Chương 23: Tam Thiếu chủ thành Hải Linh (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 23: Tam Thiếu chủ thành Hải Linh (1)

Chương 23: Tam Thiếu chủ thành Hải Linh (1)

Ba người Tịch Nhiên, Mặc Hiên và Sơ Âm đi theo Triệu Linh Nhã xuống địa đạo nơi giam giữ Thành hoàng. Tới nơi Thành hoàng vẫn đang mê man. Tịch Nhiên thản nhiên nói với Sơ Âm.

"Nàng cứ tùy ý trút giận. Muốn làm gì cũng được."

Sau đó bọn họ tránh sang một bên, chỉ để một mình Sơ Âm đi vào nhà lao. Nàng đứng nhìn thân hình béo ục ịch của hắn đang nằm co quắp, từ trên xuống dưới rách nát thảm thương như tấm giẻ chùi bếp. Nàng nhếch môi cười lạnh lấy chân đá hắn mấy cái, Thành hoàng đau đớn mà tỉnh dậy miệng lầm rầm mắng chửi gì đó. Đến khi hắn hoàn toàn tỉnh táo thấy trước mặt là một thiếu nữ xinh đẹp mắt sáng ngời mở miệng van xin.

"Tiểu cô nương, ta là Thành hoàng Hải Linh, ngươi mau đưa ta ra khỏi chỗ này ta sẽ hậu tạ."

Ánh mắt hắn vẫn không đứng đắn nhìn nàng, hoàn toàn không nhận ra Sơ Âm là thiếu nữ đi cùng Tịch Nhiên. Sơ Âm làm ra vẻ buồn nôn rồi dùng chân đạp vào mặt hắn, tức giận mắng.

"Con lợn chết tiệt, sắp chết đến nơi vẫn không từ bỏ cái thói bại hoại. Để bổn cô nương phế đi đôi mắt bẩn thỉu của ngươi!"

Ba người ngồi phía ngoài không thấy được bên trong, nhưng tiếng Thành hoàng kêu la thảm thiết, tiếng hắn chửi rủa Linh chủ thì truyền đến không sót một lần nào. Triệu Linh Nhã không bình tĩnh như hai nam tử ngồi cạnh mình, bà không ngờ thiếu nữ nhìn trong sáng đáng yêu như Sơ Âm có thể tra tấn người nghe thảm như vậy. Không biết một lát nữa chứng kiến tận mắt còn đáng sợ thế nào.

Chỉ lát sau Sơ Âm đi ra, hai bàn tay đầy máu. Triệu Linh Nhã vô thức đứng dậy tránh sang một bên. Sơ Âm cũng không để ý đến bà, đi thẳng đến chỗ Tịch Nhiên xòe tay. Trên tay nàng là hai cầu mắt của Thành hoàng. Triệu Linh Nhã che miệng quay đi. Tịch Nhiên rút khăn tay bọc lấy hai cầu mắt, sau đó dùng một cái khăn khác lau máu trên tay cho nàng, cười dịu dàng hỏi.

"Hắn chết chưa?"

"Vẫn chưa. Biết chàng có việc cần hắn nên ta để hắn sống." Sơ Âm lắc đầu.

"Hả giận chưa?"

"Tạm được. Ta chẳng muốn nhìn thấy bộ dạng buồn nôn của hắn lần nào nữa." Sơ Âm mỉm cười nói.

"Sau này nàng sẽ không bao giờ phải thấy hắn nữa." Tịch Nhiên cưng chiều hứa hẹn.

Lau xong máu cho nàng, Tịch Nhiên quay sang nói với Mặc Hiên.

"Hiên, ngươi đưa nàng trở về Linh thành. Nhân tiện đón La Trục Lưu về đây."

"Nhiên! Ta không muốn về một mình." Sơ Âm phản đối.

Tịch Nhiên xoa đầu nàng dỗ dành.

"Nàng trở về trước, xong việc ở đây ta sẽ trở về ngay. Nàng đi lâu thì gia gia nàng sẽ phát hiện đó."

"Mặc kệ…" Sơ Âm định mở miệng nói gì đó nhưng nhìn thấy Mặc Hiên thì im lặng. Cuối cùng nàng gật đầu đồng ý. Cũng không nói thêm lời nào.

Tịch Nhiên biết nàng không vui, nhưng chàng thực sự có quá nhiều việc cần phải làm. Đợi Mặc Hiên đi vào cho Thành hoàng thêm một viên thuốc nữa rồi tất cả mới rời khỏi địa đạo.

Ngày hôm sau Mặc Hiên dẫn theo Sơ Âm lên đường trở về Linh thành trên một cái tọa hành hình con thuyền nhỏ. Khi cả hai vừa ra khỏi thành, Sơ Âm đã lên tiếng.

"Đại ca. Huynh…có đau không?"

"Hả?" Mặc Hiên không hiểu hỏi lại.

"Chuyện đó…Nhiên đã kể cho muội nghe năm đó để cứu muội cho nên huynh đã…" Sơ Âm cúi đầu không nói tiếp được nữa.

Mặc Hiên đưa tay xoa đầu nàng nói, "Không đau nữa. Bây giờ ta rất khỏe mạnh muội không thấy sao?"

"Năm đó chúng ta từ núi Trường Tuyết trở về, muội chỉ nhớ chúng ta đi lạc. Hoàn toàn quên mất khoảng thời gian ở Yên Lãng Thôn."

"Ta và Nhiên đều đồng ý với nhau rằng không cần muội phải nhớ lại chuyện đau lòng đó…"

"Nhưng muội vẫn nhớ lại." Sơ Âm ngắt lời, "Ngay từ lúc chàng ấy đón muội từ trong tâm cảnh ra muội đã nhớ lại. Nhưng muội sợ, sợ rằng chỉ là ảo ảnh bởi tâm cảnh. Muội đã tưởng rằng bản thân sẽ hoảng loạn, nhưng cuối cùng muội chỉ có thể chấp nhận rằng những quá khứ đáng sợ ấy đã thực sự xảy ra." Đôi mắt nàng phiếm hồng, nước mắt chỉ chực rơi xuống.

"Mọi chuyện qua rồi, muội đừng tự dằn vặt nữa." Mặc Hiên ôm lấy tiểu muội nhà mình mà an ủi. Tự cảm thấy may mắn khi mà hũ giấm nào đó không có ở đây. Ở thành Hải Linh hũ giấm nào đó nhảy mũi một cái.

Cả hai rơi vào im lặng. Lát sau vẫn là Sơ Âm cất lời.

"Tại sao huynh lại giả vờ không thân với chàng?"

"Vì chưa đến lúc." Mặc Hiên cười bí hiểm nói.

Sơ Âm không hiểu, nhưng mà nhìn thái độ không muốn nói thật của Mặc Hiên nàng lại chẳng muốn hỏi nữa.

Sang đến ngày thứ năm thì họ về đến Linh thành. Mặc Hiên đưa nàng lén trở về phủ Tam trưởng lão, sau đó mới đi tìm La Trục Lưu. Khi hắn đến nơi thì thấy La Trục Lưu đang ngồi kể một câu chuyện rất say sưa cho khách uống trà phía dưới. Mặc Hiên đứng từ xa quan sát hắn.

Ngũ quan đúng là thanh tú, giọng nói dễ nghe, có điều cả người toát ra khí chất yếu mềm, có thể cảm nhận hắn có một chút nguyên lực.

Đợi hắn kể xong định đứng dậy rời đi thì Mặc Hiên chặn đường hắn. Nhìn thấy Mặc Hiên chắn đường, hắn cũng chỉ cúi người lễ độ nói.

"Công tử, buổi kể chuyện hôm nay đã chấm dứt rồi. Ngày mai mời ngài quay lại."

Nhưng Mặc Hiên cũng không có tránh đường mà chỉ nhàn nhạt nói, "Ta gặp ngươi không phải để nghe chuyện. Mà là muốn nói chuyện."

Hắn mím môi nhìn Mặc Hiên một hồi lâu, cuối cùng thở dài nói.

"Vậy, mời công tử lên trên." Nói rồi hắn đưa Mặc Hiên đi lên một cái cầu thang xoắn, sau đó vào một gian phòng sạch sẽ. "Đây là tư phòng của ta. Mong công tử không chê."

"Ta để ý phòng ốc của ngươi làm gì." Sao cái tên này làm hắn khó chịu nhỉ.

La Trục Lưu ngồi đối diện hắn rót trà mời. Mặc Hiên cũng không uống mà nói thẳng.

"Ngươi là tam thiếu chủ thành Hải Linh."

La Trục Lưu vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nhưng tay cầm chén trà có hơi dùng sức. Mặc Hiên nhìn thấy hành động nhỏ ấy, cũng không có vạch trần, chỉ cười cười nói.

"Ta đến đón ngươi trở về."

"Tại sao?" La Trục Lưu rũ mắt, che đi sát khí trong mắt.

"Ngươi bỏ suy nghĩ ấy đi." Mặc Hiên lơ đãng nói. "Với nguyên lực ít ỏi của ngươi muốn đánh ta bị thương còn chưa được. Ngươi cứ giữ sức để đi đường."

Quả thực lúc nãy La Trục Lưu muốn ra tay với Mặc Hiên, hắn cứ nghĩ là người của đại ca nhị ca phái đến, thậm chí còn nghĩ đến người của phụ thân hắn. Lại không ngờ bị người ta vạch trần. Lại nghe Mặc Hiên trào phúng nói.

"Muốn ra tay với ta thì chăm chỉ luyện tập nhiều chút đi. Ở Linh thành lâu như vậy cũng không học hỏi được gì sao? Đứng dậy đi thôi, đừng để chậm trễ."

"Tại sao ta phải đi với ngươi?" La Trục Lưu vứt nụ cười qua một bên thẳng thừng nói.

"Cần ngươi tiếp quản thành Hải Linh!" Mặc Hiên bình thản nói một câu như thế, sau đó trực tiếp đánh ngất La Trục Lưu vác đi. "Hỏi nhiều thật. Mình ghét mấy kẻ nhiều lời."

Mặc Hiên trực tiếp nhét hắn vào bao vải, sau đó vác trên vai đi ra khỏi thành.

Tam trưởng lão đứng trên cổng thành nhìn xuống thấy Mặc Hiên đang vác một cái bao vải. Lão lẩm bẩm, "Trông giống Hiên nhi thật.".

La Trục Lưu tỉnh dậy thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc ở thành Hải Linh thì cảnh giác nhìn quanh. Hắn thận trọng xuống giường xỏ giày mở cửa ra ngoài. Bên ngoài không có ai. Lạ nhỉ?

Hắn theo trí nhớ đi tới Đại Hải Sảnh, nơi mà phụ thân hắn thường bàn chuyện công. Đến nơi rồi hắn nép vào một cái cột phía ngoài nhìn vào trong, và giật mình nhận ra không khí có gì đó rất lạ. Ngồi sau rèm ngọc không phải phụ thân hắn.

Dưới sảnh là cả trăm người phụ nữ đang quỳ, La Trục Lưu biết đó là phụ nữ của phụ thân hắn. Lão già bại hoại đó giỏi nhất là tích trữ bảo vật của cải, giỏi thứ nhì chính là cưỡng ép dân nữ nhà lành. Mà nhà không lành nhưng có tư sắc hắn cũng cưỡng.