Chương 15: Món quà cuối cùng của A Chiêu (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 15: Món quà cuối cùng của A Chiêu (1)

Chương 15: Món quà cuối cùng của A Chiêu (1)

Sơ Âm ngồi trong phòng nhìn trang sách trước mắt mà chẳng đọc lấy một chữ. Nàng về nhà mấy ngày nay nhưng cũng không có đến phủ Linh chủ như lời Tịch Nhiên nói, mỗi ngày ngây ngốc trong phòng cũng không có ra khỏi cửa nhà.

Mỗi đêm Sơ Âm đều mơ thấy đoạn quá khứ xa lạ, sau đó tỉnh dậy khi mồ hôi thấm ướt chăn đệm. Trong giấc mơ nàng không phải chỉ ngất đi, mà phát điên chạy xuống trấn nhỏ phía dưới chém giết. Linh phục màu trắng cũng bị nhuộm đỏ, tóc đen cũng vì thế mà dần hóa đỏ. Trong cảnh mơ ấy, nàng như lệ quỷ hiện thân. Sau đó Tịch Nhiên xuất hiện, chàng mặc kệ nàng tấn công cũng không đánh trả, chỉ một mực ôm lấy nàng rồi nhẹ hôn lên môi nàng. Sơ Âm luôn tỉnh dậy vào lúc đó. Nàng cũng không biết giấc mơ này là thực hay lời Tịch Nhiên kể là thực. Cho nên lúc nào nàng cũng mơ mơ hồ hồ, thẫn thờ ở trong phòng. Chợt một tiếng nói cất lên.

"Đang nghĩ gì vậy?"

"Không có gì…" Sơ Âm lơ đãng trả lời, nhưng rồi giật mình nhận ra trong phòng vốn chỉ có mình nàng. Mà giọng nói kia, rõ ràng của là của Tịch Nhiên. Nàng vội ngẩn đầu nhìn về hướng giọng nói.

Tịch Nhiên đã lâu không thấy nàng, cho nên hôm nay đặc biệt tìm đến nhà nàng. Hiện giờ chàng đang trong tư thế leo qua cửa sổ, cả người nửa trong nửa ngoài nhìn nàng, mặt mày u ám. Sơ Âm vừa hoảng vừa buồn cười mới giở giọng trêu ghẹo.

"Chàng đây là muốn giữa ban ngày ban mặt đột nhập vào nhà ta trộm cái gì?"

Tịch Nhiên buông khung của sổ, thả người vào trong phòng, rất tự nhiên đi đến bàn trà ngồi đối diện nàng rót lấy một chén uống cạn.

"Ta đến trộm đại tiểu thư nhà Tam trưởng lão."

"Đại tiểu thư nhà Tam trưởng lão cũng không phải đồ vật muốn trộm là trộm." Sơ Âm che miệng cười.

"Nàng không giữ lời." Tịch Nhiên đột ngột đổi chủ đề.

Sơ Âm không theo kịp chủ đề liền ngẩn người. Tịch Nhiên thở dài.

"Nàng hứa mỗi ngày đều đến nhà ta."

"Ta hứa khi nào?" Sơ Âm không phục trả lời.

"Hay thật, bây giờ nàng còn biết lật lọng." Tịch Nhiên buồn bực đứng dậy.

Sơ Âm híp mắt cười kéo tay chàng.

"Ta mà cứ ra vào phủ Linh chủ sẽ khiến người khác chú ý. Còn nữa, sao chàng lại vào đây bằng cửa sổ?"

Tịch Nhiên quay lại ôm nàng vào lòng. Một lúc sau mới trả lời.

"Ta không quan tâm người khác nói cái gì, họ cũng không dám nói gì."

Sơ Âm cười khổ, sao bây giờ nàng mới biết vị Linh chủ này của bọn họ lại ngang ngược như vậy chứ.

"Ta nhảy qua tường vào đây, không có đi cửa chính."

Ơ. Sơ Âm đen mặt. "Chàng rõ ràng là Linh chủ, vì cái gì mà phải nhảy tường leo cửa sổ? Lỡ ai đó bắt gặp…"

"Vì sợ người ta nói này nọ nên ta mới không thể đường đường chính chính mà đến đây."

"Chẳng phải chàng không sợ người khác nói này nọ sao?"

"Nhưng nàng sợ."

Sơ Âm bỗng thấy cảm động nói không nên lời. Linh chủ không sợ gì cả lại lo lắng cho nàng. Có phải nàng nên suy nghĩ thật kĩ chuyện ở bên cạnh người này không? Dù cho chỉ còn không đến tám năm nữa. Ánh mắt nàng nhìn Tịch Nhiên thêm một tầng mơ hồ mông lung. Tịch Nhiên nhìn ánh mắt nàng, cổ họng có chút khô nóng, giọng cũng hơi khàn khàn.

"Đừng nhìn ta như vậy."

"Tại sao?" Sơ Âm vẫn không hiểu hỏi lại, môi nhỏ mấp máy.

"Đừng có trách ta không cảnh báo nàng."

Dứt câu Tịch Nhiên cuối xuống ngậm lấy môi nàng. Đầu lưỡi khẽ liếm qua môi nàng trêu chọc, lại nhân lúc nàng không phòng bị mà tách môi nàng tiến vào tìm tới lưỡi nhỏ bên trong. Sơ Âm trừng mắt nhìn chàng. Tịch Nhiên chỉ khẽ cười, tay bế bổng nàng đưa đến bên giường. Thế nhưng mà, đang lúc cả hai trầm mê môi lưỡi dây dưa thì tiếng nha hoàn làm cả hai thức tỉnh.

"Tiểu thư ơi tiểu thư à. Hôm nay nghe nói trà lâu lại có thuyết thư sinh đến kể chuyện, cô có muốn đi hay không?"

Nha hoàn của Sơ Âm còn nhỏ hơn nàng mấy tuổi, là một Nhân tộc bình thường, người chưa thấy nhưng tiếng đã vang. Sơ Âm vội đẩy Tịch Nhiên ra. Tịch Nhiên khó chịu, vốn muốn đi ra đánh ngất nàng ta rồi quay vào tiếp tục ‘chính sự’. Thế nhưng Sơ Âm kéo tay chàng lại, miệng mấp máy đe dọa khiến chàng chán nản bỏ ý định, cuối xuống hôn nàng một cái rồi theo cửa sổ nhảy ra ngoài đi mất. Vừa lúc nha hoàn đi vào, thấy Sơ Âm ngồi trên giường quần áo xộc xệch môi sưng đỏ, mắt ai oán nhìn mình. Lạ nhỉ? Mình đã làm gì tiểu thư?

Sáng hôm sau Sơ Âm đến phủ Linh chủ một chuyến. Dù sao thì nhìn Tịch Nhiên ấm ức như vậy nàng cũng cảm thấy thương cảm. Nàng chưa cần đưa ra ngọc bội thì thị vệ ngoài cổng đã vội mời nàng vào. Hạ nhân không đưa nàng vào sảnh điện ngồi mà đưa thẳng đến tư phòng của Tịch Nhiên. Nàng chưa kịp hỏi gì thì hạ nhân đã khép cửa đi ra.

Sơ Âm "…" Sao nàng giống như dê bị đưa tới miệng cọp vậy.

Bước qua bình phong vào phòng trong, nàng thấy Tịch Nhiên đang nằm trên giường ngủ chưa dậy, tóc mây như suối, vạt áo khép hờ lại lộ ra làn da trắng như trong suốt. Sơ Âm bước đến gần, đưa tay muốn tháo chiếc mặt nạ xuống nhưng lại bị Tịch Nhiên nắm lấy.

"Đừng…"

"Cả lúc ngủ chàng cũng không tháo ra sao?"

Tịch Nhiên mở đôi mắt chưa tỉnh hẳn nhìn nàng, khóe miệng kéo một nụ cười lười biếng, nói một chuyện không liên quan.

"Hôm nay nhớ ta rồi?"

Nói rồi kéo Sơ Âm xuống, vừa vặn môi chạm môi. Mới đầu còn dịu dàng như gió xuân, nhưng sau đó lại trở thành mưa bão. Sơ Âm cũng không bài xích, chàng hôn đã thành quen rồi. Xoay một cái, Sơ Âm đã thấy mình nằm trên chăn đệm mềm mại, hơi thở của Tịch Nhiên phả vào cổ nàng, sau đó lại tiếp tục mổ lên môi nàng. Hôn từ môi hôi xuống cổ, một tay nắm lấy hai tay nàng giữ chặt trên đỉnh đầu, một tay lôi kéo quần áo nàng đưa tay vào trong sờ lên da thịt nàng. Sơ Âm ý loạn tình mê chỉ biết thuận theo chàng.

Đang lúc Sơ Âm tưởng rằng hai người cuối cùng cũng tới bước cuối cùng này thì Tịch Nhiên ngừng lại, gục trên hõm vai nàng thở dốc.

"Chưa được."

"Cái gì chưa được?" Sơ Âm vẫn còn trong trạng thái động tình, mơ màng hỏi.

Tịch Nhiên hôn nàng một cái, khàn giọng nói.

"Chưa thể ăn nàng được. Bây giờ không phải lúc."

Lúc này Sơ Âm chợt tỉnh, nhìn thấy bản thân quần áo bị cởi ra quá nửa thì vội đẩy Tịch Nhiên ra, vơ lấy quần áo che lên người. Tay chỉ vào mặt chàng, lắp bắp.

"Chàng…chàng…chàng…sắc lang!"

Tịch Nhiên cười khổ, "Nếu ta thực sự là sắc lang thì đã ăn sạch nàng từ lâu, còn chờ cho nàng mắng hay sao."

Nói rồi chàng đứng dậy đi đến lấy y phục mặc vào. Lúc quay lại thì Sơ Âm cũng mặc xong y phục của mình rồi. Tịch Nhiên mỉm cười nói với nàng.

"Đi thôi, cho nàng xem cái này."