng khàn khàn.

"Nàng định đi đâu?"

"Ta…ta…" Sơ Âm không thốt nổi nên lời, cảnh tượng nóng bỏng đêm qua cứ lởn vởn trong đầu nàng. Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, trời đất xoay vòng một cái, nàng đã nằm bên dưới Tịch Nhiên.

"Âm nhi, sao cả người nàng lại đỏ hết cả lên thế kia? Phát sốt sao?" Vừa nói bàn tay chàng vừa vuốt ve gương mặt nàng.

Sơ Âm mặt càng đỏ, cuối cùng vì quẫn bách không nói được gì mà chôn mặt trong ngực chàng. Tịch Nhiên cười thành tiếng, nâng mặt nàng lên hôn xuống, thì thầm.

"Nàng đây là muốn quyến rũ ta đúng không?"

Sơ Âm muốn hé miệng giải thích thì bị chàng hôn đến trời đất quay cuồng. Sau đó từng ngụm từng ngụm bị Tịch Nhiên bá đạo ăn sạch thêm lần nữa.

Giày vò cả một ngày, hôm sau Tịch Nhiên tha cho Sơ Âm nằm vô lực trên giường, còn bản thân y phục chỉnh tề sắp ra khỏi cửa. Chàng ngồi xuống vuốt tóc Sơ Âm.

"Mệt thì ngủ thêm chút nữa đi. Một lát sai người mang cơm đến cho nàng."

Sơ Âm trừng mắt nhìn chàng, tại ai mà ta mệt??? Lại nhìn đến mặt nạ của Tịch Nhiên, Sơ Âm mơ hồ hỏi.

"Chàng không bao giờ bỏ mặt nạ xuống sao? Kể cả lúc ngủ cũng thấy chàng mang. Không thể bỏ xuống cho ta xem phía sau mặt nạ là gương mặt thế nào sao."

Tịch Nhiên khẽ cười, tay xoa xoa mặt nàng. "Chẳng phải nàng đã sờ qua rồi sao? Đến lúc thích hợp thì cho nàng xem."

Tịch Nhiên hôn trán nàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài..

Tịch Nhiên ngồi phía trên nhìn xuống đại sảnh, nơi tám Linh giả Thân vệ đứng đó. Bên cạnh chàng là Mặc Hiên và Linh Lăng. Quét mắt nhìn một lượt, Tịch Nhiên mới chậm rãi lên tiếng.

"Ta nghĩ các ngươi cũng đang tự hỏi nguyên nhân những nhiệm vụ gần đây ta giao cho các ngươi. Ngoài việc thăm dò hành tung và thực lực của chúng, còn để các ngươi cọ xát với những nguy hiểm.

Ta biết, các ngươi sẽ sinh lòng bất mãn vì ta hạ chú ngữ lên người các ngươi. Vậy nên ngày hôm nay ta sẽ thu hồi chú ngữ, và cho các ngươi lựa chọn lần cuối."

Tịch Nhiên chàng muốn cái gì thì nhất định phải làm bằng được, nhưng mà chàng cũng có nguyên tắc của bản thân. Chàng không cưỡng chế người khác phải theo mình gian khổ hay đánh đổi hy sinh. Mà chàng cần họ tự nguyện. Bởi vì tự nguyện mới có thể mang lại hiệu quả tốt nhất. Chưa đến đường cùng, chàng tuyệt đối sẽ không ép buộc bất kì ai.

Một cơn gió mát thổi qua, những đứa trẻ phía dưới rùng mình một lát, lập tức cảm nhận cơ thể đã được giải thoát. Đợi bên dưới ổn định, Tịch Nhiên mới chậm rãi nói ra mục đích cuối cùng của mình. Mặc Hiên và Linh Lăng đứng đó nhìn tám Linh giả Thân vệ dưới kia mắt chữ A mồm chữ O không khác mình lúc trước khi mới biết mục đích thật thì rất muốn cười. Mà trong lòng cũng rất cảm thán khi một lần nữa nghe chuyện này, họ cảm thấy Linh chủ của họ phải chịu đựng quá nhiều.

Kể xong câu chuyện, Tịch Nhiên im lặng nhìn biểu cảm của mấy đứa trẻ. Đứa nào mắt cũng ươn ướt. Chúng cảm thấy một người chỉ hơn chúng không nhiều tuổi lại phải gánh vác đại nghiệp như vậy thật là một chuyện không dễ dàng. Trước đây chúng chỉ nghĩ Linh chủ là Linh chủ vậy thôi. Có sức mạnh tối thượng che chở cho cả vùng đất này là tối cường đại. Thế nhưng hôm nay mới biết nội tình lại nhiều đau đớn nhiều bất đắc dĩ đến vậy. Lại nghe Tịch Nhiên tiếp tục mở miệng nói.

"Như ta đã nói, kế tiếp còn cần ba người có linh căn phù hợp để tẩy cốt. Hậu quả là các ngươi sẽ trở về thuần nguyên tố, không thể đột phá lên nguyên tố khác, nhưng thuần nguyên tố mạnh thế nào chắc các ngươi hiểu rõ. Lựa chọn đi, các ngươi có thể rút lui trở về cuộc sống thường ngày, tất nhiên đoạn trí nhớ này sẽ được xóa đi. Các ngươi sẽ vô ưu vô lo mà sống. Hoặc là tiếp tục đi theo ta, trải qua nguy hiểm đau đớn. Nhưng ta hứa với các ngươi, chỉ cần ta còn sống, cũng sẽ không bỏ mặc cái ngươi một mình nguy hiểm." Tức là chàng sẽ cùng vào sinh ra tử với chúng, mặc dù chàng không thể hứa đảm bảo tất cả đều bình an vượt kiếp nạn.

Mặc Hiên nhếch môi thầm nghĩ, sao lúc ngươi nói chuyện với ta không có đại nghĩa diệt thân như vậy? Một mực đem muội muội ta làm lý do.
Mấy đứa trẻ lặng im một hồi, ánh mắt nhìn nhau suy nghĩ thật lâu. Cuối cùng tất cả quỳ xuống.

"Chúng thuộc hạ đi theo Linh chủ. Tuyệt không hối hận."

Tịch Nhiên che miệng kéo khóe môi kín đáo nở nụ cười, rất nhanh làm ra vẻ cảm động nói.

"Thật sự không hối hận?"

"Không hối hận."

Mặc Hiên và Linh Lăng đứng cạnh bên tất nhiên thấy nụ cười giảo hoạt của Tịch Nhiên, lặng lẽ ném cho chàng một ánh mắt xem thường. Chàng không ép buộc ai, nhưng không có nói là không dùng chút thủ đoạn để họ tự nguyện nhảy vào chảo dầu cùng chàng. Cuối cùng người hưởng lợi chỉ có Tịch Nhiên chàng. Quá gian xảo.

Lam Vũ phía dưới ngẩn đầu lên hỏi.

"Linh chủ, vậy thì như thế nào gọi là linh căn phù hợp?"

Tịch Nhiên nhướng mày tán thưởng. "Câu hỏi rất hay. Thật ra tất cả các ngươi đều phù hợp. Từ trong tâm cảnh ta đã dò xét xong rồi."

"Vậy thì tất cả chúng thuộc hạ đều phải…" Phong Nguyệt hơi ngập ngừng lên tiếng. Nàng chấp nhận điều này, nhưng không có nghĩa là không sợ đau. Từ nhỏ đến lớn nàng sợ nhất là bị đau.

"Không," Tịch Nhiên cười nhẹ. "Hiện tại Mặc Hiên và Linh Lăng đã trải qua rồi, chỉ cần ba người nữa thôi. Ta cũng chưa biết nên chọn ai…" Nói rồi chàng híp mắt nhìn. Quả thực là chưa biết nên chọn ‘nhân tài’ nào.

Lúc này Mặc Hiên mới lên tiếng, "Hay là chờ thêm một thời gian nữa? Thêm một chút thời gian thì…"

"Không kịp. Ta sợ rằng không kịp." Tịch Nhiên bác bỏ. Nếu còn thời gian thì đúng là có thể chờ chút. Nhưng Minh Viễn đã nói qua, lão già đó cấu kết với phiến quân, vậy thì thời gian chẳng còn nhiều nữa.

Chàng nhíu mày. Thực sự thì dù cho cả tám người bên dưới đều phù hợp, nhưng mà cần phải xét đến mức độ ổn định nguyên lực của mỗi người. Mà những đứa trẻ này chỉ mới thực sự luyện tập hơn một năm nay, chàng vẫn chưa an tâm.

"Thôi được rồi, ngày mai lại nói tiếp. Hôm nay không có việc gì, các ngươi muốn làm gì thì tùy." Tịch Nhiên phất tay, cứ đứng đây cũng không giải quyết được gì.

Tám người rời khỏi phủ Linh chủ với một bụng rối rắm Đang đứng tần ngần trước cửa mà không biết làm sao thì thấy Mặc Hiên và Linh Lăng đi ra, Lam Vũ mới kéo cả hai lại.

"Hiên đại ca, ngươi và Linh Lăng đi cùng bọn ta một chút được không?"

Mặc Hiên cũng cười nói. "Ta biết thế nào cũng không thoát khỏi các ngươi. Nhưng mà chuyện này cũng không thể nói ở nơi công cộng được. Các ngươi theo ta."