Chương 17: Chỉ cần nàng tin ta (1)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 17: Chỉ cần nàng tin ta (1)

Chương 17: Chỉ cần nàng tin ta (1)

Việc Sơ Âm thường xuyên đến phủ Linh chủ, lại thường cùng Tịch Nhiên đi ra ngoài đã dấy lên lời dị nghị trong nội bộ chấp chưởng Linh tộc.
Dù Linh tộc không ngăn cấm tình yêu tự do của người trong tộc, nhưng việc đến nhà và qua đêm cũng không phải chuyện họ có thể chấp nhận. Hơn nữa có lời đồn truyền ra rằng Sơ Âm mỗi khi qua đêm ở phủ Linh chủ cũng ở lại tư phòng của Linh chủ. Thậm chí có người còn nói rằng lúc đưa thư cho Linh chủ nhìn thấy Sơ Âm quần áo không chỉnh tề ngồi bên cạnh.

Lúc này Sơ Âm đang nằm dưới thân Tịch Nhiên, quần áo không chỉnh tề, tóc mai tán loạn, môi sưng đỏ, mắt mơ màng nhìn nam tử trước mắt nửa gương mặt ẩn sau mặt nạ cong khóe môi cười.

"Chàng…như thế này làm sao ta ra ngoài gặp người ta được chứ. Bên ngoài người ta dị nghị ầm cả lên." Sơ Âm che mặt mắng.
"Ta cũng đâu có làm cái gì." Tịch Nhiên vờ vô tội nói.

Sơ Âm không lên tiếng. Nàng giả vờ không để ý đến mấy lời dị nghị kia, nhưng mà thật lòng nàng mỗi lần nghe họ bàn tán xôn xao, thêm muối dặm mắm trong lòng khổ sở biết bao. Sẽ không ai dám nói nửa chữ đến Tịch Nhiên vì chàng là Linh chủ, vậy thì nàng sẽ là mục tiêu công kích. Tịch Nhiên hiểu, nhưng không biết phải nói thế nào, chỉ có thể ôm nàng vào lòng an ủi.

"Đừng sợ, có ta ở đây."

Có chàng mới là vấn đề đấy. Sơ Âm tự nhủ như vậy. Ngoài cửa lại vang lên tiếng của hạ nhân.

"Linh chủ, Tam trưởng lão cho người truyền lời, muốn mời Sơ Âm tiểu thư quay về."

Sơ Âm cứng người. Nàng có thể lờ mờ biết tại sao gia gia đến phủ Linh chủ tìm nàng về. Nàng đứng dậy, luống cuống chỉnh trang lại bản thân, Tịch Nhiên đến sau lưng chải lại mái tóc cho nàng, nhỏ giọng nói.

"Cần ta về cùng nàng không?"

Sơ Âm lắc đầu, "Chàng theo ta sẽ càng làm mọi thứ rối tung lên. Ta một mình trở về là được."

Người đến là nha hoàn thân cận của Sơ Âm. Nàng theo nàng ta trở về, trên đường đi không nói gì, mà nha hoàn cũng chỉ len lén nhìn nàng như muốn nói rồi lại thôi.

Về đến cửa phủ Sơ Âm nhìn thấy một đoàn người từ trong bước ra, đó là nhóm người chấp chưởng Linh tộc, đi đầu là Đại trưởng lão. Sơ Âm tránh sang một bên nhường đường. Nhìn thấy nàng, bọn họ cũng không hòa ái như trước mà chỉ hừ lạnh rồi bước qua. Sơ Âm bỗng cảm thấy tủi thân. Nàng cúi đầu đi vào, hạ nhân đi qua nhìn thấy nàng thì chụm đầu thì thầm to nhỏ. Nàng nghe không vào những từ ngữ ấy, cũng không có tâm tư để nghe. Nàng đang tự hỏi, rốt cuộc nàng có muốn ở bên cạnh Tịch Nhiên hay không. Nếu có thì sao, mà nếu không tại sao nàng cứ phải vì chàng mà chịu những dị nghị này.

Tam trưởng lão ngồi ở ghế trên nhìn Sơ Âm cúi đầu bước vào, trong lòng vừa tức giận vừa thương. Tại sao đứa cháu gái xinh đẹp đáng yêu của lão lại vướng phải những chuyện này cơ chứ. Lão ước gì phụ mẫu Sơ Âm ở đây thì lão không phải khó xử như vậy. Nhưng công vụ như núi, phu thê họ không thể bỏ chức trách để quay về, Tam trưởng lão chỉ đành nhận trách nhiệm này.

"Sơ Âm, con…" Tam trưởng lão không biết mở lời thế nào, cuối cùng đành chọn con đường nói thẳng, "Con với Linh chủ, chuyện là thế nào?"

"Con với chàng…là thế nào?" Sơ Âm cũng rơi vào trầm mặc của bản thân. Rốt cuộc thì hai người là gì của nhau? Thân mật cũng thân mật qua rồi, tuy là không có đến bước cuối cùng, nhưng quả thực là vô cùng thân thiết.

"Con biết những tin đồn gần đây không?"

"Con biết." Sơ Âm nhớ lại những lời nàng nghe được, trong lòng thắt lại. Chính vì vậy mà nàng đến chỗ Tịch Nhiên cũng không bước ra khỏi phòng, nàng không muốn đối mặt với những ánh mắt dò xét kia. "Nhưng, chúng con cũng không có làm gì…" Cùng lắm chỉ là hôn hôn thôi.

Tam trưởng lão thở dài. Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Sơ Âm, lão biết đứa nhỏ này có chuyện giấu lão. Cho nên lão đành làm người xấu vậy.

"Sơ Âm, cả lục địa này con yêu ai cũng được, kể cả Nhân tộc. Nhưng Linh chủ thì không được."

"Tại sao?" Sơ Âm mở to mắt nhìn Tam trưởng lão. "Vì chàng không thể sống quá ba mươi sao?"

Quả đúng như lão nghĩ, từ cái ngày ở phủ Linh chủ lão đã biết đứa nhỏ này có tình ý với người ta rồi.

"Đó cũng là một lý do. Ta không muốn con nửa đời còn lại làm quả phụ, quá trình mang thai và sinh thiếu Linh chủ cũng không dễ chịu. Nhưng lý do chính không phải như vậy." Tam trưởng lão nhìn Sơ Âm đang muốn phản bác mà nói tiếp, "Hôn phối của Linh chủ phải xem thiên tượng mới chọn lấy người phù hợp. Nhiều năm nay bọn ta cũng khuyên Linh chủ tiến hành xem thiên tượng nhưng người từ chối. Có điều Sơ Âm à, phụ nữ Linh tộc nhiều như vậy, con có chắc quẻ thiên tượng sẽ rơi vào con hay không?"

Sơ Âm bàng hoàng ngồi bệt xuống nền đất lạnh lẽo. Khi nàng vừa mới nhận ra lòng mình thì lại bị tạt một gáo nước lạnh như vậy. Tam trưởng lão lại thở dài nói với nàng.

"Bỏ đi Sơ Âm, dù trong lòng con có gì đi nữa, thì hãy quên đi."

Sơ Âm không trả lời, nàng đứng dậy quay lưng bước đi.

Tịch Nhiên ngồi trên mái nhà đã nghe hết những gì hai người nói với nhau. Chàng cũng muốn bước vào đỡ lấy Sơ Âm, nhưng rồi không có can đảm ấy. Chàng bây giờ không muốn nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Sơ Âm. Tịch Nhiên ngẩn đầu nhìn lên trời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt rồi tự nói một mình.

"Các ngươi lo lắng nhiều việc quá nhỉ?".

Sơ Âm không quay trở lại phủ Linh chủ mà quay về phòng. Nàng phải sắp xếp lại những thông tin nàng vừa nhận được, sắp xếp lại tình cảm trong lòng.

Nhiều ngày sau đó Sơ Âm vẫn trốn trong phòng không màn ăn uống, cả ngày chỉ ngồi ngắm ngọc bội mà Tịch Nhiên tặng cho nàng, rồi nước mắt cứ thế rơi.

Lúc này đã vào cuối hè sắp sang thu, đêm đến trời bắt đầu chuyển lạnh, Sơ Âm lại ngồi bên cửa sổ ưu sầu. Phía ngoài cửa Tam trưởng lão đang cố gắng khuyên giải nàng.

"Sơ Âm, con nghe gia gia nói. Chuyện đâu còn có đó. Con với Linh chủ quen biết không bao lâu, dù sao cũng không có tương lai, con hà tất phải giày vò bản thân như vậy. Linh chủ…người cũng không còn mấy năm…"

Nói tới đây lão không biết nói như nào nữa, lại nghe bên trong tiếng Sơ Âm nức nở, lão cũng không thể xông vào. Lần trước lão muốn xông vào thì bị kết giới đẩy ra. Lão nhận ra đây là dấu vết nguyên lực của Linh chủ, lão ngạc nhiên lắm. Lão tưởng rằng Linh chủ ở bên trong, nhưng sau đó nghe nha hoàn bên cạnh Sơ Âm nói nàng trong phòng một mình cả ngày chỉ ngắm một khối ngọc trắng. Theo miêu tả, Tam trưởng lão liền hiểu đó là vật Linh chủ tặng cho nàng. Linh chủ vậy mà tặng Linh Ngọc cho nàng, lại còn rót nguyên lực bảo hộ. Tam trưởng lão lắc đầu, không biết làm sao đành bỏ đi.

Sơ Âm ngồi trong phòng không ngưng được nước mắt, chợt có bàn tay lau nước mắt cho nàng. Sơ Âm ngẩn đầu lên, qua màn nước mắt nàng nhìn thấy gương mặt nàng nghĩ đến nhiều ngày nay.

"Đừng khóc…"

"Tại sao…chàng lại ở đây?"


***
Nhiều bạn hỏi mình, đây là truyện ngôn tình sao? Đây là truyện tình cảm sao? Tại sao không thêm tag "ngôn tình cổ đại"?
Thực sự thì mình chọn tag cố gắng bao quát chung chung. Bởi vì đối với mình đây không phải đơn thuần là truyện ngôn tình thời cổ đại. Đây là dị giới, nơi có yếu tố huyền huyễn. Chuyện tình cảm giữa các nhân vật giống như một chất xúc tác dẫn đến hành động của mỗi người hơn là tuyến tính chính của cả câu chuyện.
Tình cảm chỉ là một gia vị cho món ăn. Có chăng là mình nêm gia vị hơi nhiều. Phải thú nhận là trong lúc viết truyện này (đến hiện tại) mình đang có một số ảnh hưởng tâm lý. Cho nên vô thức thêm rất nhiều tình tiết giải tỏa bản thân.
Có thể là bút lực mình hơi yếu, cách cục có chút nhỏ. Nói chung là kinh nghiệm về thể loại này còn quá non. Cho nên mong mọi người dùng tâm thế thoải mái nhất để đọc truyện.
Dù sao thì mình vẫn rất mong mọi người sẽ góp ý. Cầu hoa cầu gạch:v
Cám ơn mọi người đã có lòng theo dõi Huyễn Thiên Địa. Love you all.